Bà Quyên nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của con trai cả thì biết con bà đã trúng tiếng sét ái tình rồi.
Bà hắng giọng một cái đổi lấy ánh mắt khó hiểu của con trai, cười giả lả nói: “Anh hai à, con lấy xà lách, dưa leo, cần tây và cà chua trong tủ lạnh giùm mẹ đi, mẹ phải làm rau trộn để ăn tối đó.”
Nguyên Triệt nghe vậy liền ngắn gọn ‘dạ’ một tiếng rồi xoay lưng đi về phía tủ lạnh lấy đồ. Kim Ngôn thán phục ôm lấy cánh tay của bà Quyên, nũng nịu nói: “Bác gái ơi, bác hay thật đó! Sao bác dạy hai người con trai của bác nói tiếng Việt giọng chuẩn quá vậy. Cháu thấy đa số con lai chỉ có thể ngọng nghịu nói tiếng Việt thôi à.”
Tú Quyên cười lớn vỗ vỗ cánh tay của Kim Ngôn trả lời: “Thời gian đầu rất cực đấy, từ lúc chúng mới ra đời bác liên tục nói tiếng Việt để chúng nó làm quen. Lúc chúng lớn lên, khi nào bác nghe chúng nó nói tiếng anh với bác thì bác giả bộ không hiểu không thèm trả lời chúng. Sau đó phải dỗ dành bảo tụi nó nói lại câu nói đó bằng tiếng Việt. Mỗi năm lại một lần đem chúng về Việt Nam thăm quê ngoại, mỗi lần ở hai đến ba tháng tùy theo kì nghỉ của trường học. Như vậy từ từ chúng sẽ nói được rất tốt ngôn ngữ của chúng ta thôi”.
“Đồ của mẹ này, cần con phụ không?”
Trong chớp mắt Nguyên Triệt đã trở lại hai tay còn cầm đủ túi lớn túi nhỏ rau dưa mà bà yêu cầu. Bà thấy anh lạnh lùng đối với bà như vậy, lại rất ôn nhu nhìn con gái người ta, bà liền phát bực.
Bà hơi cao giọng nói: “Cần, mẹ ướp thịt nướng cả ngày mệt muốn chết rồi. Con ở đây phụ bé Lan làm rau trộn đi. Mẹ và Ngôn Ngôn ra ngoài xem ba con cần lấy thêm gì hay không.”
“Hả? Bác gái ơi con không biết…” Ngọc Lan ngập ngừng chưa kịp nói xong đã thấy bà Quyên hùng hổ lôi kéo Ngôn Ngôn ra ngoài rồi.
“Việc này sao làm khó được em, mau làm đi.” Nguyên Triệt nhìn cô không chớp mắt rồi lại nhả ra một câu như vậy.
Làm? Làm cái gì? Cô im lặng đứng yên, trừng mắt nhìn ông chú trước mặt.
Còn nói không làm khó cô nữa chứ! Chú à, chú nói rõ nghĩa một chút cũng đâu có tổn hại tới ai. Hơn nữa, tiếng việt của chú cũng giỏi lắm mà.
Cô bĩu môi lườm anh một cái rồi xoay người đi đến bồn rửa chén, khom lưng loay hoay mở ra cửa tủ phía dưới để tìm thau và rổ rửa rau. Hôm nay cô mặc quần jean ôm màu xanh dương, áo len tay dài màu trắng thân áo hơi lưng lửng đến eo, ở cổ áo có thêu vài đóa hoa nho nhỏ màu hồng rất đáng yêu. Khi khom người thì quần jean ôm sát đùi làm nổi bật mông tròn rất bắt mắt, nhưng cô lại không biết chuyện đó.
Tìm một hồi vẫn không thấy đồ mình muốn, chỉ nghe một tiếng cười trầm thấp, theo đó là giọng nói từ tính rất đáng ghét truyền đến: “Em làm gì vậy? Em như vậy khiến tôi tưởng là em đang quyến rũ tôi đó.”
Cô nghe vậy quay phắc lại hung ác đáp: “Quyến rũ cái đầu chú, tôi đang tìm rổ để rửa rau… Chú bị hoang tưởng à?”
“Vậy em hỏi tôi là được rồi, cố ý khom người đưa mông õng ẹo như vậy còn nói không muốn quyến rũ tôi.”
“Chú….. Chú giỏi lắm.” Nói xong cô còn run run chỉ ngón tay về phía anh.
Anh cũng không có ý hối cải, bình tĩnh đi đến cúi đầu nhìn cô một cái, rồi giơ bàn tay to lên nắm lấy ngón tay cô từ từ hạ xuống. Anh lại nhớ đến kiếp trước, cũng có lúc cô tức giận chỉ tay vào mặt anh hét lớn như thế này. Khi ấy anh rất tức giận cho rằng cô đã mạo phạm hoàng thân quốc thích. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh hành động lỗ mãng như thế, cô chỉ tay vào anh thì cũng nhẹ nhàng lắm rồi.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi mới nghe anh dịu dàng nói: “Con gái đừng hở ra là chỉ trỏ lung tung như vậy.”
Anh nói xong, bước đến một cái góc tủ gần bồn rửa chén, mở cửa lấy ra một vài cái thau và rổ cỡ vừa. Sau đó anh mở vòi nước rửa qua mấy trái dưa leo, cà chua cùng một bó cần tây lớn. Ngọc Lan thấy Nguyên Triệt đã tiến vào cảnh giới làm việc không màng xung quanh, bĩu môi tiến đến gần kệ bếp mở từng lá xà lách ra rồi bỏ vào thau rỗng, định bụng sẽ rửa rau sau khi Nguyên Triệt làm xong. Nhưng đến khi anh để mọi thứ đã rửa sang một cái rổ thì anh lại lấy thau đựng xà lách mà cô đã tách sẵn để vào bồn nước, tiếp tục công việc.
Ngọc Lan nhìn anh kĩ càng rửa từng lá rau, ở trong lòng tò mò cũng có mà cảm khái cũng có. Đàn ông thời nay, tuy nói sẽ san sẻ việc nội trợ cùng phụ nữ nhưng hiếm có ai thật sự làm như vậy. Bây giờ nhìn thấy Nguyên Triệt không ngại giúp đỡ chuyện bếp núc, khiến cô cảm thấy thật ra anh cũng không tệ như cô đã nghĩ.
“Em nhìn tôi làm gì, còn nhìn nữa tôi lại tưởng em thích tôi đấy.”
Ngọc Lan trợn tròn mắt, hảo cảm về Nguyên Triệt lại tuột dốc không phanh, nhưng đã có kinh nghiệm đối phó với hắn: “Tôi muốn hỏi chú là thớt và dao để ở chỗ nào?”
Nguyên Triệt liếc nhẹ cô một cái mới quay người đi đến chỗ tủ chứa dao và thớt. Trước khi đưa cho cô, anh còn cẩn thận dặn dò rằng con dao nhỏ này rất bén. Ngọc Lan gật đầu nói cám ơn, sau đó lấy dao thuần thục bổ đôi dưa leo ra rồi cắt khúc khoảng hai ba phân. Cà chua cắt hình múi cau, còn cần tây cũng cắt từng khúc nhỏ. Cô xắt xong rau dưa thì ngước mắt thấy Nguyên Triệt không chút xấu hổ quan sát cô.
Ngọc Lan hơi xấu hổ, hai má ửng hồng, nhưng không thèm đếm xỉa đến anh, với tay lấy rau đang để trong rổ chờ ráo nước. Cô hơi nhíu mày cầm lấy lá rau.
“Sao vậy?” Ông chú rảnh rỗi đứng khoanh tay bên cạnh cô, dáng vẻ lười nhác tựa vào kệ bếp hỏi.?
“Còn ướt như vậy làm sao làm được?” Cô ngước mắt nhìn anh thành thật trả lời.
Ngọc Lan nghe Nguyên Triệt khụ khụ hai tiếng, hít một hơi không đầu không đuôi nói: “Em đúng là không thay đổi, sau này nói chuyện chú ý một chút đi… Em là con gái đó!”
Trong lúc cô còn lơ mơ chưa tiêu hóa được ý anh, Nguyên Triệt đã lấy đến một cái thau ở kèm theo một cái rổ nhỏ hơn, gắn liền với nhau, ở bên hông còn có một cái tay cầm để quay tròn nữa. Anh bỏ rau xà lách vào, rồi quay cái tay quay đó theo chiều kim đồng hồ. Quay quay một lúc thì rau xà lách đã không còn ẩm ướt nữa, có thể xé nhỏ để làm rau trộn rồi.
Ngọc Lan ngạc nhiên há miệng nhỏ nhìn theo cách vắt nước trong rau như vậy. Anh cười hỏi: “Chưa thấy qua vật này à?”
Cô lắc đầu, sau đó nhanh chóng xé nhỏ rau xà lách đã ráo nước, rồi trộn hết tất cả nguyên liệu vào trong một tô pha lê lớn. Khi muốn cầm tô bưng ra ngoài thì có một bàn tay to đỡ lấy giúp cô đem đi trước rồi. Ngọc Lan nhún vai, hai người một trước một sau ra khỏi cửa hông nhà bếp, đi về phía sân sau.
Không khí vui vẻ rộn ràng bao trùm cả khuôn viên trang trại. Mọi người đang đứng quanh lửa trại nho nhỏ mà giáo sư Thomas vừa mới đốt lên. Trên tay mỗi người cầm một ly rượu, vang trắng, vang đỏ, kể cả rượu sâm banh (champagne), đang rôm rả nói chuyện. Ngọc Lan nhìn quanh một vòng, âm thầm chắt lưỡi, mọi người uống rượu từ trưa đến giờ, chắc phải bỏ xe lại nơi này, bắt taxi về thôi. Uống rượu nhiều như vậy mà!
Xuyên qua đám đông, Ngọc Lan thấy Ngôn Ngôn và bác gái đang ngồi gần lửa trại, liền tươi cười đi đến.
Trời tháng chín buổi tối cũng còn lạnh thật đấy!
Ngọc Lan vừa đến thì lấy mông ủi Ngôn Ngôn sang một bên, nghênh ngang chiếm lấy nửa cái ghế của cô ấy. Ngọc Lan nghe Ngôn Ngôn hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng không có ý kiến gì. Bà Quyên nhìn hai cô gái nhỏ làm trò, cười híp mắt, rồi cảm ơn Ngọc Lan giúp đỡ làm rau trộn. Bà còn cảm khái nói phải chi có được một mụn con gái như hai cô vậy.
Ngọc Lan nghe bà Quyên nói xong thì cười rất cổ quái, còn nửa thật nửa đùa nói: “Bác gái à, không có con gái thì có con dâu cũng vậy mà. Không chừng có người muốn giành con trai của bác đó nha.”
Cô nói xong, liếc mắt bĩu môi khinh thường nhìn Ngôn Ngôn, ai biểu dám bỏ cô một mình trong nhà bếp với ông chú háo sắc biến thái như vậy làm chi.
Bà Quyên nghe xong lời của Ngọc Lan, mở to mắt nhìn Ngôn Ngôn một lúc mới cười ha ha đoán: “Trời ạ, thật không ngờ con lại thích thằng nhóc Thomas hả?”
Kim Ngôn đỏ mặt cúi đầu lí nhí nói: “Bác gái đừng nghe bạn ấy nói bậy.”
Bà Quyên chưa chịu bỏ qua, tiếc hận nói: “Nếu Thomas không quen Emma, bác sẽ đốc thúc nó quen con rồi.”
Cái thằng con này của bác không nghe lời giống như anh cả của nó. Bà càng nói là Emma không tốt nó lại càng chống đối ra mặt. Chỉ là thời gian còn dài, hai đứa nó chỉ mới đính hôn. Nếu sau này nó nhìn ra được bộ mặt thật của vị hôn thê, chắc chắn sẽ tan vỡ. Nhưng là, không biết lúc đó đứa con gái tên Ngôn Ngôn này còn trụ ở nước Úc hay không đây.
Ngôn Ngôn nghe bà Quyên nói vậy, trong lòng có chút đắc ý. Ít nhất cô có được sự đồng tình của bà, sẽ có động lực để cố gắng hơn nữa trong việc giành lấy giáo sư, giúp thầy ấy cải tà quy chính. Còn có, cô bạn thân dám chơi cô, cô cũng không nghĩ tha cho dễ dàng như vậy. Ngôn Ngôn bèn lấy cù chỏ thúc nhẹ bạn thân một cái, xoay đầu nói với bà Quyên: “Bác gái ơi, cháu thấy chú… anh Michael có gì lạ lắm ấy. Hồi nãy ở trên đình thử rượu, anh ấy còn gọi Lan Lan của chúng ta là vợ nữa đấy!”
Bà Quyên nghe vậy kinh ngạc hết nhìn Ngọc Lan lại nhìn con trai cả đang đứng bên kia nói chuyện cùng ba, ông bạn già Tony và em trai của nó. Qua một lúc cũng không biết nói gì cho phải. Chẳng lẽ con cả lại đụng phải đầu khi đi đánh trận ở Afghanistan sao? Trước giờ có thấy nó quen cô nào đây, thế mà bây giờ lại kêu con gái nhà người ta là vợ rồi.
“Là hiểu lầm thôi bác đừng nghe bạn ấy nói vớ vẩn.” Ngọc Lan tức giận trừng mắt nhìn Ngôn Ngôn, sau đó nhéo thật mạnh vào hông cô ấy.
Ngay lập tức, gió đêm tháng chín mang theo một tiếng hét dài lanh lảnh của cô gái nhỏ bay đi khắp núi đồi, khiến mọi người giật nảy cả mình. Một cô bạn người Úc yếu bóng vía bị âm thanh kia làm hoảng sợ, làm rơi luôn cả ly rượu xuống đất, âm thanh của thủy tinh vỡ liền rổn roảng vang lên trong không khí.
Đêm nay, trang trại rượu nho của gia đình Whaley… thật là một đêm náo nhiệt.