Nhà Tôi Có Chiếc Chăn Thành Tinh

Chương 18: 18: Một Mũi Tên Trúng Hai Đích



Translator: Harn
Tên cao nói: “Không phải chứ, người phụ nữ liên lạc với chúng tôi cứ luôn miệng nói rằng đây là ngài Lương bảo, tiền cũng đã gửi qua đây một nửa rồi.”
Phụ nữ? Không phải Dương Nghĩa sao? Lương Hiên ngày càng mơ hồ hơn.
Tên thấp đang lái xe cũng cười nói: “Ngài Lương cũng không cần quá cẩn trọng đâu, hai anh em tôi kín miệng lắm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
Ngay khi Lương Hiên muốn hỏi cho rõ là ai đã liên lạc với bọn họ, thì tên cao bên cạnh nói: “Hai bọn tôi đã theo dõi sơ qua rồi.

Cái tên kia cả ngày chỉ hai nơi một đường thẳng, nhạt nhẽo như một tên hoà thượng.

Trói người trên đường thì quá lộ liễu, khu biệt thự nó ở kia, xung quanh trống trải, khoảng cách giữa các nhà xa nhau, ra tay ở nhà nó là đảm bảo nhất.”
Tên lùn đằng trước cũng chêm vào thêm: “Ra tay buổi tối, cho dù nó có chết trong nhà, chỉ sợ phải một lát sau mới có người phát hiện.”
Lương Hiên nghe cuộc nói chuyện khiến người ta sởn tóc gáy này, cảm giác bất an trong lòng cũng ngày một tăng lên.

Hắn chưa từng có ý định muốn làm gì Lương Tiêu, bản thân hắn chỉ muốn Lương Tiêu nhường cho hắn một con ngựa*.

Nhưng còn hai người này thì không chắc.
*Nguồn gốc từ Tam quốc diễn nghĩa.

Trong trận Xích Bích, Tào Tháo bại trận, bỏ chạy bằng đường Hoa Dung, bị Quan Vũ đuổi theo, chặn lại.

Quan Vũ niệm ơn cũ, nhường ngựa lại, để Tào Tháo trốn thoát.

Lương Hiên nhìn đường phía trước, cẩn thận thăm dò: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Tên cao mở miệng đáp: “Đương nhiên là đi đến gần biệt thự của thằng đó đợi thời cơ chứ còn gì nữa.” Nó liếc nhìn Lương Hiên một cái, “Đúng rồi, có người đang đợi anh đó.”
Đợi tôi?
Lương Hiên chưa kịp hiểu chuyện gì, thì xe đã dừng lại.
Cửa xe mở ra, một bóng người lao về phía Lương Hiên, Lương Hiên bị doạ nhảy dựng, nhìn kỹ lại, nhất thời hết sức ngạc nhiên: “Sao bà lại tới đây!”
Người ôm Lương Hiên là một người phụ nữ, nói đúng ra là người phụ nữ đã nuôi nấng Lương Hiên, cũng chính là mẹ của hắn – Vương Tịnh.
Vương Tịnh buông con trai ra, khóc thút thít đánh hắn mấy cái, “Con còn nói! Con không nói cho mẹ cái gì hết, nếu không phải ông Dương tìm mẹ, thì mẹ còn chẳng biết con bị bắt.”
Trong lòng Lương Hiên ngay tức khắc vang lên tiếng lộp bộp.

Trước giờ hắn chưa từng nhờ Dương Nghĩa báo cho mẹ hắn biết.

Hắn biết người phụ nữ này không thông minh, những chuyện hắn làm không mảy may kể cho bà biết, hắn cũng chưa từng mong rằng bà có thể giúp được gì cho mình.

Bà chỉ cần có phúc cùng hưởng với hắn là được rồi, còn những lần hắn gây ra hoạ chưa từng cần bà gánh vác cùng.
Lương Hiên cảm giác được bản thân đã bị rơi vào tầm ngắm, giọng hắn run rẩy: “Ông ta còn nói với bà làm gì nữa?”
Vương TỊnh thành thực chỉ vào hai người cách đó không xa, “Ông ấy bảo mẹ liên lạc với hai người này, rồi chuyển tiền cho họ.

Nói rằng hai người này có thể giúp con thương lượng với anh cả con, khi anh cả con buông tha, thì con có thể ra ngoài.”
Dương Nghĩa! Cái lão già này thế mà lôi luôn cả mẹ hắn vào.

Rõ ràng là muốn chặn hết đường lui của hắn!
Vương Tịnh thấy vẻ mặt của con trai khó coi, bèn an ủi hắn: “Con yên tâm, ông Dương đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, chỉ là doạ cậu ta một chút thôi, con sẽ không sao nhanh thôi.”
Lương Hiên nhìn Vương Thanh không hay biết gì, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Bà ta là một người đàn bà ngu ngốc đến cấp ba còn chưa học xong, người ta nói cái gì bà cũng tin lấy tin để.
Thấy sắc trời đã tối, Lương Hiên đắn đo suy nghĩ quyết định đẩy người đàn bà ngu ngốc này ra trước đã.

Hắn kéo Vương Tịnh sang một bên, thì thầm dặn dò bà ta: “Lát nữa một mình bà rời đi trước, sau khi trở về, cho dù là ai tới hỏi, bà cũng phải nói là chưa từng gặp hai thằng cha này cũng chưa từng gặp tôi.”
Vương Thanh khó hiểu nói: “Nhưng không phải chúng ta còn phải….”
“Không cần bà lo cái này!” Lương Hiên cắt đứt lời nói của bà ta.
Suy nghĩ một lát, hắn lại nói với Vương Tịnh: “Sau khi bà trở về, thì sang chỗ ở của tôi, trong thư phòng có một chiếc điện thoại cũ, dùng nó để liên lạc với một người phụ nữ ghi tên là Tiểu Nhã, nói với cô ta phải giấu đồ cho kỹ, sau đó đi trốn đi.

Lúc này bà cũng đừng về nhà, ở tạm nơi khác đi.”
Thấy vẻ mặt Vương Tịnh mù mờ, Lương Hiên túm lấy bà, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Bà nghe rõ chưa!”
Vương Tịnh liên tục gật đầu, “Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.”
Lương Hiên đi đến bên cạnh hai người đàn ông kia, cười nói với hai người: “Các anh à, các anh xem hay là để bà ấy đi về trước được không.” Hắn chỉ vào Vương Tịnh đứng ở sau lưng, “Bà ấy là một bà già rồi, đầu óc không được tốt cho lắm, chân tay cũng không lanh lẹ, đừng để bà ta ở đây vướng víu lắm.”
Hai người liếc nhìn Vương Thanh một cái, sau đó đồng ý.

Dù sao việc giao cho bọn nó cũng chẳng liên quan gì đến ả đàn bà này, bớt một người thì bớt một phần nguy hiểm.
Vương Thanh chỉ đành xoay người rời đi, bà ta đi được mấy bước, rồi do dự quay đầu nhìn Lương Hiên.
Lương Hiên vẫy vẫy tay về phía bà trong yên lặng, ý muốn nói bà nhanh đi đi.

Lúc này Vương Thanh mới bước nhanh rời đi.
Sau đó tên lùn dùng thân phận giả, lái xe đi vào tiểu khu.

Dừng xe ở gần chỗ nhà Lương Tiêu.

Buổi tối mùa đông cũng thật là lạnh, trời càng khuya nhiệt độ càng thấp, gió đêm lạnh buốt đến tận xương tuỷ.
Không dễ dàng gì mới đợi được đến đêm khuya, tên cao nói với tên lùn: “Ra tay đi.”
Tên lùn xuống xe mở cốp sau ra.
Lương Hiên ra sau xe theo hai người nhìn thử, sau lưng ớn đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy sau cốp xe là mấy can xăng cùng với một chiếc túi màu đen và một cây nạy.
Tên cao mở túi, lấy ra từ trong đó một con dao rồi đưa cho hắn, “Đi thôi, Lương thiếu gia.”
Thấy hai người nọ cầm những thứ này đi về phía biệt thự, cuối cùng hắn cũng đã hiểu.
Cái lão chết bằm Dương Nghĩa này ngay từ đầu đã không muốn cứu hắn, vốn dĩ làm bộ làm tịch chạy đi thăm hắn, là bởi vì muốn biến hắn thành quỷ chết thay.

Hay cho một chiêu một hòn đá trúng hai chim, một mũi tên trúng hai đích! Không chỉ trừ khử được Lương Tiêu, mà còn có thể đẩy cái tội danh này lên người hắn.
Lương Hiên đi theo sau hai người kia, càng nghĩ càng hoảng.

Không được! Hắn không thể ở đây được nữa! Trên người hắn đã gánh một mạng người, nếu như tiếp tục dính thêm một mạng nữa, thì đời này của hắn coi như xong.
Trong tay Lương Tiêu có nhược điểm của hắn, bây giờ Dương Nghĩa cũng có nhược điểm của hắn.

Rõ ràng hai người này ai cũng không muốn tha cho hắn.

Không được, hắn phải chạy, chạy đến một nơi thật xa.
Lương Hiên nhìn hai người leo vào trong sân nhà Lương Tiêu, đi về phía biệt thự.

Đột nhiên quay đầu, co chân chạy như điên, rất nhanh đã biến mất trong bầu trời đêm.
Hai người trong sân chỉ quay đầu nhìn, nhưng không đuổi theo.
Tên cao thu lại ánh nhìn, cười khẩy nói: “Mẹ nó, coi nhát cáy chưa kìa, chẳng trách không bao giờ vượt qua được kẻ khác.”
Tên lùn vừa bật máy làm nhiễu trong túi, vừa nói: “Kệ mẹ nó, dù sao lôi nó tới đây cũng chẳng phải để giúp.”
Hai người đến trước cửa chính, tên cao lôi từ trong túi ra một ngón tay giả được bọc trong bao, nhẹ nhàng ấn một cái lên ổ khoá trên cửa, cánh cửa vang lên một tiếng “cạch” rồi mở ra.
“Heh, dùng được thật này! Tao còn tưởng bọn trong phim lừa nữa chứ.” Tên cao mừng thầm nói.
Loại chuyện này đương nhiên không phải là chuyện mà hai tên lâu la bọn nó có thể làm được.

Mấy ngày nay có tận ba người lăm le lấy vân tay của Lương Tiêu.
Cũng chả biết cái thằng này làm cái gì mà bị người ta hận khiếp, cứ một hai phải giết chết nó.
Tên lùn bước vào cửa, đặt máy làm nhiễu lên bàn trà.

Nhà của người giàu khi nào cũng có hệ thống báo động, để cho chắc thì vẫn nên bật máy làm nhiễu để tránh chạm phải báo động.
Trên lầu, Chăn Tinh choàng tỉnh lại từ cơn ác mộng, nhìn Lương Tiêu vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, mới nhẹ nhào thở phào.

Không biết vì sao Chúc Húc cứ luôn cảm thấy hoảng sợ, nhưng cậu không muốn làm phiền Lương Tiêu nghỉ ngơi.
Có lẽ ngủ một giấc sẽ ổn thôi.

Ngay khi cậu chuẩn bị ngủ lại, chợt nghe thấy dưới lầu vang lên âm thanh gì đó.

Hình như là có thứ gì đó bị đổ.
Dưới lầu, tên lùn gằn giọng mắng: “Mày làm cái đéo gì thế! Cẩn thận vào!”
Hoá ra là tên cao hất trúng can xăng tên lùn để trên sàn.
Nó vội vàng đỡ can dầu lại, “Làm sao đây, bị đổ ra ngoài rồi.”
Tên lùn nói: “Kệ đi, dù sao đằng nào chả phải đổ.”
Chúc Húc ngày một bất an, cậu dùng góc chăn đẩy đẩy Lương Tiêu, “Lương Tiêu, Lương Tiêu.”
Lương Tiêu mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế em?”
“Em nghe thấy dưới lầu có tiếng gì đó.” Chúc Húc giải thích.
Lương Tiêu ngồi dậy, tính xuống lầu xem thử thế nào, thì Chúc Húc lo lắng hỏi, “Lỡ như có nguy hiểm thì sao?”
Lương Tiêu an ủi cậu: “Không đâu, em cứ nghỉ đi, anh quay lại nhanh thôi.” Nói xong thì đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, tên lùn đang cầm cây nạy chuẩn bị lên lầu, tên cao gọi hắn lại, “Lão Phùng, sao chúng ta không….”
Tên lùn chợt làm thế tay chớ có lên tiếng về phía nó, “Suỵt.” Sau đó ngoắc tay với nó.

Tên cao không hiểu mô tê gì đi qua đó.
Lương Tiêu đi trên hành lang, cũng cảm giác có gì đó không đúng.

Anh không mở đèn, mà quay hướng đi về phía thư phòng, lấy một cây đoản đao của Damascus* giấu bên trong giá sách.

Đi xuống lầu trong bóng tối mịt mờ.
*Thép Damascus (thủ đô Syria) nổi tiếng sắc bén trên thế giới.
Vừa bước xuống khỏi cầu thang, thì đã bị trượt chân, anh lập tức vươn tay bám lấy tường, đỡ lại để không bị ngã.

Có một mùi xăng gay mũi từ dưới đất bốc lên, ngay khi anh nhận ra được có chuyện không hay, trước mặt chợt xuất hiện một bóng đen.
Lương Tiêu không kịp phản ứng, hoàn toàn dựa vào bản năng mà đâm cây dao trong tay.

Người đó hét lên một tiếng đau đớn, sau đó vươn tay định cướp lấy con dao.

Lương Tiêu lách mình né tránh, bắt đầu đánh nhau với người nọ.
Tuy rằng Lương Tiêu chưa từng học bất cứ thứ võ gì, nhưng phản ứng của anh đủ nhanh nhạy, tập luyện thể thao quanh năm cũng giúp anh có được thân thủ nhanh nhẹn hơn người thường.

Chỉ chốc lát sau, trên người đối phương đã xuất hiện vài vết thương, hơi thở của Lương Tiêu cũng có chút dồn dập.
Rõ ràng người nọ thường xuyên đánh nhau, tránh kịp thời, vết dao đâm trên người cũng không sâu.

Cứ giằng co mãi khiến cho người kia bực mình, nó gầm lên với Lương Tiêu: “Lão Phùng, mày còn muốn đợi đến lúc nào nữa!”
Đồng tử Lương Tiêu co lại, trong nhà còn có một người khác! Bản năng cơ thể nói với anh phải trốn đi! Cơ thể anh đã phản ứng trước rụt xuống nghiêng đầu đi, cây nạy ở đằng sau quất vào khoảng không.
Cái người cầm cây nạy mắng thầm một câu đáng chết.
Chưa đợi Lương Tiêu phản ứng lại, bóng đen đánh nhau với anh đột nhiên lao đến, ôm lấy anh từ phía sau lưng, hét lên với người còn lại: “Nện mau, nện nó mau.”
Trong lúc nhất thời Lương Tiêu không thể trốn thoát, bị cây gậy kia đánh trúng đầu, trước mắt lập tức tối sầm.

Nhưng may rằng vẫn còn ý thức.

Anh ra sức vùng vẫy thoát khỏi bóng đen kia.
Người kia thấy anh vẫn còn có thể phản kháng, cầm cây gậy lên gõ một lần nữa.
Lương Tiêu buông lỏng con dao trong tay, ngã trên mặt đất.
“Chậc, làm cho bố mày bị thương khắp người.” Tên cao đá vào người Lương Tiêu đã mất đi ý thức, “Đéo ngờ, thằng này cũng gớm đấy.”
Tên lùn ra lệnh: “Trói nó đi.”
Tên cao khó hiểu hỏi: “Tao đang định hỏi mày đấy, chúng ta cứ đốt thẳng luôn cái nhà chẳng phải là xong à, đâu có cần phải vào đây đấm cho nó ngất đâu.”
Tên lùn trừng nó một cái, “Mày hiểu cái đếch! Mày châm lửa xong chạy, nếu nó tỉnh lại rồi thoát ra ngoài, thế đéo phải tụi này phí công vô ích à.” Nó nói tiếp: “Trước khi mày đốt, thì phải chắc kèo rằng nó chạy không được cái đã.”
Tên cao gật gù, “Không hổ là mày đó, Lão Phùng!” rồi hỏi: “Trong nhà này còn ai nữa không? Bật đèn được chưa?”
Nó tiện tay bật đèn phòng khách lên, lấy ra một sợi dây thừng từ trong túi, kéo một cái ghế tới trói Lương Tiêu ở trước bàn ăn.
Dưới lầu có động tĩnh lớn như vạy, Chúc Húc không lý nào không nghe thấy.

Vốn dĩ cậu không dám ngủ, ngồi trên giường đợi Lương Tiêu quay về.

Nhưng sau đó ở dưới vang lên tiếng đánh nhau cùng với tiếng ai đó nói chuyện.

Nhận ra có chuyện gì không đúng, Chúc Húc lặng lẽ ra khỏi phòng, trốn ở trên cầu thang quan sát xuống dưới.
Tình hình ở dưới lầu đã chứng thực phỏng đoán của cậu.

Khiến cậu vừa lo vừa hoảng chính là dường như Lương Tiêu đã mất đi ý thức, còn bị hai người đàn ông lạ mặt trói ở trên ghế.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này? Bọn họ là ăn trộm hay là….!bắt cóc tống tiền.

Nếu như là ăn trộm, chỉ vì tiền thì có lẽ sẽ không hại người, nhưng còn nếu là bắt cóc tống tiền, vậy thì nguy to rồi.
Lúc này, tên cao cùng tên lùn ở dưới lầu bắt đầu mở can dầu ra vẩy xăng khắp nơi.
Sau khi vẩy xong, tên cao vỗ vỗ tay “Được rồi chứ nhể?”
Tên lùn đi ra bên ngoài cửa, quay đầu nói: “Diêm ở chỗ mày rồi chứ, châm lửa xong thì ta đi.”
Bọn họ không phải tới để trộm đồ, mà bọn họ muốn Lương Tiêu bị chết cháy!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.