Trong giấc mơ của Âu Nhược dường như không còn hiện hữu những hình ảnh xa lạ, lần này cô đã có thể là chính mình mà không còn bị chi phối.
Ngọn lửa đỏ không còn, cô nhìn thấy hình ảnh xưa cũ của một gia đình bốn người.
Hôm đó, anh trai lén lút bỏ nhà đi chơi, còn dặn Âu Nhược không được nói với bố mẹ.
“Tiểu Nhược, em ở nhà nhất định phải giữ bí mật cho anh, có biết không?”
Âu Nhược phản kháng lắc đầu: “Em không chịu đâu, anh cũng đưa em theo cùng!”
Anh trai vuốt tóc cô: “Ngoan ở nhà, anh về sẽ cho em kẹo!”
“Đã hứa là phải giữ lời?”
“Nhất định!”
Hai người móc ngoéo tay, ngón út nhỏ nhắn của cô nhóc rất đáng yêu.
Anh trai lén đi rồi, Âu Nhược chỉ biết chơi một mình. Nhưng anh đi chưa lâu, bên ngoài cổng lớn truyền đến âm thanh náo nhiệt.
Hình ảnh cổng lớn luôn luôn mở rộng chào đón người đàn ông làm Âu Nhược nhớ rõ như in, như thường lệ mỗi lần người ấy đến, bố mẹ sẽ rất hoan nghênh mà chạy ra đón tiếp.
Bắc Vũ Tịch một thân đen huyền từ trên xuống dưới, thời còn trẻ hắn rất thích mặc áo thun đen, khoác ngoài bằng một chiếc măng-tô lớn, Âu Nhược từng nhìn thấy nhiều lần, cũng không cảm thấy xa lạ.
Đôi mắt cương nghị sáng bừng, bên trong đó chứa đựng sự tinh anh của một thanh niên trẻ.
Bố mẹ cô hớt hải trong nhà chạy ra, câu đầu tiên bố cô nói chính là “Bắc lão đại, sao hôm nay cháu lại đến?”
Bắc Vũ Tịch thản nhiên: “Bác Tô, cháu có việc muốn hỏi.”
Mẹ cô đứng bên cạnh cũng cười hiền hậu: “Đã đến đây rồi, có thời gian thì ở lại ăn cơm!”
Bắc Vũ Tịch đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau mới từ chối: “Bác Tô, e là không thể ăn cơm được. Nhờ việc xong, cháu phải đi!”
“Vậy cũng được, vào nhà, vào thư phòng nói chuyện!”
Âu Nhược thấy đám người chuẩn bị đi vào nhà, chẳng ai thèm quan tâm đến mình thì có chút thất vọng.
Bóng dáng nhỏ nhắn lon ton chạy đến, mẹ còn chưa kịp ngăn lại Âu Nhược đã vồ đến ôm chân Bắc Vũ Tịch.
“Anh lão đại, mau bế em!”
Ngày đó, Bắc Vũ Tịch lớn hơn Âu Nhược tận mười mấy tuổi. Trong khi cô chỉ là cô nhóc ‘miệng còn hôi sữa’, anh đã có một vương vị uy phong lẫm liệt cho chính mình.
Miệng nhỏ đòi bế, khiến trên dưới mọi người đều kinh ngạc. Ai cũng biết Bắc Vũ Tịch rất ghét phiền phức, phụ nữ cùng trẻ con là hai điều anh không bao giờ muốn dính vào.
Nhìn cô nhóc nhỏ mặt phúng phính như hai cái bánh bao, Tô Trung vừa định cúi người bế con giấu đi thì bất thình lình, người đàn ông nghiêm khắc Bắc Vũ Tịch lại vươn tay.
Âu Nhược gọn nhẹ như nhúm bông được Bắc Vũ Tịch bế lên, vẻ mặt hài lòng cười khúc khích.
“Anh lão đại, Nhược Nhược cho anh xem một thứ!” Âu Nhược vươn bàn tay nhỏ nhắn như củ sen chỉ ra sau vườn.
Tô Trung đổ mồ hôi, “Bắc lão đại, ta… ta giúp cháu bế con bé!”
Bắc Vũ Tịch lắc đầu, sau lại cúi nhìn Âu Nhược: “Muốn xem cái gì?”
“Đi ra vườn, ở ngoài vườn có thứ cho anh xem!”
Bắc Vũ Tịch nghe theo lời gọi mời non nớt, đưa Âu Nhược ra sau vườn. Đám người trên dưới, Tô Trung cùng vợ cũng vội vàng theo sau, thâm tâm cứ sợ Âu Nhược còn nhỏ không hiểu chuyện sẽ chọc giận vị lão đại này.
Ra sau vườn, Âu Nhược chỉ đến tổ chim nhỏ rơi trên đất, dáng vẻ của chim con tìm mẹ đang gông cổ lên mà gọi những tiếng đầy sợ hãi.
Âu Nhược kéo áo Bắc Vũ Tịch: “Anh lão đại, anh xem chim nhỏ đáng thương ở chỗ kia đã kêu rất lâu!”
Bắc Vũ Tịch nghiêm túc: “Thế thì làm sao?”
Âu Nhược non nớt thản nhiên nói: “Anh cao lớn thế này, có thể đem tổ cùng chim nhỏ đặt lên tán cây kia không? Chỗ ấy từng là nhà của nó!”
Bắc Vũ Tịch ấy vậy lại rất kiên nhẫn với cô nhóc này, hắn gật đầu đồng ý. Nhưng hắn không chính tay đưa chim nhỏ cùng tổ của nó về chỗ cũ, Hoa Phong đi đến nhặt lên tổ chim, đem mọi thứ trả về vị trí như lời của Âu Nhược.
Âu Nhược hài lòng, gật đầu cảm ơn rối rít. Bắc Vũ Tịch cảm thấy cô nhóc này cũng không quá phiền phức, nhưng mọi người đều sợ hình ảnh này.
Lão đại chưa bao giờ bế bồng trẻ con, cũng không thích đứa trẻ quấn mình, ở Bắc Gia chưa từng có đứa trẻ nào mà Bắc Vũ Tịch để ý đến, kể cả Hoa Phong hay Hoa Vũ, mỗi một người đều là tự cố gắng nhặt mạng mình lại.
Muốn sống sót ở thế giới đen trắng khó phân này, một là phải mạnh mẽ đạp lên người khác hai là phải hèn hạ quỳ dưới người khác, nếu không chỉ có con đường chết.
Âu Nhược như ánh nắng soi sáng cuộc sống đen tối không nhìn rõ của Bắc Vũ Tịch, trong đôi mắt non nớt sáng rực kia hắn nhìn thấy trái tim ấm áp của cô bé, nhìn thấy hình ảnh chính mình ở trong mắt cô vừa đẹp vừa rõ.
Tô Trung bước đến, “Bắc lão đại, hay là để Tiểu Nhược cho mẹ con bé, chúng ta vào bàn việc?”
Âu Nhược ôm cứng cổ Bắc Vũ Tịch, lắc đầu: “Không muốn, con muốn ở cùng anh lão đại!”
Bắc Vũ Tịch với lời kháng cự này, cũng không đồng ý trả con gái về cho Tô Trung, bế Âu Nhược cùng rời đi.
Trong khi bố cùng Bắc Vũ Tịch bàn chuyện, Âu Nhược ngồi trên đùi hắn ăn bánh, đôi lúc còn tự đếm ngón tay, ngoan ngoãn không một chút nháo động gây họa.
Cho đến khi Bắc Vũ Tịch cùng bố nói xong, khi nhìn lại thì Âu Nhược đã ngoan ngoãn nằm tựa vào ngực Bắc Vũ Tịch ngủ như một chú mèo con.
Những thứ này, đều thật quá yên bình.
***
Giấc mơ qua đi, Âu Nhược cũng chậm rãi mở mắt, mi dài cong cong khẽ động nhưng khi kịp nhìn rõ mắt bị đèn trần sáng rực hắt vào khiến cô phải cố thích nghi, lúc lâu mới mở mắt ra lần nữa.
Cho đến khi tầm mắt nhìn rõ mọi thứ, từ trần nhà cho đến khung cảnh xung quanh, mọi thứ quá đỗi chân thật, cứ như cô vừa nằm mơ một giấc mơ dài.
Mà ở đó, cô nhìn thấy chính mình đã chết, lặng yên trong vòng tay Bắc Vũ Tịch, nhưng khi mở mắt Âu Nhược nhận ra chính mình của bây giờ là hồi sinh để trả lại tất cả những thứ mà cô vay mượn từ Bắc Vũ Tịch.
Cô nợ hắn, nợ rất nhiều thứ.
Từ cái chết của gia tộc, từ cái chết của mỗi một người trong nhà. Cho đến… Thời gian cô ở cạnh hắn, ngây ngây ngô ngô gây phiền phức cho hắn.
Bắc Vũ Tịch mở cửa đi vào, nhìn thấy cô gái nhỏ sớm đã tỉnh lại. Hắn bước vội đến, liền nắm tay cô gọi một tiếng: “Nhược Nhược!”
Âu Nhược mỉm cười, thấp giọng yếu ớt: “Vũ Tịch!”
Còn tưởng cả đời này cũng không thể gọi lại cái tên này nữa, nhưng may mắn thay, cô vẫn có thể nguyên vẹn gọi hắn, một Bắc Vũ Tịch bằng da bằng thịt đang ở cạnh cô.
Âu Nhược khóe mắt có chút cay, viền mắt theo đó đỏ hoe.
“Nhược Nhược, không sao rồi em!”
Phải! Mọi việc đã không sao rồi!
“Nước…” lời nói của cô gái nhỏ đến mức phải thật im lặng mới nghe được.
Bắc Vũ Tịch rót cho cô cốc nước, cẩn thận đem Âu Nhược dìu ngồi dậy. Cơ thể cô vẫn đau, cơn đau từ việc da thịt bị cắt đứt quá nhiều, những vết thương không biết có để lại sẹo hay không.
Đưa cốc nước đến đôi môi nhỏ nhắn như sa mạc khô hạn, Bắc Vũ Tịch muốn cô uống, Âu Nhược cũng muốn nhấp ngụm nước nhưng lâu không hoạt động, miệng khó khăn mở vẫn không thể.
Bắc Vũ Tịch nhìn nước đổ xuống ngực áo Âu Nhược, hắn không nghĩ nhiều liền lấy cốc nước uống một ngụm lớn, xong liền đặt Âu Nhược tựa vào gối tựa lưng.
Điều chỉnh tư thế một lúc, Bắc Vũ Tịch đưa môi đến, Âu Nhược nhìn người đàn ông đang dần tiến đến liền theo bản năng nhắm mắt.
Mỗi hắn thô cứng không rõ nhưng đôi môi cô quả thật rất khô, từng mảng da bong tróc như cứa vào tim Bắc Vũ Tịch, hắn sợ nhìn thấy cô như bây giờ nhưng càng yên tâm khi cô của bây giờ vẫn an ổn thuộc về hắn.
Bắc Vũ Tịch tách cánh môi nhỏ, đưa lưỡi đi vào, cổ họng của Âu Nhược có chút đau rát, ngụm nước đầu tiên khiến cô không dễ chịu.
Uống nước mát lại cứ như đang uống thuốc độc, quả thật điều này rất khó chịu, nước mắt sinh lý cũng theo đó rịn ra.
Bắc Vũ Tịch đưa ôm eo cô gái nhỏ, tay kia giữ gáy cô. Âu Nhược nuốt xuống ngụm nước lại nuốt thêm ngụm nữa, cho đến khi nước từ trong miệng Bắc Vũ Tịch truyền hết sang cho cô.
Lúc chuẩn bị rời đi, lưỡi hắn bị cô vô thức cuộn lấy, người đàn ông nhận ra cô gái nhỏ của mình vẫn chưa uống đủ nước, hắn lại lần nữa truyền nước sang cho cô.
Âu Nhược không thể từ chối càng không muốn từ chối, để người đàn ông chăm sóc còn chính mình chỉ việc tận hưởng.
“Còn khát không?” Bắc Vũ Tịch nhẹ giọng hỏi, thanh âm trầm thấp dễ nghe.
Âu Nhược lắc đầu không nói gì, cổ họng dịu đi cơn đau, nghỉ ngơi một lúc thì gọi Bắc Vũ Tịch.
“Vũ Tịch!” giọng cô the thé như tiếng chú chim nhỏ bị thương.
Bắc Vũ Tịch ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt tóc cô. Cô gái nhỏ hắn ấp ủ nay lại bị thương tổn đến độ này, trái tim hắn như bị nghiền nát, đau đớn này tại sao không phải là chính hắn gánh chịu.
“Cảm ơn anh!” Âu Nhược áy náy nói hai từ cảm ơn.
Bắc Vũ Tịch vuốt ve gương mặt nhỏ tái nhợt, môi cô vẫn khô như vậy, vẻ đẹp non nớt vẫn hiện diện như chưa từng bị vấy bẩn, chỉ có điều sau giấc ngủ dài của cô lại gần như lấy đi ý thức của hắn, Bắc Vũ Tịch nhìn thấy được qua đôi mắt nhỏ một ý định lớn lao.
Cô bây giờ dường như đã trưởng thành hơn ngày trước, hay vốn dĩ hắn chỉ là đang lầm tưởng?
“Có đói không?”
Âu Nhược lắc đầu.
Bắc Vũ Tịch vuốt ve mái tóc cô gái nhỏ, giọng dịu đi chưa từng thấy: “Ngủ đi, chờ em khỏi bệnh chúng ta về Bắc Gia!”
Âu Nhược nắm lấy tay hắn, sự dây dứt đầy lưu luyến, “Bắc Vũ Nghiêm thế nào? Cả cánh tay anh nữa?”
Bắc Vũ Tịch lắc đầu: “Không sao!”
Âu Nhược trằn trọc: “Thật sự không sao, hay anh cởi áo cho em xem có được không?”
Bắc Vũ Tịch mỉm cười, “Lục Phàm đã xử trí xong, việc của em là yên tâm tịnh dưỡng!”
“Vũ Tịch! Anh đừng lừa em!” Âu Nhược đỏ hoe đôi mắt, cô gái nhỏ nhạy cảm lại vì mấy lời an ủi của hắn mà muốn khóc.
“Mũi em thính như vậy, chẳng lẽ không ngửi ra?” Bắc Vũ Tịch vuốt dọc chiếc mũi nhỏ của cô, cưng chiều sủng nịnh.
Âu Nhược khịt mũi, cẩn thận ngửi lại thì đúng là không có mùi máu trên người hắn nữa, đổi lại mùi thuốc sát trùng rất đậm như chưa từng tan đi.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, hắn không rõ cảm giác ẩn sâu đang nảy nở này là gì, còn Âu Nhược lại thấy hắn gần gũi đến lạ, người đàn ông trong tuổi thơ nàng bây giờ đang hiện diện một cách thành thục ổn trọng, quyền thế của một vị lão đại ngày càng lớn.
Sự yêu thích này… Có lẽ, ngay từ bé cô đã dành trọn cho hắn. Sau cùng, định mệnh kéo gần cô và hắn, trải qua nhiều chuyện thế này, cô quay lại là cô gái nhỏ vẫn luôn ngưỡng mộ người đàn ông, hắn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, và rồi cả hai ở bên nhau không một sự hối hận.
“Vũ Tịch!”
“Sao vậy?”
Âu Nhược nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, thành thật đến mức hắn thấy lòng ngực ấm áp.
Âu Nhược: “Em nhớ lại rồi!”
Bắc Vũ Tịch dường như đã đoán trước được, hắn không bất ngờ cũng không kinh ngạc, vẫn đối mắt với cô.
Âu Nhược mỉm cười: “Tại sao ngày đó anh lại mua em về? Có phải vì anh đã biết, em chính là em gái của Tô Âu?”
Bắc Vũ Tịch im lặng không nói, Âu Nhược biết hắn có vô số thứ đang che giấu.
Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, được một lúc, Âu Nhược lặng lẽ rơi nước mắt…
Nếu như cô không phải em gái của Tô Âu, nếu như từ đầu Bắc Vũ Tịch không biết thân phận của cô thì mọi chuyện chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
“Nhược Nhược!”
“Bắc Vũ Tịch, em cứ luôn tự hỏi tại sao anh lại tốt bụng cứu rỗi em giữ đống hoang tàn đó. Em luôn ghi nhớ, ghi nhớ sâu sắc lòng tốt của anh. Cho đến khi, em biết chính mình là em gái của Tô Âu… Em… Nên cư xử với anh như thế nào đây?”
“Tôi không muốn lợi dụng em, xuất phát điểm ngay từ đầu. Tất cả đều chỉ là vì năm xưa, em…” Bắc Vũ Tịch nói đến đây thì im lặng.
Âu Nhược nhìn hắn.
Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô gái nhỏ đang run rẩy, “Nhược Nhược, chuyện của Bắc Gia và Tô Gia chẳng có liên quan gì đến việc tôi cứu em!”
“Vậy ngay từ đầu nó xuất phát từ cái gì? Sao ngay từ đầu anh không bảo với em, người thân của em, anh trai duy nhất còn sống của em là Tô Âu, là kẻ đối nghịch với anh? Bắc Vũ Tịch, anh xem em là đứa ngốc sao?”
“Nhược Nhược…”
Âu Nhược nước mắt tuôn rơi như mưa, dù nghĩ thế nào cô cũng không thể nghĩ đúng cho việc làm của hắn.
Bắc Vũ Tịch từ đầu đã có ý định lợi dụng cô với ý định sẽ hại Tô Âu, hắn còn biết rõ Tô Âu và Âu Nhược là người thân.
Tô Âu đối nghịch với Bắc Vũ Tịch nhiều năm như vậy…
Bắc Vũ Tịch nắm chặt hai bả vai Âu Nhược, lực tay thô bạo bóp vai cô đau đớn, cái nhíu mày của hắn âm trầm mà đau đớn, hắn gằn giọng gắt gỏng: “Em nghe tôi nói đã!”
Chưa gì cô đã kết tội cho hắn, Bắc Vũ Tịch có trăm cái miệng cũng không thể giải bày được hết.
Âu Nhược nhìn người đàn ông, cơn đau khiến cô bình tĩnh lại, nước mắt vẫn theo đó mà rơi. Những giọt nước mắt này, chẳng khác nào vô số cái kim đâm sâu vào ngực trái của hắn.
Đánh đổi nhiều thứ như vậy, sau cùng vẫn lại thua dưới giọt nước mắt của một cô gái. Bắc Vũ Tịch ôm lấy cô, Âu Nhược gác đầu trên vai hắn, ánh mắt đờ đẫn cùng vệt nước mắt chưa khô.
“Nhược Nhược, xin em… xin em, cứ xem như là tôi dùng lòng tự trọng của mình cầu xin em hãy lắng nghe điều tôi nói.” giọng hắn dường như đã thay đổi.
Âu Nhược hít sâu một hơi, mùi hương của người đàn ông khiến cô an tĩnh.
Bắc Vũ Tịch vuốt lưng cô, dịu dàng giãi bày: “Tôi biết em là em gái của Tô Âu, nhưng tôi không có ý định lợi dụng em, trước đó không có, bây giờ không có, cả sau này cũng không.”
“Vậy vì cái gì?”
“Thiên Quan!”
“Thiên Quan làm sao?”
“Chuyện năm đó, em còn nhớ không?”
Bắc Vũ Tịch đột nhiên lại muốn cô nhớ về ngày xưa, Âu Nhược suy nghĩ một lúc, khe khẽ gật đầu.