Translator: Harn
Chúc Húc hoảng loạn.
Làm sao bây giờ? Mình nên làm gì đây? Tại sao mình lại là một tên yêu quái giả không có phép thuật chứ!
Sau khi tên cao tìm được bật lửa, thì chợt hỏi tên lùn: “Ê, anh Dương đã dặn là nhất định phải khiến cho nó chết, lỡ như sau khi bọn mình đi rồi mà nó thoát ra khỏi dây trói rồi chạy đi thì làm sao?”
Tên lùn quay đầu liếc nó một cái, rồi lại xoay người đi nói: “Vậy mày thọt nó thêm một dao đi.” Giọng nói không nghe được tâm trạng gì.
Nghe vậy, tên cao chẳng còn rụt rè nữa, ngược lại hưng phấn lượm con dao từ dưới đất lên, hướng về phía Lương Tiêu quơ quơ.
Hình như là đang tìm vị trí cho tốt để đâm, “Thằng này mới nãy rạch tao nhiều nhát như vậy, tao đéo thể nào mà không để lại vài lỗ trên người nó được.”
Nghe đến đây, Chúc Húc không còn kịp suy nghĩ gì nữa, dứt khoát lao xuống lầu.
Dĩ nhiên chăn thì không có tiếng bước chân, cho dù là tên lùn đang quay lưng về phía trên lầu hay là tên cao đang đứng trước mặt Lương Tiêu đều không chú ý đến có một chiếc chăn lặng yên xuất hiện trong căn nhà.
Chúc Húc lấy đà, dùng hết sức mình lao lên người tên cao đang cầm dao, mặt bàn vang lên một tiếng “cốp”.
“?” Tên cao ngã xuống không thể dậy được nữa.
K.O!
Lúc nó bị chăn quấn lên người thì rạch vài dao lên người Chúc Húc, chỉ có điều bây giờ Chúc Húc là chăn, đã mất đi cảm giác đau đớn.
Tên lùn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, ngay tức khắc há hốc kinh ngạc.
Chỉ thấy một chiếc chăn bám trên người tên cao, mà tên cao thì ngã ở trên đất không nhúc nhích.
Cảnh tượng quái dị như thế khiến cho nó nhất thời chẳng biết phải nói gì.
Chúc Húc bị nó bắt gặp, không hề hoang mang, ngược lại còn bày ra vẻ hung ác nói: “Hai đứa ăn trộm vớ va vớ vẩn chúng bay mà cũng dám đến gây sự ở địa bàn của bổn đại tiên!”
Tên lùn vừa sợ vừa nghi, “Mày, mày là yêu quái?”
Chúc Húc cố gắng điềm tĩnh nói: “Biết tao là yêu quái, hai đứa bay còn không mau cút ra khỏi đây! Thì bổn đại tiên còn có thể tha cho chúng bay một mạng.”
Lúc này tên lùn đã bình tĩnh lại, nó nhìn ra được tên yêu quái này e là chỉ được cái mã ngoài, chứ không sao lại còn nói lảm nhảm với nó.
Nó nở một nụ cười gian ác, “Hừ, muốn mạng của tao? Ma còn sợ người ác đấy! Đếch quan tâm mày là người hay là yêu quái, hôm nay chắc chắn phải chết ở đây!”
Nói xong nó lấy ra một hộp diêm trên người, sau khi quẹt xong, thì ném cả hộp vào trong phòng, nhìn ánh lửa bừng lên trong căn nhà, hài lòng rời khỏi hiện trường.
Khắp nơi trên sàn nhà đều là xăng, ngay lúc lửa vừa gặp dầu cả căn nhà tức khắc bao trùm trong ánh lửa hừng hực đỏ rực.
Chúc Húc không ngờ tên này có thể ác độc đến vậy, đến đồng bọn của mình chết mà cũng không quan tâm.
Cậu bị mắc kẹt trong vòng vây lửa, không ngừng gọi tên Lương Tiêu, “Lương Tiêu, anh tỉnh lại đi.” Thấy thế lửa ngày một lớn, Chúc Húc nghĩ rằng cứ thế này thì không ổn.
Cậu nhớ lại tiết giáo dục phòng cháy chữa cháy hồi tiểu học, có thể dùng chăn ướt quấn quanh người rồi chạy ra ngoài.
Bây giờ chăn đã có, cậu chỉ cần làm ướt bản thân là có thể đưa Lương Tiêu trốn thoát ra ngoài!
Lương Tiêu quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy lối vào phòng bếp đã bị lửa chặn lại mất rồi.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, kiếm được một bình hoa trên bàn trà.
Lách mình khỏi dầu chạy qua đó thử xem, bên trong bình có hơn một nửa là nước.
Thôi vậy không kịp thời gian để do dự nữa rồi cứ dùng tạm đã.
Chăn Tinh bưng bình hoa lên đầu giội nước xuống người mình, nhặt dao lên cắt đi sợi dây đang trói Lương Tiêu.
Lương Tiêu đã mất ý thức, không thể tự đi, Chúc Húc chỉ có thể dùng cơ thể bao lấy anh, góc chăn siết chặt trên người anh, không để cho cơ thể anh bị hở chỗ nào.
Cứ quấn Lương Tiêu như vậy, di chuyển từng chút một về phía cửa.
Một nửa dưới của chăn không được tẩm ướt nên bị lửa cháy, Chúc Húc cũng mặc kệ.
Cậu gắng gượng đưa Lương Tiêu ra bên ngoài, loạng chà loạng choạng buông anh ra, để anh nằm trên bậc thềm.
Lúc bấy giờ Chăn Tinh đã bị cháy mất một phần ba.
Cậu không dám lại gần Lương Tiêu, chi có thể gọi tên anh một tiếng lại một tiếng.
Cậu không thể để Lương Tiêu nằm như vậy được.
Lương Tiêu chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, vết thương trên đầu hãy còn đang chảy máu.
Thời tiết lạnh như thế, nếu cứ nằm bên ngoài suốt một đêm, thì không biết liệu ngày mai còn tỉnh lại được không.
Giọng nói của Chúc Húc ngày càng nhỏ dần, dường như đã mất đi năng lực khống chế cơ thể này.
Cậu cảm nhận được ý thức của mình đang tan biến, tâm trạng ngày càng bất lực.
Quả nhiên con người không thể cứ hạnh phúc mãi được.
Vốn dĩ là mạng này là anh ấy cứu được, có lẽ cuối cùng đã đến lúc trả lại.
Đôi mắt Chúc Húc nhìn Lương Tiêu hai mắt nhắm nghiền, tầm nhìn đã trở nên nhoè đi.
Lương Tiêu, mau tỉnh lại đi anh.
Em thực sự rất sợ, sợ rằng anh không tỉnh lại, cũng sợ rằng em không tỉnh lại, sợ rằng đây là lần cuối cùng gặp nhau, em vẫn chưa nói với anh…..
Xung quanh dần dần yên tĩnh lại, Chúc Húc chợt cảm giác người mình nhẹ bẫng, sau đó hoàn toàn bị nhấn chìm trong bóng tối.
Hàng xóm của Lương Tiêu là một công tử nhà giàu, tối nay ra ngoài cưa gái giờ mới về.
Đang lúc mở cửa, thì vô ý bắt gặp nhà bên hình như đang đèn đuốc sáng trưng* thì phải.
*灯火通明 – đèn đuốc sáng trưng, dịch đen là đèn lửa sáng rực, đúng là vừa đèn vừa lửa, sáng thật đấy.
Không lẽ nhà hàng xóm đang mở pạt ty? Hắn muốn sang chơi!
Thế là hắn đi qua nhà Lương Tiêu với bộ dạng say khướt, đến trước cổng mới phát hiện, làm gì có đèn đuốc nào sáng trưng, rõ ràng là cháy mà! Hắn sợ tới mức tỉnh luôn rượu.
Ngay lập tức lôi điện thoại ra gọi cứu hoả.
Nhĩn kỹ lại, phát hiện có một người nằm ở trước cửa.
Hắn vốn tưởng rằng trong nhà không có ai, nhìn thấy tai nạn sắp chết người, thì vội vã gọi 120, rồi gọi cho bảo vệ.
Bảo vệ rất nhanh đã đến, dùng đồ bẻ khoá mở cổng.
Sau đó vài người vọt vào trong, đầu tiên là kiểm tra tình trạng của Lương Tiêu, thấy trên người anh có vết thương, thì không dám tự tiện di chuyển anh đi chỗ khác.
Có hai người cởi áo bông trên người xuống đắp cho Lương Tiêu.
“Trong nhà còn có ai nữa không?” Một người hỏi.
“Chắc là hết rồi, tôi nhớ là nhà này chỉ có một mình anh Lương ở.” Một người khác trả lời.
Một người bảo vệ trong đó đến gần cửa ra vào, xem thử tình huống bên trong, thoắt giọng nghiêm nghị: “Báo cảnh sát đi.”
“Sao thế?”
“Trong nhà có mùi xăng.”
Mọi người có mặt ở đó không khỏi sợ hãi.
Có xăng, nếu như không phải anh Lương tự sát, vậy tức là có người muốn giết anh ta.
Rất nhanh, đội chữa cháy, cảnh sát và nhân viên cấp cứu đã lần lượt đến.
Hiện trường hỗn loạn khôn cùng.
Sau khi Lương Tiêu được xe cấp cứu đưa đi, một lát sau cuối cùng cũng dập được lửa, thì thư ký Lâm mới đến nơi.
Sau khi bảo vệ báo cảnh sát thì đã báo cho cậu.
Thư ký Lâm thường hay đến đây, những ai không phải người sở hữu ở đây lúc đăng ký ra vào đều phải để lại số điện thoại.
Bảo vệ chưa từng thấy người nhà Lương Tiêu đến đây bao giờ, chỉ có thể gọi điện thoại cho thư ký Lâm nói cho cậu biết tình huống hiện tại.
Thư ký Lâm xuống xe, hết sức kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cậu chạy thẳng vào biệt thự tối om, nhưng lại bị lính cứu hoả chặn ở ngoài cửa, “Cậu không thể vào, bây giờ vẫn chưa xử lý hết nguy hiểm.”
“Sếp của tôi thì sao? Chủ nhân của căn nhà này đâu rồi?” Thư ký Lâm hỏi đến cùng.
Bảo vệ ở lại hiện trường vội vã đến giải thích với cậu: “Anh Lâm, anh Lương đã được đưa đi bệnh viện rồi.”
Lúc này thư ký Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật là lạ, nhà này mới xây chắc chắn sẽ không có chuyện đường dây điện bị lão hoá, đang yên đang lành sao lại có cháy được? Cậu thử hỏi cảnh sát đang có mặt ở đó: “Tôi là thư ký của chủ nhân căn nhà này, xin hỏi bây giờ đã làm rõ được nguyên nhân hoả hoạn chưa?”
Cảnh sát đang định nói gì đó, thì trong nhà chợt xôn xao, cảnh sát cứu hoả vào nhà kiểm tra khiêng ra một cỗ thi thể.
Thư ký Lâm thầm cả kinh, chau mày.
Cảnh sát quay sang hỏi bảo vệ đến đây đầu tiên: “Không phải là chỉ có một người thôi sao?”
Bảo vệ giải thích rằng: “Lúc bọn tôi chạy đến đây cháy đã to lắm rồi, không thể nào xem cho rõ tình hình bên trong được.
Anh Lương nằm một mình bên ngoài, chúng tôi đều cho rằng là hoả hoạn bất ngờ.
Sau đó Lão Trương ngửi được mùi xăng trước cửa, mới đi bảo cảnh sát, ai mà biết trong nhà còn có người.”
Cảnh sát để thư ký Lâm đến nhận dạng người chết, “Anh có quen người này không?”
Thư ký Lâm chịu đựng da gà da vịt nổi khắp người, quan sát kỹ thi thể chết cháy kia, “Tôi không biết anh ra là ai.
Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, sếp của tôi luôn sống một mình, anh ấy tuyệt đối sẽ không mời người khác đến nhà mình vào lúc nửa đêm nửa hôm.”
Cảnh sát nói với bảo vệ: “Anh kể lại tường tận tình hình lúc các anh chạy đến đây một lần nữa đi.”
Bảo vệ chỉ vào công tử nhà giàu nhà hàng xóm đang run lẩy bẩy, “Anh Hàn phát hiện có cháy trước, sau đó báo cho chúng tôi.
Lúc chúng tôi đến đây, cổng sân vẫn đang khoá, còn cửa nhà thì mở, một mình anh Lương nằm trên thềm, trên đầu có cả vết thương, bên cạnh có một thứ không biết không biết là mền hay là thảm, cháy dữ quá không nhìn ra được.
Chúng tôi không dám di chuyển anh ấy, chỉ có tôi ở lại đây canh chừng, những người còn lại thì đi tìm đồ dập lửa.”
Anh Hàn hít mũi, cũng nói rằng: “Hồi tối lúc tôi đi về, phát hiện bên nhà anh ta sáng choang, còn tưởng là anh ta đang quẩy.” Hắn cười gượng, “Vốn dĩ tôi muốn qua góp tí cho xôm, ai ngờ đến gần mới phát hiện ra là cháy nhà.”
Một người cảnh sát khác nhặt tấm vải được nhân viên chữa cháy đặt sang một bên, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tấm vải này đang ướt, có lẽ là mảnh chăn sót lại.
Suy đoán sơ bộ có thể là anh Lương phát hiện trong nhà có lửa cháy, thì tẩm ướt chăn rồi chạy ra ngoài.
Anh ta vừa nói vừa bỏ mảnh vải vào túi vật chứng, rồi nói với vài người trước mặt: “Phiền các vị đi đến cục cảnh sát làm bản tường trình, thông báo luôn cho những người bảo vệ rời đi lúc trước.”
“Anh cảnh sát, tôi có thể đến bệnh viện trước để xem thử sếp của tôi không?” Thư ký Lâm hỏi.
Cảnh sát không từ chối, “Có thể, tôi sẽ cho người đi theo anh.” Rồi nói với một viên cảnh sát khác: “Cậu mang quần áo của người bị thương mặc về cục cảnh sát.”
Thư ký Lâm vội vàng lên xe, rời đi theo một chiếc xe cảnh sát.
Những chiếc xe dừng trước cổng lần lượt rời đi, tiếng còi cảnh sát vang đến tận nửa bầu trời bên kia mới biến mất.
Buổi tối nguy hiểm hôm nay dần dần trở về yên tĩnh như ban đầu, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ có duy nhất căn nhà tối đen như mực, toả ra mùi cháy nồng nặc, chứng kiến hết thảy mọi chuyện vừa rồi.
Sau khi thư ký Lâm chạy đến bệnh viện, bác sĩ đã vừa mới cấp cứu xong, cậu ngay lập tức đi lên trước hỏi thăm: “Bác sĩ, bệnh nhân trong đó thế nào rồi?”
Bác sĩ nói: “Bộ phận đầu của bệnh nhân chịu hai lần tấn công mạnh, có điều may rằng vết thương của hai lần không cùng một vị trí.
Sau khi cậu ta tỉnh lại sẽ có triệu chứng chấn thương não ở mức nhẹ.
Ngoài ra bệnh nhân đã hít phải một ít khói độc, có thể có cảm giác khó chịu ở cổ họng.
Nhìn chung thì tình huống không quá nghiêm trọng, muộn nhất là ngày mai sẽ tỉnh lại.”
Thư ký Lâm vui mừng nói: “Thật sao? Thật là cảm ơn bác sĩ quá đi mất!”
Trong lúc nói chuyện y tá đã đẩy Lương Tiêu ra ngoài.
Thư ký Lâm vội đuổi theo, thấy ông chủ không bị thương khắp người như trong tưởng tượng của cậu, lúc này mới thở phào thật nhẹ nhõm, xoay người đi xuống lầu nộp tiền.
Nộp tiền xong, thư ký Lâm chợt nhớ đến Chúc Húc cũng đang ở bệnh viện này, nghĩ rằng hình như dạo gần đây ông chủ cực kỳ quan tâm đến tình huống của Chúc Húc, gần như là gọi một ngày một cuộc.
Cậu quay sang hỏi y tá: “Cô này, cho hỏi bên cạnh phòng 503 toà 2 có phòng trống không?”
Y tá kiểm tra xong thì nói với cậu: “Phòng 502 còn trống ạ.”
“Vậy nhờ cô chuyển đến phòng 502 giúp chúng tôi nhé.” Thư ký Lâm cười nói.
Có một anh chàng đẹp trai vừa trẻ vừa cao to hoà nhã nhờ bạn giúp đỡ, ai mà không đồng ý cho được.
Cô y tá đồng ý ngay..