Đến khi Bắc Vũ Nghiêm cùng Ivan quay trở lại tứ hợp viện, đám người Thiên Quan đã rời đi. Nơi rộng lớn như tứ hợp viện lại trở về cô quạnh, cứ như vậy mọi thứ đem áp lực đổ dồn vào những con người bên trong đó.
Lúc nhìn thấy Bắc Vũ Nghiêm đứng ở cửa, Bắc Vũ Tịch ngoại trừ im lặng không nói hoàn toàn không làm gì khác.
Đối với đứa em trai chỉ sinh ra sau mình vài phút đồng hồ, hắn căn bản không thể làm gì được. Từ ngày Ngụy Nương giả chết rồi đem Bắc Vũ Nghiêm rời khỏi Bắc Gia…
Có lẽ, đó là khoảng thời gian đáng sợ nhất của Bắc Vũ Tịch.
Tự mình gây dựng lại Bắc Gia, tự mình cố gắng ngồi vững trên địa vị cao lớn, không có bố, không có mẹ, đến cả đứa em trai duy nhất tưởng chừng như là nối liền thân thể cũng như vậy mất tâm.
Hắn từng mang trong mình căm giận, phẫn nộ, cùng cực của thống khổ chính là người thân của mình không còn một ai.
Hắn lấy đó làm mục tiêu để tồn tại ở nơi tối tâm hoang tàn này, từng ngày rèn luyện, từng giờ từng khắc sợ bị người ta đạp lên.
Cứ nghĩ cả đời này cũng không thể tha thứ cho bọn họ, nhưng con sói đầu đàn mang tên Bắc Vũ Tịch lại không thể từ bỏ nguồn gốc cùng thân thích của chính mình.
Hắn không hoàn toàn sa ngã, hắn vẫn là người, vẫn muốn yêu thương mẹ mình, vẫn mong muốn em trai quay về.
Cho đến khi, người phụ nữ của hắn bị chính đứa em trai này hành hạ đến thân tàn ma dại.
Hoa Phong nhìn Bắc Vũ Nghiêm lại nhìn đến Ivan, sự xuất hiện của họ như thông báo về một kế hoạch bất ngờ đã được định trước.
Bắc Vũ Nghiêm cất bước, nhấc chân đi qua bậc cửa, căn phòng khách ngập tràn sự lạnh lẽo dù ngoài cửa lớn nắng sớm vẫn có thể chạm vào.
Không khí bị đẩy lên một tầng căng thẳng, ai cũng biết lão đại chán ghét đứa em trai này thế nào. Kể từ ngày u Nhược nhập viện, Bắc Vũ Tịch chưa một lần đến nói chuyện hay hỏi tội Bắc Vũ Nghiêm, có thể là hắn đã thật sự bỏ mặt đứa em trai này.
Chỉ có trời biết, Bắc Vũ Tịch quan tâm Bắc Vũ Nghiêm bao nhiêu, nhưng cũng lo lắng cho u Nhược bấy nhiêu.
Ivan tiến lên trước, đứng trước mặt Bắc Vũ Tịch, ngay giây sau đó cậu ta quỳ rạp xuống. Hai đầu gối khụy xuống sàn nhà bằng lực rất mạnh, vang lên tiếng ‘cạch’.
“Lão đại! Là thuộc hạ không làm tốt chức trách, xin người trách phạt!”
Hoa Phong vì hành động của Ivan mà từ bên cạnh Bắc Vũ Tịch cũng vội vàng tiến lên muốn đỡ cậu ta đứng dậy, nhưng Ivan nhất quyết: “Lão đại! Người tức giận có thể trừng phạt thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không nữa lời oán trách!”
Bắc Vũ Tịch nghe xong lời này, không những không hòa hoãn còn gật đầu: “Được! Như chú nói!”
Ivan cúi gầm mặt, nhất quyết chờ nghe mệnh lệnh trách phạt.
Bắc Vũ Nghiêm nhìn thấy cảnh này, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Lúc Bắc Vũ Tịch vươn tay lấy ấm trà nóng trên bàn, thái độ hắn lạnh lùng đầy sát khí, mọi người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Lúc Bắc Vũ Tịch vươn tay ra, Bắc Vũ Nghiêm liền ‘bịch’ một cái, cả người cao lớn quỳ rạp xuống bên cạnh Ivan ngay trước mắt Bắc Vũ Tịch.
“Là lỗi của tôi, anh muốn đánh muốn mắng thì nhắm vào tôi đi, đừng làm khó người khác!”
Giọng nói tuy có lực nhưng mười phần thì có ba phần lo lắng, Bắc Vũ Tịch là người nói được làm được, dù không từng về Bắc Gia nhưng nhiều năm nay Bắc Vũ Nghiêm ở trong Hắc đạo nghe được không ít chuyện.
Bắc Vũ Tịch thấy Bắc Vũ Nghiêm đã thành khẩn cũng không từ chối, hắn đứng lên khỏi ghế, dáng người cao lớn như ác quỷ liền tạo áp lực lên hai người quỳ dưới sàn nhà.
Hoa Phong không khỏi kinh ngạc, Bắc Vũ Tịch nhìn Ivan đang cúi đầu hối hận lại nhìn sang Bắc Vũ Nghiêm đang nhất mực không nao núng, trong lòng không rõ là buồn hay vui.
“Các người, ngay bây giờ cút về Bắc Gia. Còn để tôi thấy các người ở đây giây phút nào nữa, không đơn giản chỉ là trừng phạt.”
Hoa Phong còn sợ hai người họ không mong chạy sẽ thật sự bị Bắc Vũ Tịch đem ra ‘giải quyết’ liền đá chân Ivan một cái, Ivan đang trong sự hoảng loạn thì lập tức ngẩng lên, hiểu ý.
Bắc Vũ Nghiêm đưa mắt nhìn Bắc Vũ Tịch, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy sự uy phong mà Bắc Vũ Tịch đang có, dù hắn tỏ ra cứng cỏi lạnh lùng vào thời khắc này, nhưng có gì đó làm Bắc Vũ Nghiêm không thể hiểu được.
Bắc Vũ Tịch vẫn cho phép họ quay về Bắc Gia?
Điều này nói lên được, Bắc Vũ Tịch vẫn coi anh là một phần của Bắc Gia.
Ivan gật đầu ‘vâng dạ’, liền kéo Bắc Vũ Nghiêm đứng dậy, hai người cùng quay về. Đến khi, phòng khách chỉ còn hai người là Bắc Vũ Tịch và Hoa Phong.
Lúc này, Hoa Phong mới dám lên tiếng: “Lão đại, vậy còn u Nhược?”
Bắc Vũ Tịch đáp gọn: “Phía Lục Phàm đúng là rất nhanh, đi thôi!”
Đúng là phía Lục Phàm rất nhanh, khi u Nhược được nhập vào một bệnh viện mới, tình trạng tuy là không tốt lên nhưng độ an toàn thì hoàn toàn đảm bảo.
Nơi này lại là bệnh viện tư nhân nên chuyện phát sinh vấn đề thường sẽ nhanh chóng được giải quyết, huống hồ viện trưởng ở đây còn là người quen của Hạ Niên.
Mọi thứ ổn thỏa cũng khiến mọi người an tâm, mà Lục Phàm cũng không thể đoán được, tại sao việc u Nhược nhập viện lại đến tai Thiên Quan.
***
Có một khoảng thời gian, u Nhược không thể nhớ rõ chính mình là ai, mọi thứ trong giấc mơ khiến cô mơ hồ.
Không có thông tin nào về xuất thân về cô mà mẹ nuôi có được, nhưng bây giờ thì khác… u Nhược nhìn rõ được mọi thứ, nghe được mọi người đang nói, nhìn thấu bên trong trái tim cô độc lạnh lẽo kia có bao nhiêu bao dung, bao nhiêu dịu dàng.
Năm cô bốn tuổi, cô đã từng gặp Bắc Vũ Tịch, người đàn ông đó quả thật rất đạo mạo, lúc anh còn trẻ tuy không dày dặn trưởng thành như bây giờ nhưng quả thật cực kỳ phong độ.
Tận sâu trong đôi mắt chứa đầy mệt mỏi cùng trống rỗng kia, u Nhược nhìn thấy sự cưng chiều của anh khi vươn tay bế cô, anh độc ác phải chăng cũng là do cuộc sống này ép buộc.
Có một chuyện… Cô quả thật, cũng từ việc đó mà quên mất đi khoảng ký ức lúc bốn tuổi.
Gia đình cô, bố của cô, mẹ của cô, anh trai cô, tất cả… tất cả chỉ vì một ngọn lửa…
Nhìn thấy trước mắt mình lại là cảnh tượng kinh hoàng của khoảng thời gian đó, u Nhược không thể kìm hãm nước mắt tuôn rơi, cô chỉ có thể ở trên không trung nhìn thấy toàn cảnh của mọi chuyện mà không thể làm gì khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, phải chăng vì sự việc năm xưa quá tàn nhẫn cho nên Bắc Vũ Tịch không muốn nói với cô sự thật? Nếu là vậy thì cô lại càng có lỗi.
Bắc Vũ Tịch vươn tay lau đi giọt nước mắt lăn dài của u Nhược, hắn nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thủy tinh lấp lánh tuôn rơi từ đôi mắt nhắm chặt mà bất giác đau lòng.
Đến cuối cùng, hắn lại không thể hiểu chính mình. Từng là người không quan tâm nhân tình thế thái, hắn lúc này vì một người phụ nữ mà đem lòng tức giận, nhìn thấy cô thế này hắn lại sinh ra tự trách.
Tầm mắt toàn một màu trắng tinh khôi, sắc trời vàng nhạt ngoài khung cửa sổ đẹp mắt sáng chói.
u Nhược nhẹ nâng mi mắt, lông mi dài cong vút chuyển động. Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô, nhất thời chỉ có thể gọi một tiếng: “Nhược Nhược!”
Giọng nói này thật ấm áp, tiếng gọi quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ. Cô chưa từng nghĩ, lúc tất cả sự thật quay trở về chính mình đối diện với người đàn ông này lại mang nhiều ân hận như vậy.
Trong không khí toàn là mùi thuốc sát trùng, mũi u Nhược gắt gao có chút khó chịu. Cô nhẹ cử động ngón tay, cảm nhận cơ thể mình vẫn có thể hoạt động bất giác lòng ngực nhẹ nhõm.
Còn tưởng cả đời này thật sự sẽ trở thành một thân thể cứng đờ bất động, đưa mắt nhìn đến gương mặt nam tính đang tỏ ra mừng rỡ, giây phút này quả thật thiêng liêng.
“Tiên sinh!”
Cô gái nhỏ khó khăn cất tiếng nói, thanh âm khàn đặt thỏ thẻ.
Bắc Vũ Tịch áp bàn tay mềm lên má, hôn nhẹ một cái: “Nhược Nhược ngoan! Tôi ở đây rồi!”
u Nhược ngốc nghếch cười, đúng là hắn đang ở đây, chân thật đến độ cô còn thấy quá đỗi bất ngờ.
“Em ngủ bao lâu rồi?” u Nhược thấp giọng hỏi, môi mỏng khô cứng bong tróc da, những đường nứt môi còn rướm máu.
Bắc Vũ Tịch vươn bàn tay vuốt tóc cô, cảm nhận cơ thể cô nhóc quá lạnh, chỉ có thể trấn an cô đơn giản, “Không lâu lắm, em không cần lo. Nghĩ ngơi trước, việc gì cũng đừng để tâm!”
u Nhược chậm rãi sờ gương mặt hắn, bàn tay cô vươn chút lạnh, chạm vào thân nhiệt ấm áp của Bắc Vũ Tịch khiến cho đôi bên đều sinh ra xúc cảm kì lạ.
“Bắc Vũ Tịch, là do em không tốt, là do em đã gây phiền phức cho anh!”
Cô quả thật không thể tha thứ cho chính mình.
“Cũng không phải lần đầu có phiền phức! Nhược Nhược, sau này đừng rời khỏi tôi!”
u Nhược nghẹn ngào gật đầu.
Bắc Vũ Tịch kéo chăn đắp lại cho cô, cẩn thận từng động tác.
“Chờ Lục Phàm khám lại cho em, nghỉ ngơi cho khỏe chúng ta lại về Bắc Gia!”
u Nhược gật nhẹ đầu, Bắc Vũ Tịch nhìn ra được trong đôi mắt kia còn có nghi vấn.
Hắn nắm bàn tay nhỏ đang ngày một ấm lên, lời nói dứt khoát: “Đừng sợ, tôi không làm gì nó đâu!”
‘Nó’ trong câu nói của anh, u Nhược nghe liền hiểu.
“Bắc Vũ Tịch, anh có thể hứa với em không?”
Bắc Vũ Tịch hơi nhíu mày, sau vẫn đồng ý: “Em nói đi!”
u Nhược nắm tay anh, bàn tay nhỏ của cô thật đáng yêu, “Sau này dù có xảy ra chuyện gì, anh có thể cùng em nói rõ không?”
Bởi vì… cô sợ giữa hai người xuất hiện rào chắn, Bắc Vũ Tịch không phải là người dễ đoán, tâm tư của hắn cũng giống như mặt hồ sâu không thấy đáy, còn u Nhược lại hay suy nghĩ lung tung.
Bất quá, cô tiếp thu mọi thứ có thể chậm một chút. Nhưng nói rõ để hiểu nhau, vẫn tốt hơn là cứ che giấu rồi suy đoán.
Bắc Vũ Tịch không nói gì, hắn lựa chọn im lặng.
u Nhược lúc này cũng thành thật, “Thật ra, chuyện của năm bốn tuổi… Em… Em đã nhớ tất cả!’
Nghe cô nói xong, hắn không tỏ ra bất ngờ.
Điều hắn lo sợ cuối cùng cũng đến, những thứ hắn cố che giấu đến bất ngờ cũng đã lộ diện.
“Em sẽ hận tôi sao? Em sẽ lựa chọn rời đi?”
“Bắc Vũ Tịch, anh nhìn em đi?” u Nhược kéo tay người đàn ông.
Sự trốn tránh này là gì? Hắn cũng không rõ, nhưng u Nhược rõ.
Cô nghẹn giọng, cố kéo tay Bắc Vũ Tịch quay về nhìn mình.
Thẩm sâu trong đôi mắt cô là sự chân thành, cô biết rõ mười mấy năm trước cơn hỏa hoạn kia là một tội ác, nhưng không phải do anh.
“Bắc Vũ Tịch, chuyện năm đó em không trách anh! Em chưa từng trách anh! Đến bây giờ cũng vậy, em sẽ không rời đi, em cùng anh đối mặt!”
“Thế giới này không đẹp đẽ như cách em nhìn đâu, tôi không muốn kéo em vào cuộc chiến đẫm máu này!” Bắc Vũ Tịch trở nên lạnh nhạt.
Năm đó, trên dưới Hắc đạo đều cho rằng Bắc Vũ Tịch gây sự diệt môn cả nhà u Nhược, nhưng không ai biết năm đó hắn là con cờ nằm trên bàn cờ mặt cho người ta sắp đặt.
Đến bây giờ, mọi chuyện lắng xuống, Bắc Gia vẫn mang cái danh diệt tộc, Bắc Vũ Tịch trở thành con quỷ hút máu, giết người không gớm tay.
“Bắc Vũ Tịch, anh định không tin em sao?”
Hắn vì câu nói này mà đưa mắt nhìn cô, thâm tâm cuộn trào dây dứt, nếu không phải vì cô hắn cũng không bỏ nhiều tiền ra mang u Nhược từ chỗ buôn người về.
Đôi lúc, hắn thấy mình ích kỷ, hắn muốn chiếm giữ cô, nhưng lại lo sợ ngày mà cô biết được sự thật.
Giờ cô nhớ lại, u Nhược nói với hắn việc năm xưa không phải do hắn làm, thứ mà hắn mãi không dám tin là thật này lại được chính cô khẳng định.
Nhiều kẻ kết tội, người người phỉ báng, hắn chưa từng sợ hãi. Vậy mà, giây phút này hắn lại run rẩy đến độ trái tim thắt lại.
“Ban đầu là anh ban phát sự sống cho em, vì cái gì bây giờ anh lại thay đổi?”
“Nhược Nhược!”
“Bắc Vũ Tịch, em muốn tìm ra người giết cả nhà em! Anh có thể không, có thể giúp em không?”
“Nhược Nhược, đừng kích động! Chờ em nghỉ ngơi xong, việc còn lại sẽ từ từ nói!”
“Chuyện năm đó, em thật sự không trách anh!”
“Được! Tôi sẽ vì em, cái gì cũng hứa với em!”
“Thật không?”
Nhận được cái gật đầu của hắn, trái tim treo lơ lửng của u Nhược trở về trạng thái ổn định. Thứ cô muốn không phải là hắn sẽ tìm ra hung thủ năm xưa, điều u Nhược muốn là cùng hắn minh oan cho Bắc Gia.
Bởi vì, cô biết bố mẹ không muốn cô trả thù cho họ, nhưng sự thật phải được công khai để làm sáng tỏ những oan uổng mà nhiều người bị kéo vào trong đó còn có cả hắn.