Sau khi ăn uống no say, mọi người bắt đầu lục tục chào tạm biệt rồi ra về. May mắn là mọi người đã chia nhóm từ trước, bốn năm người đi chung một xe. Cho nên, mỗi nhóm sẽ có một bạn học không uống quá hai ly để làm tròn vai trò tài xế. Bởi vì Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đi riêng nên bây giờ ngại ngùng xin quá giang, hơn nữa hai người và đám bạn Tây cũng không quá thân thiết.
Mắt thấy các bạn học đã bắt đầu đi về bãi đậu xe, Ngọc Lan nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm vào phần mềm Uber, muốn đặt một chiếc xe đến rước hai cô. Nhưng mà cô nhìn màn hình không chớp mắt gần năm phút, cũng không mảy may thấy có một chiếc xe nào ở gần khu vực này cả, xe ở xa thì không nhận chuyến đi này, biểu tượng tìm kiếm liên tục xoay vòng vòng trên màn hình nhưng qua một lúc lâu cũng không có xe nào nhận. Cô thấy vậy mới quay qua bảo Ngôn Ngôn chắc phải gọi taxi thôi. Tuy giá cả hơi mắc một chút nhưng các cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Ngọc Lan nhanh nhẹn gọi điện thoại báo địa chỉ cho tổng đài taxi, tổng đài viên thông báo chờ ít nhất ba mươi phút vì hôm nay là tối thứ sáu cho nên khá bận rộn. Cô nhẹ nhàng nói cám ơn rồi ngắt điện thoại.
Từ đầu đến cuối, Ngôn Ngôn không hề trả lời Ngọc Lan, cô đang trợn mắt nhìn cặp đôi giáo sư Thomas đang đóng phim tình cảm. Bởi vì đêm nay giáo sư muốn ở lại trang trại rượu để sum họp gia đình, cho nên vị hôn thê của thầy ấy phải lái xe về trước. Hai người đang lãng mạn trao đổi nước bọt dưới trăng, thì bị ánh mắt của Ngôn Ngôn bắn đến, làm cho hai người ngại ngùng, run rẩy một lúc mới lưu luyến không rời mà chia tay.
Ngọc Lan giả bộ giơ tay lên cao muốn đánh cô bạn một cái cho tỉnh thì bị cô ấy chụp cánh tay lại, còn mếu máo tố khổ: “Kể cả cậu cũng muốn ăn hiếp tớ. Oa… ai cũng muốn ăn hiếp tớ!”
Ngọc Lan cảm giác như có một đàn quạ đen bay ngang đầu, “ó ó ó” vài tiếng, kìm không được tức giận nói: “Cậu mới là người ăn hiếp tớ đấy. Tớ không biết đâu nếu tối nay không có xe tới đón, cậu phải cõng tớ về nhà đó.”
Nói xong cô hùng hổ quay trở lại bàn tiệc, giúp bác gái dọn dẹp chiến trường. Thanh niên Úc cũng thật là, ăn uống no say cho đã rồi bỏ về, không chịu giúp người ta dọn dẹp một tay.
Ngoc Lan thu lấy bát đĩa trên bàn định bụng đem vào bếp một phần rồi sẽ quay lại thu thập tiếp. Nào ngờ vừa dợm chân định bước đi thì bị người khác chặn lại, còn thu luôn chồng đĩa nặng trịch vào tay một cách dễ dàng.
Anh ấy còn nói: “Em thu dao nĩa đi, tôi đem bát đĩa vào nhà là được rồi.”
Ngọc Lan cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý.
Sau khi thầy Thomas bịn rịn chia tay bạn gái xong thì tiến đến xăng tay áo giúp đỡ dọn dẹp. Ngôn Ngôn thấy như vậy cũng đến phụ một tay.
Ngọc Lan thu được một đống lớn dụng cụ ăn để vào tô trống rồi đem vào nhà bếp. Bác gái đang ở trong sắp xếp lại thức ăn đưa vào tủ lạnh. Bà ướp rất nhiều thịt, hôm nay tuy có hơn ba mươi người ăn uống nhưng vẫn không thể ăn hết thức ăn mà bà đã chuẩn bị. Hiện tại bà đang sửa soạn lại, phân chia nơi để thịt chín và thịt sống, dùng màn bọc thực phẩm bọc lại cẩn thận sau đó để vào những ngăn khác nhau trong tủ lạnh. Bà thấy Ngọc Lan đem dụng cụ ăn đã qua sử dụng đi vào, không ngừng lập lại nói cám ơn cô đã giúp một tay.
Ngọc Lan thấy bà còn đang bận rộn nên lên tiếng nói không có gì, sau đó bắt đầu mở vòi nước muốn giúp bà rửa chén đĩa. Ngọc Lan đứng sau bếp vẫn có thể nghe được tiếng ti vi ở phòng khách. Thỉnh thoảng còn nghe giọng ông Whaley vang vọng nói chuyện với ông bạn thân, còn có tiếng cười khoái chí khi hai người bàn về một đề tài buồn cười nào đó. Cô nghiêng đầu mỉm cười nghĩ, có lẽ định nghĩa của một gia đình hạnh phúc chỉ thế này là quá đủ rồi.
Nguyên Triệt vừa đem theo một chồng đĩa bẩn thật cao vào nhà bếp, thấy cô gái nhỏ vừa rửa chén vừa mỉm cười, nhịn không được buột miệng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Cô không còn hung hãn như lúc chiều, chỉ thu lại nụ cười rồi lắc đầu nói: “Không có gì.”
Trong một lúc không ai nói chuyện nữa, chỉ còn tiếng ti vi và tiếng động lách cách leng keng của chén đĩa va chạm vào nhau trong bồn rửa.
Nguyên Triệt xắn tay áo len lên, giúp Ngọc Lan rửa lại chén đĩa bằng nước sạch. Thông thường cách người Úc rửa chén cũng rất khác lạ. Họ sẽ mở vòi nước nóng cho ngập nửa bồn sau đó cho vào một ít xà phòng rửa chén, rồi đặt hết chén dĩa dơ vào đó. Tiếp đến họ lấy khăn hoặc miếng mút xốp chà rửa chén đĩa cho hết vết bẩn rồi trực tiếp úp chén đĩa đầy xà phòng lên khay để cho nó tự khô. Họ cũng không tráng thêm một lần nước sạch như người Việt thường làm.
Lúc Ngọc Lan làm ở nhà hàng, thấy qua cảnh này thì muốn choáng váng. Sau đó cô có hỏi người huấn luyện công việc, họ trả lời rằng: “Cô rửa qua nước sạch như vậy làm sao chết vi trùng đây. Hơn nữa phung phí nước như vậy đi ngược với tinh thần tiết kiệm nước của người Úc.”
Cô thấy ý nghĩ kì lạ này rất khó tiếp thu, nhưng sau khi ở Úc một thời gian thì cũng hiểu suy nghĩ của họ rồi.
Xung quanh nước Úc đều là biển xanh bao bọc, nước ngọt ở sông hồ vừa hiếm vừa có nguy cơ rút mất cho nên họ rất quý nước sạch. Chính phủ luôn kêu gọi người dân sử dụng nước một cách tiết kiệm nhất. Hiện nay, họ còn đầu tư cả một hệ thống ‘lọc nước biển thành nước sạch’ để thay nguồn nước ngọt đang dần khan hiếm. Chỉ là không biết nó đã bắt đầu đưa vào sử dụng đại trà hay chưa?
Ngọc Lan lén nhìn qua Nguyên Triệt, thấy anh mở vòi nước rửa đĩa cho hết bọt xà phòng giống người Việt Nam. Cô có chút tò mò, muốn hỏi rồi lại thôi. Anh vừa tráng chén đĩa dưới làn nước ấm vừa thấy cô cứ ấp a ấp úng nên hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
Vì anh đã lên tiếng trước nên cô mạnh dạn nêu lên suy nghĩ của mình.
Ngọc Lan thấy anh cười khẽ một tiếng, rồi nghe anh trêu đùa nói: “Tôi mà rửa chén ‘kiểu Úc’, mẹ tôi sẽ cạo đầu tôi đấy!”
Ngọc Lan nhịn không được phụt cười, một lúc sau cũng không ngừng lại được.
Nguyên Triệt trông thấy nụ cười của cô, môi hồng răng nhỏ đều tăm tắp, ánh mắt khi cười cũng cong cong hết sức đáng yêu, tựa như ánh mặt trời ấm áp soi rọi đến tận tâm can. Đã qua bao nhiêu năm rồi, anh mới được thấy lại nụ cười của nàng dâu nhỏ. Tâm của anh đột nhiên ngứa ngáy, giống như bị vuốt nhỏ của chú mèo con cào nhẹ trên da thịt, thật lòng muốn ôm cô thật chặt rồi hôn một cái, hai cái, ba cái… hôn thật nhiều thật sâu để thỏa lòng mong nhớ mấy chục năm nay.
Khi Ngọc Lan cười đủ, mới nhận ra ông chú bên cạnh đã nhìn cô một lúc cũng không chớp mắt, cho nên cô hơi xấu hổ, khép lại miệng nhỏ không cười nữa. Sau đó còn chu mỏ nói: “Chú đừng có nói thêm cái gì làm tôi kinh hồn tán đảm nữa đấy.”
Cô nói xong cũng không thèm dây dưa với anh nữa, đống chén dĩa đã được cô chà rửa với xà phòng, nên giành lấy vòi nước rửa tay rồi xoay người ra sân sau gọi Ngôn Ngôn vào nhà.
Nãy giờ đã gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy chiếc xe taxi nào đến đón hai cô cả. Ngọc Lan lấy điện thoại ra xem, đã hơn mười giờ tối rồi, cô hết sức chán nản thở dài một cái.
Ngôn Ngôn và giáo sư Thomas cùng nhau đi vào nhà bếp. Hai má của cô ấy hiện rất đỏ, màu sắc thật khả nghi.
Ngọc Lan nhướng mắt nhìn Ngôn Ngôn sau đó kéo cô bạn sang một bên tìm đối sách. Hai người nói tới nói lui một hồi, cũng không có cách nào khác. Ngọc Lan vỗ trán thở dài, Ngôn Ngôn chột dạ bèn mặt dày chạy đến phòng khách tìm bà Quyên xin trợ giúp, cô kể cho bà nghe chuyện hai cô không gọi được xe để về nhà.
Bà Quyên nghe vậy thì vỗ đùi nói: “Chết thật, bác cũng quên mất không hỏi hai đứa lên đây bằng phương tiện gì. Giờ làm sao đây, hai bác và Thomas uống không ít rượu. Ông bạn già Tony cũng say rồi nhưng nhà của ông ấy ở kế bên, đi bộ chút là đến. À… để bác hỏi anh hai xem nó uống bao nhiêu rồi?”
Trong lúc bà Quyên nói chuyện với Ngôn Ngôn thì Ngọc Lan, Nguyên Triệt và Thomas cũng đã đi đến phòng khách.
Ánh mắt dò hỏi của mọi người đều đổ lên trên người Nguyên Triệt, dường như trong lúc này anh đã được xem là Chúa cứu thế rồi. Anh lơ đãng nhìn sang bên cạnh, thấy Ngọc Lan cũng hướng ánh mắt long lanh nài nỉ mang theo hy vọng lớn lao nhìn lại.
Hắn chớp mắt mấy cái, sau đó từ tốn trả lời: “Con đã uống rất nhiều rồi!”
Đại ý chính là “Xin lỗi, tôi không chạy xe đưa hai cô về được.”
Tuy giáo sư Thomas đã uống hết hai ba chai rượu vang, nhưng thần trí cũng không đến nỗi mơ hồ. Thầy ấy cười ha ha, nói: “Nếu đã vậy, không bằng hai em ở đây một đêm đi. Nhà của ba mẹ thầy còn rất nhiều phòng trống mà.”
Bà Quyên cũng vui mừng đứng lên vỗ tay ‘bốp’ một cái, giống như vừa được nghe sáng kiến vĩ đại gì đó, bà hăm hở gật đầu nói: “Đúng rồi, bé Lan và Ngôn Ngôn à, hai con ở lại đây đi. Bác sẽ đi lấy đồ mới cho hai con thay. Bác đã mua sẵn rất nhiều quần áo cho con dâu tương lai đấy.”
Hai cô nghe vậy lập tức đỏ mặt, đồng thanh la lên: “Bác gái…!!!”
Cuối cùng không còn cách nào khác, hai cô đành chấp nhận ở lại một đêm tại trang trại rượu. Số phận này đối với Ngôn Ngôn mà nói chính là cầu còn không được, còn với Ngọc Lan mà nói, đúng là cơn ác mộng hai mươi năm chưa từng có.
Đợi hai cô theo bà Quyên đi lên lầu một, Thomas mới nhếch mi, cười gian hỏi anh trai: “Em không ngờ tửu lượng của anh hai giảm sút đáng kể như vậy, mới có hai ly đã say rồi?”
Nguyên Triệt bình tĩnh trả lời: “Có cồn trong người không nên chạy xe.”
Thomas phì cười, khinh bỉ nói: “Giỡn chơi à, theo luật thì người có bằng không giới hạn* vẫn được uống hai ly và có thể lái xe đấy.”
(*Bằng không giới hạn = bằng full, một thanh niên ở Úc từ lúc mới tập lái cho đến khi có được bằng không giới hạn phải tốn ít nhất 5 năm lận đó).
“Anh hai của chú già rồi, hơn nữa rất tuân thủ luật pháp.” Nói xong anh liếc nhìn em trai cảnh cáo rồi ung dung đút tay vào túi quần, chậm rãi bước lên bậc thang hướng lên lầu một.
Thomas rủa thầm trong lòng, anh già cái gì chứ?
À… đúng rồi, anh đã già, hơn nữa còn là con trâu già muốn gặm cỏ non cơ đấy!
Anh rủa xong, quay đầu lại nhìn thấy cha già dấu yêu cùng ông bạn già Tony đã gục ngã trên ghế sô pha, anh bèn tắt ti vi sau đó cũng bước lên lầu đi về phía phòng riêng của mình.
************
Sau khi Ngôn Ngôn tắm rửa sạch sẽ liền chạy về phòng ngủ dành cho khách, nhào lên nằm sấp trên giường, lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân, ngáp một cái rồi nói: “Tớ mệt mỏi lắm đừng làm phiền tớ, có thâm thù đại hận gì thì ngày mai giải quyết đi.”
Ngọc Lan tức giận lấy gối mềm đập một phát vào chăn phủ trên lưng cô bạn, rồi gom áo ngủ và khăn tắm mới mà bà Quyên đưa cho, dậm chân đi ra ngoài. Cô bước vào phòng tắm khóa chốt cẩn thận rồi mới quan sát cách trang trí theo phong cách hiện đại bên trong. Phòng tắm được sơn màu trắng ngà, bốn phía đều được lót gạch men, có cả bồn tắm nằm và bồn tắm đứng, bên cạnh còn có tủ đứng kèm bồn rửa tay. Trên tường có một tấm kính rất sáng và sạch sẽ, một vết bụi bẩn cũng không thấy. Cô nhìn xung quanh một lúc rồi nhìn tới bồn tắm nằm ở góc phòng thì nhếch miệng nhỏ, cái gì mà người Úc tiết kiệm nước chứ, bồn tắm lớn như vậy cần bao nhiêu nước mới có thể đổ đầy đây?
Ngọc Lan chép miệng, nhanh chóng để quần áo sạch sang một bên rồi cởi quần áo bước vào bồn đứng, mở ra hai vòi nước nóng lạnh điều chỉnh một chút để có nước ấm vừa đủ mới bắt đầu bôi sữa tắm khắp người. Cảm giác tắm nước ấm sau một ngày dài mệt mỏi, quả thật rất thoải mái, kể cả tâm phòng bị ở nhà người lạ cũng từ từ vơi mất. Nhưng dù có sảng khoái tới đâu, cô cũng không dám tắm quá lâu, hiện giờ đã là đêm khuya cô cũng không muốn làm phiền mọi người.
Nguyên nhân là do các bức tường ở Úc có hai lớp, phần tường ngoài trời là tường gạch bình thường, chính giữa được nhét lớp bông chống lạnh, vách tường bên trong nhà là một lớp tường thạch cao. Hệ thống ống nước được đặt ở giữa tường gạch và tường thạch cao, nên nếu có người sử dụng nước thì hầu hết người ở tất cả các phòng trong nhà đều có thể nghe được tiếng nước chảy trong đường ống.
Cho nên Ngọc Lan rửa mặt và tắm rất nhanh sau đó lau khô bằng khăn bông lớn, rồi mặc áo đầm ngủ vào. Bác gái cũng thật là tân thời, mua đồ cho con dâu tương lai mà có thể mua đầm ngủ thiếu vải đến như vậy. Bà đúng là nên nhận danh hiệu mẹ chồng phóng khoáng nhất trong năm rồi đấy.
Cầm bàn chải đánh răng mà bác gái đưa cho, cô trét ít kem đánh răng lên trên rồi chà chà súc súc một hồi, xong xuôi mới mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Lúc cô vừa dợm chân bước ra khỏi cửa thì bị một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng đối diện làm giật mình hoảng sợ, tim cũng đập gấp gáp gần cả trăm nhịp một phút.
Nguyên Triệt nhàn nhã nhắm mắt, đứng tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại, lấy chân phải làm chân trụ, chân bên trái hơi cong lên. Hành động an nhàn như vậy nếu ở nơi khác thì sẽ được cho là quyến rũ mị hoặc, nhưng hiện tại anh đang đứng trước cửa phòng tắm, còn biết trước có khách nữ sử dụng bên trong thì hành động quá sức biến thái rồi.
Trong lòng Ngọc Lan dâng cao cảnh giác, cũng tiện tay ôm khăn tắm nâng ngang người, muốn che lại cảnh xuân trước ngực, không khí đột nhiên trở ám muội nên khiến người ta hít thở không thông.
Anh không nhanh không chậm mở mắt, ném một cái nhìn tà khí đến cô, sau đó mở miệng khàn khàn hỏi: “Em sợ à?”
Ngọc Lan mím môi nhìn anh, không muốn trả lời.
Anh cười khẽ một cái, tiếp tục hỏi: “Em sợ tôi ăn em, hửm?”
Tính khí nóng nảy của Ngọc Lan trỗi dậy, không chịu thua thiệt nói: “Chú ăn tôi xem chú có tiêu hóa được không?”
Nguyên Triệt cười trầm thấp, nói: “Được”, rồi tiến đến một bước, nắm lấy cánh tay nhỏ trắng mịn của cô kéo nhẹ một cái.
Ngọc Lan bị bất ngờ, hô nhỏ một tiếng rồi theo lực đạo của Nguyên Triệt di chuyển về phía trước. Sau đó dường như trời đất quay cuồng, cô bị sức mạnh của anh ép tựa lưng vào tường, khăn tắm trong tay bị rơi trên sàn gỗ lúc nào không hay. Cô quắc mắt nhìn ông chú vô lại trước mặt, vậy mà anh không có chút xấu hổ nào, còn đưa hai tay chống trên tường, nhốt cô ở giữa bức tường và lồng ngực rắn chắc của anh.
Ngọc Lan không muốn khuất phục, xoay đầu nhìn về hướng cửa sổ bên kia, không thèm để ý đến hành động càn rỡ của anh. Bỗng nhiên, cô nghe tiếng anh nỉ non nói: “A Lan, sao em lại không nhớ anh?”
Ngọc Lan hết sức kinh ngạc, nghĩ rằng mình đã nghe lầm rồi, nên theo quán tính quay đầu lại muốn nhìn người vừa phát ngôn. Nhưng lúc vừa xoay lại, môi của cô đã vô tình chạm phải môi anh.
Cô cũng không biết anh đang cúi đầu nhìn cô cho nên mới ra cớ sự như vậy. Nếu không dựa vào chiều cao của anh, cô phải bắt ghế đứng lên, may ra mới có thể chạm đến đôi môi kiêu ngạo đó.
Tuy Nguyên Triệt cũng bị bất ngờ, mở to mắt nhìn cô nhưng rất nhanh đã ổn định được suy nghĩ, yết hầu chớp lên chớp xuống.
Anh lập tức thuận theo tình thế, một tay đặt sau gáy còn một tay quấn lên eo nhỏ của cô rồi dịu dàng hôn nhẹ lên cánh môi mềm của cô gái nhỏ. Sau một hồi dạo chơi bên ngoài, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ môi dưới của cô một chút giống như đang trêu chọc đùa giỡn chủ nhân của nó.
Hôn nhẹ bên ngoài còn không đủ, anh hơi nghiêng đầu bá đạo dùng hai cánh môi của mình tách hai cánh hoa mềm mại của cô ra, để bốn cánh môi được xếp đặt xen kẽ, lưỡi cũng được chạm lưỡi. Sau đó anh dùng đầu lưỡi linh hoạt thăm dò bên trong khoang miệng ấm áp của cô, lưỡi nóng của anh như có như không đụng chạm quấn quanh đầu lưỡi mềm mại của cô, như bắt như thả, lúc cô không phòng bị nhất thì bị anh cuốn lấy lưỡi nhỏ, liên tục mút mạnh vài cái tạo nên tiếng vang “chật chật” ám muội nho nhỏ.
Nguyên Triệt cứ từ trong ra ngoài, từ ngoài lại vào trong, lập lại động tác hôn môi càn rỡ như vậy không biết bao nhiêu lần, cả thân người Ngọc Lan đều theo nụ hôn đầu đời này mà hư suyễn.
Tuy cô thụ động theo hành động càn quấy của anh, cũng không biết vì sao bản thân lại không hề có ý định phản kháng, hơn nữa cô còn khép hờ hai mắt lại… để hưởng thụ, càng tựa như đang cùng anh ôn lại chuyện xưa…
Không biết qua bao lâu đến khi Ngọc Lan có cảm giác muốn nghẹt thở, Nguyên Triệt mới buông lỏng cô ra một chút, rồi bảo cô hít thở.
Ngọc Lan tham lam dùng mũi hít lấy hít để mấy lượt không khí tươi mát, còn chưa kịp hồi thần thì đã bị đôi môi ẩm ướt nóng rực kia quấn quýt một lần nữa. Anh bắt đầu một vòng tấn công đột phá mới, làm cho cô quên luôn chuyện chỉ mới vài phút trước đây, cô vẫn còn cảnh giác cao độ và sừng sộ với ông chú đáng ghét này đây.