Hai ngày này mỗi ngày không ăn thì ngủ, rồi đến nhà ông bà ngoại chơi đánh bài, đổ cá ngựa hay chơi bầu cua cá cọp với dì cậu và đám em họ đông đúc của Nguyên Triệt. Cả nhà luôn náo loạn như một sòng bài thật sự. Ông bà ngoại thấy con cháu tề tựu đông đủ, trên môi lúc nào cũng treo nụ cười không tắt.
Qua hôm nay Ngọc Lan mới biết thì ra Nguyên Triệt được mọi người trong nhà đặt biệt danh là ‘Đổ Thánh’, vì hắn luôn sát phạt mọi người không thương tiếc. Đặc biệt chơi bầu cua cá cọp, dường như có thể đoán được bên trong tô và đĩa nhỏ chuẩn bị ra con gì. Cho nên khi chơi trò này, mọi người trăm miệng một lời bắt hắn làm ‘Cái’, không được làm người chơi.
Ở nhà ông bà ngoại mỗi ngày đều là một niềm vui.
Gia đình cậu út của Ngọc Lan về quê đón Tết với anh em ruột, cho nên trước Tết Ngọc Lan đã đến thăm và tặng quà. Hiện giờ không cần đến nữa.
Qua thêm hai ngày, phố xá bắt đầu náo nhiệt trở lại, những người dân về quê ăn Tết cũng trở lại thành phố M bắt đầu làm việc, nhà hàng quán ăn cũng lục tục mở cửa trở lại. Đường xá trống huơ trống hoắc dịp Tết lại một lần nữa ồn ào đầy khói bụi.
Từ sáng sớm Nguyên Triệt đã đi ra ngoài tập thể dục, lúc hắn trở lại thì thấy Ngọc Lan còn đang ngủ. Hắn nhẹ tay nhẹ chân lấy quần áo sạch rồi đi ra ngoài, qua một phòng tắm khác tắm rửa, bởi vì không muốn tiếng nước chảy ồn ào đánh thức cô.
Ngủ một giấc thẳng đến chín giờ sáng, Ngọc Lan mới chớp mắt tỉnh dậy.
Nguyên Triệt đang xem văn kiện bằng laptop trên sô pha, thấy cô đã thức thì không kìm nén được nữa, vội vàng bỏ laptop sang một bên, đứng dậy đi về phía giường ngủ.
Tiếp đến lưu loát làm một hành động hôn môi chào buổi sáng. Đây là thói quen của Nguyên Triệt từ khi cô và hắn về chung một nhà. Sáng sớm sẽ hôn chào buổi sáng, buổi tối thì hôn chúc ngủ ngon, đều đặn mỗi ngày không thay đổi.
Nguyên Triệt hôn xong thì đưa tay vào túi quần tây, rút ra một cái hộp nhỏ dúi vào tay cô, rất khẩn trương và chờ mong nhìn Ngọc Lan.
Cô đọc chữ trên bao bì thì nhếch môi, không ngờ cũng có một ngày đại soái oai phong lẫm liệt một thời của Đại Ngụy phải đi vào nhà thuốc tây mua que thử thai. Cô nghĩ vậy thì tủm tỉm cười rồi liếc liếc mắt nhìn hắn, gạt bỏ chăn trên người, cầm theo hộp giấy đi vào nhà vệ sinh.
Ở bên ngoài Nguyên Triệt nóng lòng đi tới đi lui trong phòng ngủ. Lâu lâu lại gọi với vào hỏi cô có cần giúp hay không.
Trên trán Ngọc Lan đều chảy vạch đen, cô ngồi trên toilet muốn lấy nước tiểu để thử, hắn có thể giúp chuyện gì?
Ngọc Lan làm theo hướng dẫn trên bao bì sau khi thử xong thì rửa tay, bình tĩnh bước ra khỏi cửa.
“Sao rồi em?” Ngay lập tức Nguyên Triệt nhào đến hỏi.
Ngọc Lan lắc đầu, gương mặt cũng không dấu được vẻ thất vọng.
Mặt Nguyên Triệt nghệt ra, bày ra dáng vẻ không thể tin được hỏi: “Que đâu rồi? Em có làm đúng hướng dẫn không vậy?”
Ngọc lan nhìn thấy lúc trước hắn có bao nhiêu đĩnh đạc, mấy ngày nay lại luôn bày ra bộ dạng thê nô vui vẻ đến vậy, giờ phút này lại mang theo thất vọng tràn trề cùng không cam lòng, như khi hùng hổ hành quân đánh trận lại chỉ mang về thất bại. Cô cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt của Nguyên Triệt lúc này, trong lòng thật sự cảm thấy áy náy với hắn.
Có lẽ cả tháng nay cô luôn ở trong tâm trạng lo lắng về chuyến đi Việt Nam, phải đối mặt vời nhà nội, nên bị rối loạn sinh lý, làm cho kinh nguyệt đến chậm một chút.
Nguyên Triệt vẫn không thể chấp nhận được sự thật, hắn lao vào phòng tắm nhìn thấy que thử thai và vỏ hộp nằm chỏng chơ trong giỏ rác, trong đó không có gì khác nên dễ dàng thấy được một vạch màu xanh dương đậm trên que. Hắn vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm trong giỏ rác một hồi mới quay qua bảo Ngọc Lan đang ở cạnh cửa, “Thử lại lần nữa đi em.” Ở trong túi quần lại lấy ra thêm một cái hộp khác.
“Anh mua mấy cái vậy?”
“Ba cái.”
Ngọc Lan: “…”
Thử bao nhiêu lần cũng vậy thôi, không có chính là không có.
Nguyên Triệt và Ngọc Lan đều mất hết tinh thần ngồi phịch xuống ghế sô pha. Trong phòng máy lạnh cách âm nghe rõ mồn một tiếng thở dài của hắn.
Ngọc Lan không biết nên vui hay nên buồn, rõ ràng cô chưa chuẩn bị tâm lý đầy đủ để mang thai nhưng hôm nay thử không ra, cô lại không nén được thất vọng. Có khi một mình quá cô đơn, lại khó có thể tin tưởng người khác nên từ khi nghĩ rằng mình có thai cô lại có chút mong chờ, bởi vì dù tương lai có như thế nào đi nữa cô và nắm ruột nhỏ cũng có thể sưởi ấm cho nhau vào những ngày mưa.
Nguyên Triệt thẫn thờ ngồi im lặng một hồi, không biết đang suy nghĩ những gì, sau lại vươn tay nhốt cô vào lòng.
Nửa bên mặt Ngọc Lan áp trên lồng ngực rắn chắn đầy ấm áp, cách một lớp áo sơ mi mỏng nên nghe được rõ ràng tiếng tim đập ‘thình thịch thình thịch’ đầy gấp gáp của hắn. Cô ngước nhìn, nương vào ánh đèn cam ấm áp ở sô pha mà thấy được hốc mắt của Nguyên Triệt hơi đỏ lên, khi hắn thấy cô ngẩng đầu thì vội vàng dùng tay ấn nhẹ đỉnh đầu cô xuống.
Có lẽ Nguyên Triệt không chịu được đả kích này, hắn đã chờ mong biết bao lâu rồi?
Tim Ngọc Lan nhảy lên một cái, trong lòng quặn đau.
Uổng công ăn học bao nhiêu năm mà đầu óc cô lại mê muội đến như vậy…
Lẽ ra cô nên tường tận Nguyên Triệt không phải đàn ông bình thường ở thời đại này, hắn đã chịu đựng, đã nhẫn nhịn, đã chờ đợi cô từ rất lâu rồi…
Bởi vì gặp hắn ở thời đại này cũng không bao lâu sau khi ‘xuyên không’, nên cô không cảm giác được chờ đợi trong một khoảng thời gian dài có bao nhiêu mòn mỏi.
Cô không cảm nhận được cái cảm giác kia đau khổ thế nào nhưng Nguyên Triệt có. Hắn là người trực tiếp bị thời gian bào mòn từng tế bào trong cơ thể, từng nỗi nhớ nhung khắc khoải theo năm tháng tưởng như vô tận của hắn. Thời gian là liểu thuốc tốt nhất có thể chữa lành vết thương nhưng cũng có thể tàn nhẫn như muối biển xát vào vết thương đang rỉ máu làm người ta đau đến không thở nổi.
Những chuyện đó cô đều không hiểu, hoặc có thể nói cô quá ích kỷ chỉ khư khư lo cho bản thân nên không muốn thấu hiểu…
Nguyên Triệt không bao giờ tự giãi bày tâm tư của hắn, cho nên cô luôn cảm thấy hắn là một người đàn ông mạnh mẽ không gì có thể thương tổn dù chỉ là chút mảy may.
Nhưng cô lầm rồi, Nguyên Triệt bị tổn thương rất sâu sắc, người gây ra vết thương không thể khép miệng cho hắn lại chính là cô.
Cô không tin tưởng đàn ông, rồi đem cố chấp của bản thân đặt lên trên người Nguyên Triệt. Một người biết rõ cô sẽ ra đi nhưng vẫn giải tán hậu viện, vì bảo vệ sinh mệnh cô nên cắn răng đẩy cô vào vòng xoáy thời gian, vì cố chấp với tình cảm mà một lòng một dạ chờ đợi cô mười sáu năm ở quá khứ và hai mươi năm ở hiện đại. Thời gian hắn đợi cô còn lâu hơn nửa đời người, cô vì cái gì còn không tin hắn sẽ chung thuỷ với cô suốt đời suốt kiếp?
Tình cảm của hắn dành cho cô đến giờ phút này đã quá đủ rồi, đủ để cô phá vỡ phòng bị, phá tan luôn cả tâm ma của chính mình.
Ngọc Lan để Nguyên Triệt ôm thêm một lúc, khi thấy lồng ngực hắn bớt phập phồng mới nhẹ nhàng thoát ly, đi đến mở rèm cửa sổ, một giây sau ánh nắng miền nhiệt đới đã vui vẻ nhảy nhót tràn ngập căn phòng.
Cô đi trở lại sô pha, ánh mắt đôi môi đều khẽ nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Dáng người Nguyên Triệt rất cao nên khi ngồi trên sô pha, Ngọc Lan đứng dưới đất mà đầu của hắn đã gần đến ngực cô rồi. Ngọc Lan choàng cả hay tay qua cái cổ nam tính, áp mặt hắn vào trong tim mình, phần áo phía trước của cô liền ẩm ướt. Nguyên Triệt nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng tim đập rộn ràng trong lồng ngực mềm mại, nghe giọng cô ngọt ngào khe khẽ: “Chồng à, chúng ta cố gắng thêm chút nữa, nhé anh!”
=== ======= Hậu trường Vợ à đừng chạy! === =======
Nguyên Triệt: *ngây thơ* Em nói chúng ta cố gắng làm gì?
Ngọc Lan: *lườm yêu* làm gì chẳng lẽ anh không biết.
Nguyên Triệt: *chớp mắt* anh thật không biết.
Ngọc Lan: Vậy thôi, coi như em chưa nói gì đi.
Nguyên Triệt: *nhanh như chớp ôm eo cô thảy lên giường* Vợ à, anh muốn có ngũ long công chúa.
Ngọc Lan: ( O_O) Em không phải heo nái nha…