Nguyên Long

Chương 17: Gia chủ phẫn nộ



Dịch: Sói già đơn độc

Tin tức chưa được xác nhận nhưng gần như chuyện đã rõ mười mươi. Bảo Khánh Dư Đường chắc chắn sẽ không thừa nhận nếu không sẽ khiến Vương Thắng bạo động, lúc đó không thể bù đắp tổn thất gây ra. Bọn họ muốn Vương Thắng dưới áp lực dư luận tạo ra phải thỏa hiệp chứ không muốn khiến Vương Thắng trở thành kẻ thù của mình. Tuy bề ngoài họ làm nhưng mục đích chỉ có như vậy.

Chuyến viếng thăm này Bỏa Khánh Dư Đường không hề ẩn dấu, đối với người ben ngoài chỉ nói tặng cho Vương Thắng một ngọc bài khách quý cao cấp của Bảo Khánh Dư Đường thôi mà. Khách quý thôi, vác theo một nửa Tuyêt Đường Sương được cấp cho Thượng Lâm Thành làm lễ vật, quý hóa quá.

Lời này nói ra có người tin ư? Tin cái rắm ấy! Một tên người rừng từ trên trời rơi xuống, bước chân vào Bảo Khánh Dư Đường nhà các ngươi còn chưa quá năm đầu ngón tay đã được tôn vinh làm khách quý. Con mẹ nó, thời gian lão tử vào Bảo Khánh Dư Đường còn nhiều hơn nhắn tin với Niệm Di nữa, nói hắn không bán một vài tin tức đáng giá cho các ngươi thì có quỷ mới tin.

Tính toán thời gian xuất hiện của Tuyết Đường Sương thì chỉ cần để ý chút sẽ biết được Vương Thắng đến Bảo Khánh Dư Đường bàn chuyện làm ăn gì. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ánh mắt cả thành đã chuyển lên người Vương thắng.

Gia chủ Tống gia cũng nhận được tin tức liền phái người bắt tay vào cuộc điều tra. Đùa à? Tin tức về Tuyết Đường Sương lớn như vậy, làm sao có thể xem thường? Chưa tới năm ngày đã điều tra toàn bộ. Trừ nội dung giao dịch của Vương Thắng cùng Bảo Khánh Dư Đường ra, còn lại những thứ khác một chi tiết nhỏ cũng không bỏ xót.

Từ việc quản gia sắp xếp chỗ ở cho Vương Thắng, bị giáo viên của lớp học vỡ lòng tống cổ ra ngoài không thương tiếc, cha con Tống Thiên Trạch gây chuyện hay đám trẻ trâu đánh lén Vương Thắng đều được bày ra tỷ mỉ không xót tí gì. Mặc dù chỉ là một chi của Tống gia tại Thượng Lâm Thành nhưng vẫn có thể hô phong hoán vũ, mấy chuyện vặt này không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Trong một căn phòng tại Tống gia, có mấy kẻ đang quỳ gối. Nhìn kỹ thì toàn những gương mặt thân quen cả. Lúc này chúng không có dáng vẻ nghênh ngang như lúc bắt nạt Vương Thắng nữa, thay vào đó cả người run rẩy, mặt tái mép, không ráng hé răng, nên thở còn không dám thở mạnh. Gia chủ đã điều tra tất cả thông tin, bọn chúng có găn gan hùm cũng không dám cãi lại dù chỉ một câu.

“Lão Lâm, ngươi cũng được coi là trưởng lão trong nhà, chẳng lẽ lại không biết những chuyện này? Tên người rừng kia là vị hôn phu của Tống Yên, không biết đúng hay sai nhưng ngươi cũng coi như đồng ý sắp xếp chỗ ở cho hắn ở lại, hắn cũng tặng cho ngươi một vài thứ tốt, ngươi như thế nào lại làm lơ hắn cơ chứ?”

Người đang nói trước mặt lão quản gia nyà chính là gia chủ Tống gia. Tuổi tác có vẻ cũng lớn nhưng gương ămtj vẫn vô cùng hòa ái, giọng nói cũng chỉ như đang nói chuyện phiếm với bạn bè mà thôi, nhưng nội dung lời nói lại khiến lão quản lý sợ hãi như rơi xuống hầm băng.

“Từ lúc hắn đến đây ở, tới bây giờ đã hơn hai tháng. Ngay cả ổ bánh mỳ ngươi cũng chưa từng cho hắn, không trách hắn mới đem phương pháp thần kì đó bán cho Bảo Khánh Đư Đường. Không bán thì lấy gì sống, cạp đất ăn à?” Lời nói gia chủ nhẹ nhàng êm dịu nhưng rơi vào tai quản gia lại lạnh lẽo tê cóng, cơ thể hắn run càng mạnh hơn, miệng như bị tê cứng, chỉ biết dập đầu.

“Nếu chỉ như vậy thì thôi đi. Dù sao cũng chỉ là người ngoài thôi, không có phải họ Tống thì không có tài nguyên.” Gia chủ bỗng nhiên cười híp mắt, ý tứ trong câu nói dường như có chút thay đổi: “Nhưng tiểu Yên vẫn là người nhà họ Tống đúng không? Cho dù chỉ là họ hàng xa thì vẫn mang họ Tống cơ mà. Tại sao tài nguyên tu luyện của tiểu Yên cũng tự nhiên chui vào túi tiền của ngươi thế? Còn khiến con bé mỗi ngày phải bôn ba săn giết yêu thú kiếm tiền, không biết ngươi có ý gì?”

Quản gia chỉ biết ngậm miệng không dám cãi, cũng không dám nhận lỗi. Việc hắn tham ô đã bị gia chủ phái người đi điều tra kỹ càng, bây giờ trừ việc cầu xin tha thứ thì không có lời khác để nói.

“Niệm tình người đã cực khổ vì nhà họ Tống nhiều năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay ta phá lệ tha mạng cho ngươi.” Gia chủ nói chuyện không còn uy nghiêm nữa, nhẹ nhàng trừng phạt: “Lưu lại chín phần mười tài sản, mang theo vợ con rời đi, đừng bao giờ để ta thấy mặt nữa.”

Quản gia như được đại xá, ánh mắt u buồn bỗng lóe lên tia sáng, hướng về phía gia chủ dập đầu mấy cái, ngoan ngoãn nằm úp bò lùi ra khỏi phòng khách, chạy thẳng về nhà thu dọn đồ đạc. Lão gia đã tha mạng cho hắn, bây giờ mà không đi nhanh lão gia đổi ý thì không biết chết sẽ thảm như thế nào. Hắn theo lão gia mấy chục năm, không ai hiểu tính khí của lão gia hơn hắn.
Xử lý xong quản gia, gia chủ mới đi đến trước mặt ông thầy giáo đáng thương. Lúc này ông thầy sợ đến mức chân đứng không vững rồi, thở cũng cảm thấy khó khăn, im lặng chờ bị xử lý.

“Ngươi thì sao? Lúc đầu Vương Thắng tìm ngươi, không phải ngươi hung hăng chửi bới tống cổ hắn ra ngoài à? Thế quái nào lần thứ hai hắn đến, khi vào thì ngươi ngạo mạn, khi ra thì cung kính, còn tiễn hãy đến tận cửa, ngươi diễn kịch cho ai xem?” Gia chủ biết mặc dù giáo viên cũng đắc tội qua Vương thắng nhưng không biết lần thứ hai Vương thắng làm cách nào khiến ông giáo này cung kính nghe lời như vậy nên mới phải hỏi cho rõ.

“Hồi bẩm gia chủ.” Dù sao cũng là một giáo viên có kinh nghiệm, hắn biết lần này mình mặc dù đắc tọi với Vương Thắng nhưng cũng không thể so sánh với quản gia, chưa kể mĩnh cũng đã đền bù sai lầm nên không đến mức phải lo lắng: “Nguyên Hồn của hắn chỉ là tàn hồn bất nhập lưu, lúc đầu tiểu nhân vô cùng coi thường nên mới mắng hắn. Nhưng khi hắn đến lần thứ hai, trực tiếp lấy ra bảy cái lệnh bài sát thủ Vô Ưu Thành, còn hỏi tiểu nhân muốn lấy gì để trao đổi tính mạng, tiểu nhân sợ qua nên mới…”

“Bảy cái lệnh bài sát thủ?” Đừng nói gia chủ, ngay cả mấy người khác đang quỳ cũng giật nảy mình. Lệnh bài sát thủ rơi vào tay người khác có ý nghĩa như thế nào thì trẻ con cũng biết, coi như Vương thắng cũng là sát thủ của Vô Ưu Thành thì ít nhất cũng sáu tên chết trong tay hắn.

“Đúng, tiểu nhân không nhìn lầm, trong đó còn có một tấm màu bạc.” Giáo viên biết mình có qua được cửa này hay không phải phụ thuộc vào lời nói của mình có đủ chi tiết hay không, cho nên nói rất nhanh.

“Nếu như sau khi nhìn thấy lệnh bài mà ngươi vẫn dám tống cổ hắn ra ngoài thì ta có thể coi trọng ngươi một chút.” Gia chủ nhìn tên giáo viên này một chút, nhịn không được mới cho hắn một cước vào mông, sút tung đít thằng con bay từ trong phòng ra cửa: “Cút về đi! Sau này mua tobicom về mà nhỏ mắt, mắt nhắm mắt mở gây chuyện với người ta chết lúc nào cũng không biết.”

Giáo viên nháy mắt trở nên vui mừng, một sút vừa rồi của gia chủ nhìn thì rất nặng nhưng nó chỉ đau nhức vùng thịt bên ngoài, chủ yếu chứng minh mình bị gia chủ trừng phạt, không cần lo lắng về tội tình này nữa.

Ba thằng trẻ trâu lúc này cũng không biết rõ tình hình, mặc dù trước mặt gia chủ thì rất sợ sệt nhưng không cảm thấy mình có bao nhiêu tội lỗi, chẳng phải muốn đi dạy dỗ người ta mà bị người ta dạy lại thôi hay sao? Chuyện này có gì to cơ chứ?
Quả nhiên gia chủ trước mặt bọn họ cũng không phải trách tội mà chỉ hỏi: “Ba người, kể cả tên cầm đầu, chuẩn bị đầy đủ đi giáo huấn người ta, đã không được còn bị người ta dạy ngược lại.” Gia chủ vẫn mỉm cười, nhưng không có chút khí thế áp bức nào, thay vào đó là sự tức giận ganh đua: “Các ngươi chẳng lẽ không biết tiểu tử kia sở hữu một Nguyên Hồn bất nhập lưu, lại còn tàn hồn nữa?”

“Ba người các ngươi, còn có cả nhất tinh Nguyên Hồn, ba đấu một không chột cũng què, đằng này ngay cả mặt của đối thủ còn chưa thấy đã bị đánh cho ba má nhận không ra.”

Ánh mắt gia chủ bỗng trở nên ác liệt: “Các ngươi còn không biết xấu hổ ngày ngày vênh váo? Ta còn thấy mất mặt thay cho các ngươi.”

Nghe tới đây, cả ba người chỉ mong có cái hố nào nhét đầu vào. Cãi cũng không cãi được, quá nhục nhã. Ở Thượng Lâm Thành này ai cũng biết Vương Thắng sở hữu một cái tàn hồn bất nhập lưu. Ba tên tu luyện lâu năm trong đó còn có tiểu Cao đạt tầng một sơ kỳ thế mà còn bị Vương Thắng hành hạ, nhục.

“Ba tên đần các ngươi chuyển khẩu đến hàn đàm nửa năm đi!” Gia chủ nhìn ba người, thấy còn biết tí liêm xỉ cuói đầu xấu hổ, lắc đầu nói: “Đến đó tập thể dục nửa năm có thể giúp các ngươi tỉnh táo, đầu óc suy nghĩ thông minh hơn, giúp các ngươi có phương hướng để tu luyện.”

Ba người vừa nghe xong mặt hoàn toàn biến sắc. Hàm đàm vốn là chỗ để trừng phạt các đệ tử của Tống gia khi phạm sai lầm, đầm nước lạnh như băng, ngày thường ngâm một tí thôi đã lạnh teo … à thấu xương, đằng này lại bắt ngâm nước nửa năm, chẳng phải biến thành tảng băng luôn hay sao? Nhưng mệnh lệnh của gia chủ ai dám cãi cơ chứ?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù nói hàm đàm là nơi trừng phạt nhưng không phải không có lợi. Bên trong hàn đàm luôn luôn lạnh léo nên bắt buộc người ta bất kì lúc nào cũng phải vận công dùng linh khí để chống lạnh. Chỉ cần có thể kiên trì liên tục, tu vi sẽ tiến bộ cực nhanh. Gia chủ thấy bọn họ lười biếng tu luyện nên mới trừng phạt như vậy chỉ mong thực lực có thể tăng lên.

Lúc này cả đại sảnh chỉ còn lại hai cha con nhà Tống Thiên Trạch, mặc dù nhìn thấy mấy người trước được bỉ qua nhẹ nhàng nhưng trong lòng hai cha con càng thêm sợ hãi, lúc này cảm giác sắp chịu không nổi lăn ra ngất đi bất kỳ lúc nào.

“Không phải ngưoi mạnh mồm nói người ta rửa sạch cổ chờ hay sao?” Gia chủ từ từ bước đến trước mặt Tống Thiên Trạch, bình tĩnh hỏi: “Vừa ngủ dây, mồm còn chưa kịp ngáp đã phát hiện người ta đặt giấy trên cổ mình thì có cảm giác thế nào?”

“Biết khả năng mình không thắng được liền bỏ tiền thuê sát thủ Vô Ưu Thành làm thịt hắn.” gia chủ đã biết tất cả chuyện này nên nói tiếp: “Ta chỉ tò mò, Vương thắng hình như không có thù oán gì với ngươi thì phải. Giết cha ngươi à? Cha ngươi còn sống sờ sờ cơ mà. Thù cướp vợ? Vị hôn thê của ngươi và hắn khác nhau, cũng không nghe ai muốn từ hôn vậy ngươi lấy lý do gì muốn giết hắn?”

Nói thẳng ra Tống Thiên Trạch thấy gái đẹp liền nổi máu dê, Muốn chiếm lấy Tống Yên nhưng không nói cái lý do này ra được. Dù sao Tống Yên cũng là người nhà họ Tống, chẳng lẽ lại có ý đồ với người trong nhà? Cái này là tối kỵ. Đừng xem mấy vị trưởng lão của nhà họ Tống lâu nay đấu đá với nhau mà lầm tưởng. Họ không bao giờ lấy giết chóc để giải quyết mâu thuẫn với nhau.

“Thằng con nghịch ngu không nói. Ngươi làm cha hắn, chẳng lẽ cũng muốn chơi lớn à?” Gia chủ đi từ từ đến trước mặt cha của Tống Thiên Trạch nói: “Con trai phạm lỗi, ngươi không cố gắng dạy bảo cho đàng hoàng, lại còn cùng nó tìm sát thủ Vô Ưu Thành để giết người. Cha con các người khá lắm, hay lắm! Nếu ta là tên tiểu tử kia, bị Tống gia hết lần này đến lần khác tính kế ám sát, ta có đồ gì tốt cũng không tới lượt nhà họ Tống.”

“Lấy thân phận vị hôn phu của tiểu Yên, hắn đã một nửa trở thành người của nhà họ Tống, đồ trên tay hắn sau này cũng sẽ trở thành đồ của chúng ta.” Gia chủ trở về chỗ ngồi, cúi đầu nhìn hai cha con Tống Thiên Trạch nói: “Ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới hai cha con các người đem vụ làm ăn đáng giá mấy trăm ngàn kim tệ đi tặng cho người khác, không biết ta nên xử lý các người như thế nào đây?”

Cha con Tống Thiên ở Thượng Lâm Thành thế lực to thế nào đi nữa, đứng trước lời trách phạt của gia chủ Tống gia, đối mặt với câu hỏi mấy trăm ngàn kim tệ, bọn họ biết gánh không nổi trách nhiệm này. Gia chủ nói chuyện càng nhẹ nhàng, bọn họ lại càng sợ hãi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.