Ngọc Lan cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu thì mơ mơ hồ hồ đi vào một khoảng sân viện thật lớn, xung quanh trồng đầy trúc xanh thẳng tắp, tầng tầng lớp lớp lá nhỏ hẹp dài đang xào xạc reo trong gió. Cô nửa tỉnh nửa mê đi về phía trước cho đến khi ngừng lại ở một cánh cửa gỗ sơn son, vươn tay đẩy cửa rồi bước một căn phòng lớn được trang hoàng rất đẹp. Cô nhìn quanh quất, căn phòng này tựa như phim trường cổ trang ở Trung Quốc vậy. Khắp nơi trong phòng đều là rèm treo màn phủ, kệ gỗ trưng bày những vật trang trí bằng ngọc tinh xảo, tranh treo trên tường cũng là tranh chữ hoặc là tranh thủy mặc, trên sàn lót thảm thật dày màu đỏ có họa tiết rườm rà cổ xưa.
“Ưm… A…”
Ngọc Lan giật mình, tò mò lần theo âm thanh phát ra từ một gian phòng khác. Cô vén màn bước vào, đi vòng qua bình phong thì thấy được cảnh tượng vô cùng nóng bỏng, bất tri bất giác nuốt vài ngụm nước bọt.
Ở trên giường gỗ Tử Đằng, một người đàn ông có thân hình cao lớn đang quấn lấy không tha cô gái nhỏ bên dưới, mặc cho cô ta liên tục cầu xin tha thứ. Lạ lùng là không nghe thấy tiếng thét đau đớn phát ra, mà nghe chừng cô ta còn rất phong tình rên rỉ đến nỗi làm cho Ngọc Lan cảm thấy hết sức xấu hổ quẫn bách. Trong lòng của cô giống như có một cái núi lửa đang tích tụ nham thạch, từ từ dâng cao rồi bùng cháy. Tuy chỉ đứng bên ngoài làm khán giả cũng khiến hơi thở của cô hỗn loạn không ngừng, rồi dường như có sức mạnh thần bí nào đó hút lấy cô, đến khi mở mắt ra lần nữa thì cô thấy mình đã vào vai của cô gái khi nãy rồi. Người đàn ông phía trên vẫn không ngừng quấn quýt lấy thân thể của cô, mặc cho cô dùng hết sức phản kháng, đẩy hắn hoặc dùng móng tay cào mạnh vào da thịt sau lưng hắn.
Ngọc Lan kêu la thất thanh, muốn bảo hắn ngừng lại nhưng càng hét thì hắn càng hưng phấn, thúc đẩy còn nhanh và mạnh hơn lúc nãy. Sức lực của phụ nữ vốn không địch lại sức mạnh của đàn ông, tuy cô đã muốn buông xuôi nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, nhìn thử gương mặt kẻ đang cường bạo mình. Kì quái là cô càng muốn nhìn thì gương mặt của hắn càng trở nên mờ ảo. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể nghe hắn dịu dàng nỉ non gọi: “A Lan, A Lan của ta.”
…
Ngọc Lan hốt hoảng ngồi bật dậy, đầu tóc, trán và cần cổ duyên dáng đều ẩm ướt mồ hôi. Cô hổn hển thở một lúc mới đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm, sau đó thở dài thườn thượt.
Đây là phòng ngủ giành cho khách ở trang trại rượu Whaley.
Cô dò dẫm lấy điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, đồng hồ điện tử báo đúng năm giờ. Bên cạnh cô là Ngôn Ngôn vẫn say sưa ngủ như chết, thỉnh thoảng còn hé miệng cất tiếng ngái nho nhỏ. Ngọc Lan nhìn Ngôn Ngôn đang chìm trong mộng đẹp, bất đắc dĩ muốn lấy gối đánh cho cô ấy tỉnh lại.
Ở nhà người lạ còn có thể ngủ ngon như vậy, thật là hết sức tưởng tượng!
Tựa lưng vào đầu giường, ôm gối mềm trong lòng, Ngọc Lan miên man suy nghĩ về giấc mơ kì quặc lúc nãy. Mười phần là cô đã nằm mộng xuân rồi. Cô cười như mếu, thầm nghĩ đến hai mươi năm qua cô chưa từng mơ một giấc mơ bậy bạ như vậy bao giờ.
Nhưng cái cảm giác thân thiết, cá nước thân mật đó đối với cô lại quá đỗi quen thuộc, hay là nói trước đây cô đã từng trải qua rất nhiều lần như vậy.
Trời ạ, không lẽ bị ma ám?
Cô ngẩn ngồi người trên giường, mấy ngón tay không tự chủ sờ nhẹ cánh môi. Cô lại thở dài ngao ngán, không thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, càng không thể tự gạt mình gạt người được. Cô và ông chú kia rõ ràng đã hôn nhau rồi.
Đã vậy, cô còn rất vô liêm sỉ cuồng nhiệt hưởng ứng nữa.
Sau đó cô đã đẩy ông chú biến thái kia ra, bỏ của chạy lấy người, khăn tắm bị rơi cũng đành vứt bừa trên hành lang gỗ, không có can đảm quay lại nhặt nó.
Bây giờ cô lại mơ một giấc mơ xuân như vậy. Không lẽ máu sắc nữ trong người cô nổi dậy, đến ông chú xấu tính cũng không muốn buông tha.
Ngọc Lan chau mày ôm đầu, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ cái trán, lại lắc đầu rồi lại thở dài lần thứ ba.
Cảnh tượng bốn cánh môi chạm vào nhau nóng rực như lửa thiêu đốt tâm trí của cô, phát đi phát lại như phim quay chậm, cảm giác đê mê kia giống như những cái xúc tu của con bạch tuộc, cứ cố sống cố chết bám chặt vào từng tế bào thần kinh của cô, làm cho cô phải liên tục suy nghĩ và nhớ nhung về nụ hôn hoang đường đó.
Cảm giác râm ran khó nhịn, vừa đau khổ vừa vui sướng thế này thật khó có thể chịu đựng, Ngọc Lan nghĩ hiện tại mình nên cấp bách làm chuyện gì đó để đánh lạc tư tưởng. Mặc kệ cái lạnh cắt da cắt thịt vào buổi sớm, cô quả quyết bước xuống giường, thay lại quần jean áo len của mình, sau đó mới đi đến bên cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Máy sưởi hệ thống đã tự động cài chế độ tự tắt trong đêm, ngôi nhà vốn ấm áp thì nửa đêm về sáng cũng bắt đầu mang theo cái lạnh tê tái của gió núi.
Bên ngoài trời đã tờ mờ sáng, kính cửa sổ bị hai luồng nóng lạnh một trong một ngoài phối hợp dày vò, đã tích một lớp hơi nước mỏng manh như sương như khói. Ngọc Lan lấy tay lau nhẹ một khoảng kính, ngón tay lập tức mát lạnh ẩm ướt, cô dựa vào ánh sáng trắng yếu ớt từ bầu trời trên cao mới có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh còn mờ mờ ảo ảo. Núi non vẫn đậm đen, yên bình say ngủ bên kia ô cửa sổ.
Tuy cửa còn đóng chặt, cô vẫn có thể nghe được tiếng chim rừng ríu rít gọi nhau, dường như chúng đang chào hỏi hàng xóm láng giềng, lại tựa như chim ba đang chào tạm biệt chim mẹ và lũ nhóc, bắt đầu một ngày săn mồi vất vả, kiếm miếng ăn cho cả gia đình. Cô nghe âm thanh líu lo vui vẻ như vậy bất giác miệng cũng mỉm cười, những băn khoăn lo lắng như tan đi trong phút chốc.
Sau đó, cô giống như nghe được âm thanh “Rầm rập” mở cửa rồi đóng cửa. Tiếp đó, tiến vào ánh mắt cô là một bóng người cao lớn thon dài mặc áo thể thao dài tay trắng đen xen kẽ, chân mang giày thể thao màu đen chạy chậm dọc theo con đường mòn có hai hàng cây ngô đồng sừng sững. Anh không ra khỏi khuôn viên trang trại mà chỉ chạy đến cổng, rồi quẹo bên trái chạy về phía hồ nước, biến mất sau khúc quanh.
Ngọc Lan tựa vào rèm cửa, tim đập thon thót, người này quả nhiên ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tình của cô. Vốn không muốn nghĩ đến thế nhưng người đó vừa xuất hiện, trái tim của cô lập tức bị khuấy động không ngừng. Tựa như uống một ly cà phê đá, dùng thìa khuấy đá tan ra cho cà phê đỡ đắng, nhưng có ai từng tự hỏi số phận của mấy viên đá nhỏ bé tan chảy vào ly nước đậm đen mê hoặc kia, cuối cùng sẽ như thế nào. Trái tim của cô mấy năm qua tựa viên đá nhỏ, cũng lạnh lẽo, cũng nhỏ nhoi, cũng chẳng ai buồn để ý.
Cô nhẹ khoanh tay đứng tựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy anh chạy đến hồ nước rồi biến mất, khoảng mười lăm phút sao lại thấy bóng dáng cao lớn kia chạy đến từ hướng ngược lại, cứ như vậy chạy được ba vòng quanh trang trại.
Sau đó anh ngừng chạy bộ, làm vài động tác thư giãn toàn thân, rồi làm động tác hít đất mấy chục cái.
Ngọc Lan cũng không biết tại sao mình lại đứng đây quan sát hành động của ông chú kia như vậy. Rõ ràng là muốn tránh, không muốn nghĩ đến nụ hôn hoang đường kia nhưng lại không thể kìm chế nhìn trộm anh rèn luyện thân thể.
Sau khi Nguyên Triệt chạy bộ xong, thường sẽ hít đất năm mươi cái, rồi thư giãn đầu, cổ và tay chân.
Đảo mắt nhìn khắp mặt đất một lượt rồi tiện tay nhặt lấy một cành cây khô, anh cân nhắc một chút cảm thấy độ dài phù hợp cầm cũng rất thuận tay. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi, từ trong trí nhớ lục lọi lại bài đao pháp của kiếp trước. Thân thể dẻo dai linh hoạt khi tiến khi lùi, cành cây nắm trong tay giống như trường đao uy vũ bất khuất liên tục vun vút di chuyển theo đao pháp liên hoàn mạnh mẽ. Gió núi không ngừng rít gào lao đến, thân thể của anh lại vẫn như cũ nhẹ nhàng uyển chuyển trong gió lạnh.
Lá cây ở gần khu vực hồ nước vì khí lưu đột ngột thay đổi bị ép lìa cành, bay lả tả trên không trung rồi theo không khí chuyển động xung quanh Nguyên Triệt, cùng anh xoay tròn một lúc.
Khoảng mười lăm phút sau, anh luyện xong đao pháp thì bắt đầu thu khí, thân thể chậm rãi ngừng lại. Lá cây xung quanh giống như mất đi điểm tựa, dần dần rơi rụng đầy sân. Anh bình ổn hơi thở, theo trực giác quay đầu nhìn về hướng cửa sổ phòng của Ngọc Lan, thấy cô gái nhỏ giật mình rồi tránh né, bóng dáng thân thuộc kia cũng không thấy sau lớp kiếng dày mờ ảo nữa.
Nguyên Triệt cúi đầu trầm thấp cười một tiếng, mèo con của anh thức dậy thật sớm.
Ngọc Lan ở trên lầu bị anh nhìn thấy thì hốt hoảng nép vào rèm cửa sổ, như là con thỏ nhỏ bị kinh hãi, càng giống như bị xấu hổ khi người ta bắt quả tang mình đang nhìn trộm.
Nhưng cái này không phải trọng điểm. Điểm quan trọng là cô thấy anh đang ‘luyện kiếm’, mà cảnh tượng đó chỉ có thể xem ở trong phim thôi. Trên đời này có ai có thể ‘luyện kiếm’ mà cả lá cây theo anh cũng rơi rụng tơi tả như thế. Không lẽ chỉ là trùng hợp?
Đúng vậy chắc chắn là trùng hợp rồi. Lúc anh đang luyện kiếm thì có cơn gió mạnh thổi qua nên lá cây mới bay đầy như thế.
Ngọc Lan cũng không biết, vậy mà bất tri bất giác cô lại suy nghĩ, biện minh giúp cho ông chú xấu xa mà cô thật chán ghét.
Cô len lén nhìn về phía hồ nước lần nữa, nơi đó đã rất vắng lặng, không còn trông thấy bóng dáng của người kia đâu nữa.
Ngọc Lan chìm trong suy tư thì nghe được tiếng dép lê ngoài hành lang, nghe tiếng bác gái khe khẽ càu nhàu bác trai, còn có âm thanh đi xuống cầu thang gỗ. Cô nhìn qua Ngôn Ngôn vẫn ngủ say sưa đến không biết trời trăng hay thiên tai nhân họa gì cả. Cô đi đến kéo chăn đắp lại cho cô bạn, rồi mới mở cửa đi ra ngoài, muốn làm vệ sinh buổi sáng.
Sau khi Ngọc Lan đánh răng rửa mặt thì bước xuống cầu thang, theo tiếng động lách cách leng keng một đường đi đến nhà bếp. Bà Quyên nhìn thấy cô bước vào thì ngạc nhiên săn sóc hỏi: “Bé Lan à, sao dậy sớm vậy con? Hai mắt có quầng thâm rồi này, sao không ngủ thêm chút nữa đi”.
Cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của bà, nhưng cô chỉ có thể qua loa trả lời: “Dạ, chắc lạ chỗ nên con ngủ không được bác gái à. Mỗi ngày con đều thức dậy sớm đi học, con cũng quen rồi ạ.”
Bà Quyên cười hiền từ nhìn cô sau đó dịu dàng nói: “Mấy đứa du học sinh tụi con thật tội nghiệp, còn nhỏ mà phải xa gia đình, đi đến nơi lạ lẫm để học tập, chắc cũng chịu không ít cực khổ rồi. Sau này con và Ngôn Ngôn thường xuyên đến đây chơi với bác nhé, nếu xa xôi không tiện thì bác cháu ta hẹn nhau ở đâu đó, hay cùng nhau đi shopping cũng được.”
Bà vừa nói vừa loay hoay lấy vỉ trứng gà trong tủ lạnh ra, rồi bày một chồng đĩa trên kệ bếp. Sau đó bà còn đi đến tủ đồ khô muốn lấy thêm thứ khác. Ngọc Lan thấy bà bận rộn không ngừng, nêu ra ý muốn giúp đỡ. Bà vui vẻ cười bảo cô đi chuẩn bị bàn ăn.
Tốc độ làm việc của bà Quyên rất nhanh, sau khi Ngọc Lan sắp xếp bàn ăn chỉnh tề, lúc trở lại đã thấy thức ăn nóng hổi bày sẵn trên kệ bếp. Có khoảng mười cái trứng ốp la vàng ươm để trên một cái đĩa lớn, một tô pha lê chứa khoảng mười cái trứng gà luộc, còn có một đĩa lớn thịt heo xông khói giòn tan, một đĩa cà chua và nấm mỡ nướng. Hương thơm hấp dẫn của trứng chiên bơ, thịt muối lan tỏa ngào ngạt trong không khí, làm bụng của Ngọc Lan rột rột kêu mấy tiếng. Cũng may bà Quyên đang bận rộn cho sữa và nước cam vào bình thủy tinh, hình như không nghe thấy.
Trong thời gian ngắn đã chuẩn bị xong từng này món, Ngọc Lan thật bái phục bà Quyên đến sát đất luôn rồi.
Cô đi về phía kệ bếp, cầm mỗi tay một đĩa thức ăn, trước khi đem lên phòng ăn đã bày tỏ lòng hâm mộ với bà. Bà Quyên bật cười khúc khích, có vẻ hưởng thụ được khen ngợi, nhưng rồi rất thành thật trả lời: “Bác đâu có ba đầu sáu tay như vậy. Bác chỉ chiên trứng ốp la thôi con à. Còn lại là do anh hai làm hết đấy. Mỗi khi nó tập thể dục xong sẽ giúp bác bỏ mọi thứ vào lò nướng, luộc trứng gà xong rồi mới đi tắm rửa thay quần áo. Bác chỉ cần chờ thịt và rau củ chín thì lấy ra thôi.”
Ngọc Lan trợn tròn mắt nhìn bác gái, anh hai ở trong miệng bà không phải là người cô đang nghĩ tới chứ. Ông chú biến thái háo sắc.
Ở trong lòng cô có thắc mắc rất lớn, nhịn không được vờ vịt nói: “Thật ngại quá, lúc nãy con chiếm dụng nhà tắm lâu như vậy, chắc chú ấy rất bực mình.”
Bà Quyên nhìn cô bằng ánh mắt rất khó hiểu, sau đó bà chợt nhớ ra cái gì, vội nói: “À, phòng ngủ của anh hai và thằng Thomas đều có phòng tắm riêng mà, là dạng en-suite đó con. Phòng vệ sinh ngoài hành lang chỉ dùng cho khách thôi. Thông thường nhà ở đây chỉ có phòng master của chủ nhân có en-suite thôi, nhưng lúc hai bác xây nhà lại, đã thiết kế phòng của hai anh em nó có en-suite luôn cho tiện.”
Trong một tích tắc, ngọn núi trong lòng Ngọc Lan bừng bừng phun lửa.
Anh có en-suite trong phòng ngủ, vậy tối qua anh đứng chờ ngoài phòng tắm làm gì? Khiến cô thật tưởng rằng anh muốn sử dụng phòng tắm, còn ngại ngùng vì mình đã chiếm nó quá lâu nữa.
Lần đầu tiên trong vòng hai mươi năm qua, cô… thật… muốn… giết… người!
Ở trước mặt bác gái Ngọc Lan cũng không dám làm quá, chỉ gượng cười, giữ im lặng đem thức ăn đã nấu xong đi ra đặt trên bàn ăn. Người nhà Whaley tựa như có đồng hồ báo thức trong người, khi cô vừa đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống bàn thì cả đại gia đình đã có mặt đông đủ hết rồi.
Cả gia đình phân chia thứ tự ngồi xuống. Ông Whaley là chủ gia đình nên ngồi ghế chủ vị ở đầu bàn, bên phải là bà Quyên, bên trái là ông chú khó ưa, rồi đến giáo sư Thomas. Ngọc Lan cũng đi đến ngồi bên cạnh bà Quyên, vừa định ngồi xuống thì nghe thấy Thomas hỏi tới Ngôn Ngôn. Cô ngớ người, vậy mà cô bị thù hận che mờ lý trí, đến bạn thân cũng không nhớ đến. Cô vội vàng đứng thẳng người dậy, xoay người muốn lên lầu gọi Ngôn Ngôn.
Nguyên Triệt nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, bỗng quay sang bảo Thomas: “Tom, chú lên lầu gọi người đi, để cô ấy đi thì cô gái kia mười hai giờ cũng chưa tỉnh lại đâu.”
Thomas liếc mắt nhìn anh trai, trong lòng khinh bỉ, anh không muốn người trong lòng cực khổ thì đẩy sang hết cho em. Được rồi, anh hai vì hạnh phúc cả đời của con trâu già anh, em chịu khó một lần vậy.
Ánh mắt hồ ly của Thomas rạng rỡ, hớn hở vui tươi như ánh mặt trời, đứng dậy nói Ok.
Sau khi giáo sư rời đi, không biết vì nguyên nhân gì mà Nguyên Triệt đứng dậy đi vào nhà bếp. Lúc anh trở lại, hai tay cầm một bên là bình sữa tươi, một bên là nước cam ướp lạnh. Theo thường lệ, anh rót sữa vào ly cho ông bà Whaley. Sau đó anh đến bên cạnh Ngọc Lan, nhàn nhạt hỏi: “Em uống sữa hay nước cam?”
Ngọc Lan không muốn nói chuyện với anh nhưng trước mặt ông bà Whaley nên không thể phản ứng quá đáng, chỉ bình tĩnh nói: “Nước cam, cảm ơn.”
Anh tỏ ra là một người đàn ông bình thường ga lăng với phụ nữ, rót đầy nước cam vào ly thủy tinh, rồi đặt bình thủy tinh trên bàn ăn. Sau đó, kéo chiếc ghế bên cạnh Ngọc Lan ngồi xuống, bắt đầu gắp thức ăn cho vào đĩa riêng của mình.
Ngọc Lan nhịn không được trừng anh một cái. Ai cho chú ngồi chỗ này, chỗ này là giành cho Ngôn Ngôn đó.
Cô hậm hực ngồi đó, nhìn thấy ông chú kế bên thì đã no ngang, không muốn đụng đến dao nĩa. Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện quả trứng trắng bóc mịn màng vừa được bóc vỏ, thả vào đĩa của cô.
Ngọc Lan nghe Nguyên Triệt trầm ổn nói: “Ăn đi, đừng ngại.”
Ông Whaley trông thấy hành động của con trai cả, tuy không biết con nói gì, nhưng đại khái cũng hiểu hoàn cảnh nên cũng phụ họa: “Yes, Lan, don’t be shy, help yourself!”. (Đúng rồi, Lan, đừng mắc cỡ, cứ tự nhiên đi).
Ông Whaley nhiệt tình như vậy, Ngọc Lan dù có tức giận cỡ nào cũng không thể không lịch sự cười nói cảm ơn ông, rồi xiên trứng gà bỏ vào miệng nhai cho hả giận. Trong lòng còn suy nghĩ cái trứng này là anh, cắn một cái cho bỏ ghét.
Bà Quyên trong thấy con trai cả săn sóc người ta như vậy thì vui mừng nhịn cười, không muốn để cô bé kề bên bị hoảng sợ. Nhưng mà bà có thể thấy được tương lai không xa, bà sẽ có một bầy cháu nội chạy quanh quẩn trong nhà, bi ba bi bô gọi bà. Đây đúng là một giấc mơ hết sức tốt đẹp, dù cho bà đang ngủ cũng muốn tỉnh lại để mà cười.