Qua thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đến Tết Nguyên Đán.
Sau lần nói chuyện với ông Hải, Ngọc Lan không bao giờ nhắc lại đề tài này nữa, Nguyên Triệt nhận thấy ngoài mặt cô luôn tỏ ra vui vẻ, nói cười cùng gia đình Whaley nhưng khi ngồi một mình cô thường ngẩn ngơ còn hay thở dài nhưng rốt cuộc cô vẫn như cũ không chịu chia sẻ tâm sự với hắn.
Ngày mùng một, từ rất sớm gia đình Whaley đã tụ họp đông đủ ở nhà ngoại Nguyên Triệt. Sau khi chúc Tết, nhận và phát lì xì đầy đủ từ người lớn thì mấy anh em họ của Nguyên Triệt đòi hắn phải lì xì cho họ, bởi vì xem như hắn đã lập gia đình rồi.
Truyền thống Việt Nam nếu cặp đôi đã cưới thì nhất định phải lì xì cho người nhỏ tuổi hơn, cuộc chiến mang tên lì xì nhanh chóng được triển khai. Ngọc Lan nhìn một thân Nguyên Triệt chật vật trong vòng vây chặt chẽ của mấy đứa em họ nhỏ tuổi thì bật cười thành tiếng. Áo sơ mi xắn tay gọn gàng bỏ trong dây nịch cũng bị lôi ra ngoài, tay áo bị kéo đến nhăn nhúm sổ ra khỏi nếp xắn, từ một quý công tử lịch lãm Nguyên Triệt bị đám em mê đắm bao lì xì màu đỏ lôi kéo trở thành hình tượng nhếch nhác của một gã say rượu, buồn cười không chịu nổi.
Nguyên Triệt bị bao vây thành một đoàn, đang bận rộn phát lì xì, đuôi mắt hơi quét về phía Ngọc Lan đang ngồi trên ghế salon vui vẻ xem kịch thì nhỏ giọng nói gì đó với đám em họ. Sau đó Ngọc Lan thấy bọn họ khí thế ngất trời ào ào chạy về phía cô… tiếp đó áo váy của cô cũng nhàu nát không kém gì Nguyên Triệt.
Cũng may, mọi người đã thống nhất sau khi chúc Tết ở nhà ông bà ngoại thì nhóm chị em phụ nữ sẽ mặc áo dài cách tân đi chùa xin lộc đầu năm. Cho nên Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn một bộ áo dài để sơ-cua rồi.
Mọi người cùng nhau khởi hành đến một ngôi chùa lớn gần ngoại thành nơi cậu hai của Nguyên Triệt xuất gia, để viếng chùa và thăm hỏi người cậu đã lâu không gặp.
Bởi vì ngày đầu năm, Nguyên Triệt rất nhân đạo cho tài xế riêng về quê ăn Tết, rồi tự cầm lái chở Ngọc Lan đi chơi. Phố xa ngày Tết không đông đúc như ngày thường, việc chạy xe không làm khó được Nguyên Triệt. Tất nhiên hắn không lái xe hơi mà đi xe tay ga của cậu tám cho mượn. Hắn nói: “Nếu lái xe hơi ở Việt Nam, sợ rằng vừa ra đường năm phút anh đụng không biết bao nhiêu người rồi.”
Úc và Việt Nam có tay lái nghịch nhau, vả lại người dân ít tuân thủ luật lệ, càng không có luật nhường đường như ở phương Tây nên người sống ở nước ngoài đến đây thì rất khó điều khiển phương tiện giao thông lớn như xe hơi, nhất là trong khoảng thời gian đầu.
Nguyên Triệt cưỡi xe máy ngồi ở yên trước, đầu đội nón bảo hiểm, Ngọc Lan ngồi đằng sau bị thân hình cao lớn của hắn che khuất hoàn toàn, nếu không thấy hai cánh tay trắng trẻo ôm ngang hông Nguyên Triệt, ông bà Whaley và mấy người cậu dì còn tưởng là Nguyên Triệt lái xe đi một mình nữa.
Ông bà ngoại và mấy đứa em họ của Nguyên Triệt bắt taxi đi theo sau.
Cậu hai là người rất dễ gần, vẻ mặt hòa ái, khi nói chuyện luôn từ tốn nhỏ nhẹ, vừa nhìn đã thấy là người con Phật thấm nhuần đạo pháp. Bởi vì xuất gia lúc tuổi già cho nên không mặc áo tăng màu vàng cam như cái bậc cao tăng, mà cậu hai chỉ mặc áo nâu sòng giản dị. Mọi người đều chấp tay xá cậu hai một cái, sửa miệng gọi là thầy hai.
Sau khi lễ Phật và cúng dường Tam Bảo, mọi người được thầy dẫn đi thăm trụ trì và phó trụ trì, sau đó mới ngồi quanh bàn trà uống nước, ăn mứt, trò chuyện và chúc tết thầy hai. Thầy rất vui vẻ đưa mỗi người một bao lì xì nhỏ lấy lộc đầu năm, còn đặc biệt đưa cho Nguyên Triệt và Ngọc Lan mỗi người một bao đỏ, sau đó rất tâm đắc đọc hai câu thơ tặng cho họ:
“Dễ gì kiếm được một người
Chịu bao gian khổ suốt đời vì ta
Dẫu là vợ trẻ chồng già
Yêu nhau ngào ngạt hương hoa say tình” *
(* Thơ tìm trên mạng không phải HLN làm, có sửa lại vế chồng già vợ trẻ ^^).
…
Trên đường đi về nhà, Ngọc Lan luôn suy ngẫm lời nói của thầy hai. Đúng là tìm được một người chịu cực chịu khổ với mình suốt đời rất khó, càng khó hơn là dụng tâm chăm sóc nhưng không để đối phương biết mình có tham gia vào những sự kiện trong cuộc đời họ. Từ quá khứ cho đến hiện tại Nguyên Triệt vẫn luôn âm thầm chăm lo cho cô rất tốt. Chỉ là cô không mong muốn được sống trong sự sắp đặt của người khác mãi như vậy, cô cũng là một cá thể độc lập, muốn được tôn trọng, muốn được cùng hắn bàn bạc và được đưa ra ý kiến của bản thân. Cô không muốn làm thú cưng tối ngày chi biết được ôm ấp yêu thương, cho ăn, cho uống rồi không biết làm gì cả.
Nhưng làm cách nào để có thể làm cho Nguyên Triệt hiểu được suy nghĩ của cô đây?
Nếu thẳng thắn nói ra, hắn sẽ quanh co đáp một hồi rồi ngựa lại vào đường cũ.
Bản tính của một người rất khó thay đổi, không phải ông bà hay nói ‘Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’ hay sao?
Ngọc Lan vẫn luôn theo đuổi suy nghĩ của mình, Nguyên Triệt ngồi phía trước hỏi cô có muốn đi về quê chúc tết ba hay không, cô cũng không nghe thấy.
Nguyên Triệt cúi đầu nắm bàn tay nhỏ đang gác hờ trên bụng hắn, kéo lên trên hôn nhẹ mu bàn tay một cái. Ngọc Lan lập tức tỉnh lại.
Cô rụt tay về, nhéo nhẹ trên hông hắn… hai người còn đang chạy xe ngoài đường đó! Hơn nữa, mấy cậu mấy dì cũng đang chạy xe máy cách họ một khoảng không xa nữa.
Nguyên Triệt cười khẽ, nhắc lại câu hỏi một lần nữa.
Ngọc Lan hơi chồm lên trước, lắc đầu nói vào tai hắn: “Thôi đi, ba em bảo không cần về quê. Bà nội là người cổ hủ nếu thấy anh và em xuất hiện không chừng sẽ lên tăng xông đó.”
Nguyên Triệt đột nhiên cười lớn. Gió xuân mang theo tiếng cười sảng khoái trôi về phía sau, làm cho đầu óc hoang mang suy nghĩ của Ngọc Lan dường như được giải tỏa, khóe môi cũng cong lên.
Nguyên Triệt được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục nhích người về phía sau, muốn ngồi sát lại Ngọc Lan thêm chút nữa, vươn cánh tay về sau tìm kiếm cánh tay cô, lần nữa kéo lên phía trước.
Dạo này tính tình của Ngọc Lan dễ vui dễ buồn, hay thẩn thờ, lại còn giận hờn vu vơ, giống như Thomas hay than vãn về Ngôn Ngôn vậy. Nguyên Triệt nhấp môi, hiện tại Ngọc Lan còn khó ứng phó hơn phụ nữ có thai nữa.
Khoan đã… Trong đầu chớp lóe một cái, hắn vừa nghĩ đến cái gì?
Nguyên Triệt rất phấn khích không thể nào đè thấp âm thanh, giọng nói như sấm dậy hỏi Ngọc Lan một câu.
Hai má của cô lập tức nóng lên, mấy câu hỏi như thế sao có thể la làng la xóm ở ngoài đường đây?
Nhưng đúng là ‘cuộc hẹn mỗi tháng’ của cô vẫn chưa đến. Tính lại ngày tháng thì đã trễ năm tuần rồi. Người ta nói ‘người ở trong cuộc thường hay ngu muội’, quả thật không sai. Bởi vì khi Ngôn Ngôn có thai, Ngọc Lan là người nghĩ ra đầu tiên, còn đến lượt mình thì cô hoàn toàn không để ý.
Nguyên Triệt cười còn tươi hơn mai vàng mười cánh nở ngày xuân, hắn chạy trên đường, đảo mắt tìm kiếm hiệu thuốc tây nào gần nhất thì ghé vào. Nhưng ngày mùng một, dù lật tung thành phố M cũng không có tiệm thuốc nào mở cửa. Cuối cùng, Nguyên Triệt quyết định mang cô đi bệnh viện.
Ngọc Lan vừa nghe bệnh viện thì mặt mày tái xanh, kiên quyết không đi, bộ dáng thà chết cũng không sờn.
Không còn cách nào khác đành phải chờ qua mùng ba Tết vậy. Trong hai ngày chờ đợi này, Nguyên Triệt không những quan tâm chăm sóc Ngọc Lan nhiều đến mức không thể chắp nhận được, hơn nữa còn đeo dính ở bên cạnh một phút cũng không rời. Chẳng hạn cô đi tắm lâu một chút, mỗi năm phút hắn liền đứng gõ cửa nhà tắm, hỏi cô có sao hay không.
Ngọc Lan bị phiền đến không chịu nổi, thật ra ngoài việc chưa đến kỳ ra, cô cũng không cảm thấy cơ thể có chỗ nào không khoẻ. Cô bực bội cáu gắt với Nguyên Triệt, hắn cũng không nóng giận, còn bảo nếu cô tức giận có thể đánh hắn mắng hắn, đừng để trong lòng sẽ không tốt cho đứa bé.
Ngọc Lan ôm trán, không hiểu sao một người kiên định nghiêm túc như Nguyên Triệt lại trở thành thê nô rồi?
Đáy mắt chợt loé lên một cái, Ngọc Lan kéo tay Nguyên Triệt hỏi: “Thái tử điện hạ à, nếu thật sự em có em bé, em nói gì anh cũng nghe phải không?”
“Dù em không có đi chăng nữa, anh cũng luôn nghe em mà.”
Ngọc Lan nũng nịu nói: “Thật sao? Không phải anh luôn nghĩ gì làm đó, chuyện gì cũng không thèm bàn bạc với em sao. Em nghĩ… nếu sau này anh còn như vậy thì em sẽ không vui, em mà không vui sẽ ảnh hưởng đến công chúa của anh đó nha.”
Nguyên Triệt vội vàng hứa hẹn: “Sau này chuyện gì anh cũng nghe em nói, quyết định làm gì cũng sẽ bàn bạc với em, được không vợ? Mấy tháng này, mỗi ngày em phải cười càng nhiều càng tốt, không được suy nghĩ lung tung nữa, như vậy khi công chúa nhỏ của chúng ta chào đời thì gương mặt mới vui vẻ đáng yêu, biết chưa?”
Ở trong lòng cô suy nghĩ ‘Hừ, chưa biết có con hay không, lại cũng chưa biết trai hay gái mà anh đã làm ra bộ mặt cưng chiều con gái đến tận trời rồi, sau này trong nhà em còn chỗ đứng nữa sao?’
Xưa nay Nguyên Triệt nói một là một, hai là hai. Ngọc Lan thấy đã đạt được mục đích trong lòng vui như mở hội nhưng vẫn trưng ra bộ mặt hờn giận, bĩu môi nói: “Chưa gì em đã thấy anh chiều con gái hơn vợ rồi đó. Anh kêu em không suy nghĩ lung tung nhưng em nghe nói khi vợ có thai, bên ngoài mấy ông chồng đại gia thường hay cặp bồ nhí lắm. Anh xem, anh vừa phong độ lại giàu có, làm sao em tin anh không bị gió thổi cỏ lay đây?”
Nguyên Triệt nhíu mày suy nghĩ, vò đầu bức tóc một hồi rồi vỗ đùi một cái, đứng dậy từ ghế sô pha trong phòng ngủ, nói: “Anh có cách, chỉ cần anh vô sản, chắc chắn em sẽ an tâm tin tưởng anh một trăm phần trăm rồi.”
Ngọc Lan chưa kịp tiêu hoá lời hắn nói, thì hắn đã bảo cô nghỉ ngơi, hắn phải vào thư phòng giải quyết chút công việc.
Ngọc Lan cầu còn không được, mấy ngày nay bị hắn bám riết không buông, cô không có tự do gì cả.
Nguyên Triệt đi rồi, Ngọc Lan lấy điện thoại gọi cho Ngôn Ngôn tám một trận đã đời, kể cho cô bạn nghe mấy việc xảy ra gần đây, kể cả việc có thể cùng nuôi em bé với Ngôn Ngôn cô cũng không dấu giếm. Ở đầu dây bên kia Ngôn Ngôn hét lên một tiếng, sau đó sử dụng giọng nói vui vẻ lảnh lót, tưởng tượng đến việc hai cô cùng nhau đi mua sắm quần áo nhỏ xíu cho hai đứa bé, cùng nhau đưa con đi nhà trẻ, hai đứa bé cùng nhau chơi đùa trong công viên, suy nghĩ tốt đẹp như vậy làm cho Ngọc Lan cũng phải bật cười.