Dịch: Sói già đơn độc
Lúc này gia chủ đã vô cùng tức giận nhưng không biết phải biểu đạt như thế nào, hắn lúc này thật sự muốn giết người. Mấy trăm ngàn kim tệ, cả Thượng Lâm Tống gia một năm thu nhập có được một nửa hay không còn chưa biết. Mớ tiền chắc chắn nằm trong túi của nhà họ Tống lại bị chính người trong nhà ném ra ngoài cửa.
Nếu như vì một vụ làm ăn khác có lợi nhuận hơn thì còn chấp nhận được. Đằng này lại vì tên quản gia tham lam một tháng mưới mấy kim tệ, Tống Thiên Trạch thì cắn ớt cay quá nên húp tạm bình dấm chua.
Nhìn cái mớ tiền lời do Đường Sương mang lại, gia chủ hiện tại đừng nói giết người, đến thịt người cũng dám ăn. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt của hai cha con Tống Thiên Trạch thôi cũng khiến hắn hận không thể lột da róc thịt.
“Hai cha con nhà ngươi không thích ai thì sẽ giết người đó ư?” Gia chủ tức giận nhưng rốt cuộc cũng ra lệnh xử phạt: “Giúp ta giết chết một nhà. Nếu các ngươi giết được bọn chúng, chuyện này ta sẽ không nhắc lại nữa. Nếu các ngươi không giết được thì sẽ bị bọn chúng giết chết, coi như sự trừng phạt dành cho các người, có phục hay không?”
“Đa tạ gia chủ khai ân!” Phụ thân Tống Thiên Trạch dù sao cũng có kinh nghiệm lâu năm, vừa nghe thấy yêu cầu của gia chủ cũng biết là cơ hội chuộc lỗi, lập tức hướng về phía gia chủ dập đầu lia lịa.
Chờ đến khi phụ thân dập đầu ba lần, Tống Thiên Trạch mới hoàn hồn trở lại, vội vàng dập đầu theo cha rồi mới ngẩng đầu lên.
Cái này đâu phải trừng phạt, rõ ràng cấp cho cha con mình một bậc thang đi xuống. Giết người thôi mà, nếu mình không làm được chẳng lẽ còn không biết thuê sát thủ của Vô Ưu Thành ra tay hay sao? Cùng lắm thì tốn nhiều kim tệ hơn mà thôi. Lỗi lớn như vậy chỉ bị phạt kim tệ, gia chủ quả thật vẫn vô cùng bao che khuyết điểm cho nhà họ Tống.
Hai cha con Tống Thiên Trạch mừng rỡ rời đi, lập tức an bài nhân thủ, dựa theo tin tức gia chủ nói cho để hành động. Hai người thậm chí đã nghĩ sau khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ trở về thành đóng cửa ngừng chiến, tĩnh tâm một khoảng thời gian.
Đợi hai người rời đi, gia chủ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, một lão giờ bước ra từ căn phòng bên cạnh, khom người chờ đợi mệnh lệnh của gia chủ.
“Đợi gia đình của quản gia rời đi, đem hành tung của họ báo cho cha con Tống Thiên Trạch.” Gia chủ rất nhẹ nhàng ra lệnh, giống như không nhớ được chính bản thân mình mới mười mấy phút trước đã tha chết cho tất cả mọi người. Tiện thể bồi thêm một câu: “Mặt khác cũng nói tin tức của cha con Tống Thiên Trạch cho quản gia để bọn chúng tự sinh tự diệt.”
“Đợi bọn chúng lưỡng bại câu thương, ngươi đi thu dọn tàn cuộc.” Gia chủ ra một mệnh kệnh cuối cùng: “Diệt cỏ tận gốc, cả hai phe ngươi không được tha cho bất kì ai. Sau khi xử lý xong, số lượng của cải còn lại thì dọn dẹp cho sạch sẽ một tí.”
Người đàn ông này dạ một tiếng rồi rời đi. Gia chủ có vẻ vô cùng tin tưởng người này, hắn theo mình rất nhiều năm, làm việc cẩn thận không một lỗ hổng. Trong vòng hai ngày, gia đình quản gia cùng cha con Tống Thiên Trạch đột nhiên biến mất không có tung tích. Một tháng sau, toàn bộ của cải của hai nhà đều được chuyển thành kim tệ chui vào kho hàng của Tống gia.
Xử lý mấy người này không tốn quá nhiều đầu óc. Phiền phức duy nhất chính là Vương Thắng. Lấy được phương pháp chế tạo Đường Sương hắn đã bán cho Bảo Khánh Dư Đường, đó mới là vấn đề lớn.
Ở Thượng Lam Thành này, Thượng Lâm Tống gia cũng thuộc loại có số có má. Nhưng vấn đề ở chỗ Bảo Khánh Dư Đường cũng không có ăn chay. Vương Thắng mới đến có thể không biết, nhưng nhà họ Tống đã cắm dùi tại đây bao nhiêu năm chẳng lẽ không rõ?
Trên thế giới này, có đủ tiền và thế lực mở chi nhánh ngay tại Vô Ưu Thành cũng chỉ có hai nhà, một trong số đó chính là Bảo Khánh Dư Đường. Cứ tưởng tượng, chỉ cần thành thị nào lớn, có tên tuổi thì sẽ xuất hiện chi nhánh của Bảo Khánh Dư Đường. Thượng Lâm Tống gia nếu so sánh với họ thì chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi.
Vì thế dù có chèn ép Vương thắng cũng không thể quá phận, lỡ như hắn tức giận đầu quân cho Bảo Khánh Dư Đường, nhà họ Tống sợ rằng đến xương cũng không có mà ăn. Ý định của tên mập quản lý Bảo Khánh Dư Đường khi tặng cho Vương Thắng ngọc bài khách quý có gì chẳng lẽ gia chủ không biết?
Tình hình hiện tại cũng chỉ có thể nhờ danh phận vị hôn phu của Tống Yên mới làm dịu được Vương Thắng. Đợi Tống Yên trở về sẽ làm lung lay ý chỉ của nàng, rồi mới từ từ khiến nàng kéo Vương Thắng qua đây, vậy mới ổn thỏa nhất.
Tới lúc đó còn không được thì đem Tống Yên gả quách cho tên người rừng, lúc đó sẽ không sợ hắn bỏ đi nữa. Dù Tống Yên chỉ là một người họ hàng xa tới đây ở nhờ nhưng tới lúc cần thiết cũng phải hi sinh thân mình lấy đại cuộc làm trọng.
Bên này Thượng Lâm Tống gia biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhà họ Đới cũng bạo động không kém. Nhưng nguyên nhân không phải vì nhà mình làm rơi vụ làm ăn lớn mà vì cái chết của Đới Hoan.
Không thể không nói, trước khi chết Đới Hoan vẫn bày ra được một nước cờ cao tay. Hắn phái bảy thiết vệ cùng một vị luyện hồn sư hộ tống Cửu Tinh Nguyên Hồn từ cấm địa của Tống gia về nhà họ Đới.
Thực lực của tám ngừoi này nếu cộng lại, ở cái chi nhỏ xa xôi của nhà họ Tống thật sự không thể ngăn cản. Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Đặc biệt tên luyện hồn sư khi phát hiện mình có vinh dự bắt được một Cửu tinh Nguyên Hồn, hắn tung ra toàn bộ sức mạnh, sát phạt quyết đoán. Ngoài hắn ra ra, không cho phép kẻ khác có được vinh dự hộ tống thứ này về Đới gia.
Dọc theo đường đi không hiết đã bao nhiêu lần bị cao thủ tứ phương vây công đuổi giết, đợi tới khi các cao thủ chân chính của nhà họ Tống đuổi tới thì hắn cùng abỷ thiết vệ đã bước chân vào địa bàn của Đới gia. Cái giá phải trả cùng không nhỏ, Bảy thiết vệ chết bốn, ba người còn lại trọng thương. Người duy nhất hoàn hảo không bị thương chính là tay luyện hồn sư này.
Cao thủ nhà họ Tống không hề có ý định giảng hòa, trược tiếp đuổi vào trong địa bàn Đới gia. Hai bên lén lút trao dổi qua lại, luyện hồn sư cuối cùng dưới ự bảo vệ của Đới gia mang Cửu tinh Nguyên Hồn về tới nơi. Cao thủ của Tống gia cũng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, hậm hực đi về.
Cho dù bên trong Tống gia có mấy vị trưởng lão thông đồng với nhà họ Đới nhưng khi đối mặt với Cửu tinh Nguyên Hồn thì ước định mỏng manh lập tức bị xé nát.
Cao tầng của nhà họ Đới mong chờ bao lâu cuối cùng cũng đạt được ước mơ sở hữu Cửu Tinh Nguyên Hồn. Phái đi bao nhiêu cao thủ, cuối cùng cũng chỉ có vị luyện hồn sư lành lặn trở về. Thiếu chủ Đới Hoan, bảy thiết vệ cùng lính lác chết sạch sành sanh. Nhưng đối với cao tầng họ Đới, vụ làm ăn này tuyệt đối đáng giá.
Chết một tên Đới Hoan đã là cái gì? Bên ngoài tuyên bố hắn là thiếu chủ, chẳng lẽ hắn thật sự coi mình thành thiếu chủ hay sao? Cho dù hắn còn sống, Cửu Tinh Nguyên Hồn này cũng không đến lượt của hắn. Tên đang thương này cho đến khi chết cũng không biết địa vị chân chính của bản thân.
Cao tầng có thể không để ý nhưng trong Đới gia vẫn có người đau đớn tuyệt vọng. Đới tứ gia chính là người trong đó. Hắn bây giờ đầu tóc rũ rượi, mắt mũi đỏ kè, giống như một con trâu động đực.
Đới tứ gia trong Đới gia cũng tuyệt đối là cao thủ có danh tiếng. Thất tinh Nguyên Hồn, mới ngoài ba mươi tuổi đã đạt đến tầng bốn đỉnh phong, so với bên ngoài cũng thuộc loại thiên tài hiếm có. Đới tứ gia cùng Đới Hoan tuổi tác không hơn kém nhau bao nhiêu, từ nhỏ đã vô cùng yêu mến nên khi vừa nghe tin Đới Hoan bị giết chết đã gần như phát điên.
“Hoan nhi chết như thế nào?” Đới tứ gia trầm mặt hỏi tên thuộc hạ đang quỳ gối thông báo tin tức thu được trước mặt mình.
“Thuộc hạ cùng mới mật thám trong tống gia đã liên hệ với nhau, cũng đã tận mặt chứng kiến thi thể của Hoan thiếu gia.” Tên thuộc hạ đang quỳ biết tâm trạng của Tứ gia lúc này rất tệ, không dám vô lễ nên vội vàng bẩm báo: “Hoan thiếu gia bị một ám khí kì lạ phát ra khí từ phong ấn đanh thẳng vào trong đầu chết. Ám khí này tốc độ rất nhanh, lực phá hoại cũng cực mạnh.”
Vừa nói tên thuộc hạ vừa đem một viên kim loại kỳ quái giống một hạt nhỏ dâng lên trước mặt Đới tứ gia. Nếu Vương Thắng ở đây có thể nhận ra, đó chính là đầu đạn 9×19 milimét chuyện dụng của khẩu Glock 17. Bởi vì bắn xuyên qua sương sọ của Đới Hoan nên nó hơi bị biến dạng.
Đới tứ gia cầm đầu đạn trên tay, chớp mắt đã bình tĩnh lại. Hắn tức giận không phải giả nhưng cũng không phải hạng người sẽ bị con giận che mờ đi lý trí, luôn phải giữ một cái đầu lạnh thì mới chân chính khống chế được tất cả mọi chuyện.
Dùng tay vuốt nhẹ lên từng điểm nhỏ của đầu đạn, cảm nhận sức mạnh khiến đầu đạn này biến dạng, Đới tứ gia có chút nghi ngờ, cái thứ ám khí kỳ quái như vậy làm sao có thể dùng để giết người?
Đem đầu đạn kẹp ở giữa ngón cái cùng ngón giữa, Đới tứ gia hướng về một người gỗ đang đứng ở phía bên ngoài dùng sức phóng đi, đầu đàn kêu lên một tiếng động kì dị bay ra ngoài hướng về giữa đầu của người gỗ.
Ầm, một tiếng vang nhỏ phát ra, viên đạn trực tiếp xuyên qua cái đầu ghỗ cứng rắn, vẫn chưa có đấu hiệu dừng lại tiếp tục bắn thẳng về tường đá phía sau. Ầm thềm một tiếng, đầu đạn lúc này mới khảm chặt vào trên tường đá.
Vật liệu chế tạo đầu của người gỗ cứng hơn đầu của người thật, chỉ là lần này Đới tứ gia đã phán đoán được thực lực của đối phương. Cho dù hắn không nương tay, giỏi lắm trình độ cũng chỉ đạt đến tầng ba hậu kỳ. Một kẻ như vậy còn chưa xứng để Đới tứ gia tự minhg ra tay.
“Ngươi tự mình mang theo mấy tên hộ vệ, đem đầu của tên đã giết chết Đới Hoan về đây cho ta.” Đới tứ gia lạnh lùng hướng về phía thuọc hạ ra lệnh, sau đó xoay ngừoi rời đi không nói thêm một lời.
Tên thuộc hạ đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Lúc này mồ hôi đã ướt hết áo. Áp lực khi đứng trước mặt Đới tứ gia quá lớn. Hắn thà lao ra chiến trường chém giết với kẻ thù còn hơn đối mặt với Đới tứ gia đang tức giận.
Tất cả những chuyện này Vương Thắng không hề hay biết. Thứ duy nhất hắn quan tâm là từ khi mình đến thế giới xa lạ này, bất kể mmuốn giết chết hay cứu sống cô gái trong mơ kia cũng cần phải có thực lực cường đại mới làm được. Súng ống của mình được trang bị số lượng có hạn, đạn cũng sắp hết rồi, nếu không đẩy nhanh tốc độ tăng cấp thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cho nên những ngày này, Vương Thắng không ngừng tu luyện, từ lúc tên mập quản lý đưa ngọc bài cho hắn đến giờ hắn vẫn chưa bước chân ra khỏi nhà, chỉ đóng cửa tu luyện. Không ước mơ gì nhiều, chỉ mong trong thời gian sớm nhất nhanh chóng hoàn thành cấu trúc của Long Môn, thử xem nếu Nguyên Hồn cá chép nhảy qua Long Môn sẽ có biến hóa gì.
Sau khi bù đắp Thái Cực hỗn Nguyên Công, Vương thắng tu luyện không nghỉ. Bây giờ khống giống lúc trước chơi thuốc, cần phải nghỉ ngơi hồi lại. Giờ hắn bất kỳ lúc nào cũng có thể ngồi xuống tu luyện, chỉ cần linh khí bên ngoài không khô caj, Vương Thắng sẽ không bị gián đoạn chuyện tu hành.
Nhưng Vương Thắng vẫn hiểu chuyện tu hành không thể vội vàng, dục tốc bất đạt, hắn không có liều mạng tu luyện. Chưa kể nagỳ nào hắn cũng phải vận động cơ thể để thích ứng với cơ thể được linh khí bồi bổ. Lợi dụng các huấn luyện trong quân đội để đạt cơ thể chắc chắn giúp tăng cao thực lực.
Sau nửa tháng tu hành vất vả, cuối cùng Long Môn cũng hấp thu linh khí đẩy đủ để hiện nguyên hình. Lúc này Vương Thắng lại một lần nữa gặp lại Tống Yên.