Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 54: Học một chút đi.



Sau đó, dưới ánh mắt hoang mang ngơ ngác của Phương Hoà, Lê Chấn vội vàng ôm cậu chạy tới chỗ cây đào già, Phương Hoà ngoan ngoãn đặt móng vuốt vào giữa bàn tay vừa đưa tới của Lê Chấn, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, hình như không mấy quan tâm tới nụ hôn lúc nãy, cậu chua xót trong lòng, vậy ra, xẻng hốt phân chỉ muốn giúp cậu uống thuốc thôi, hôn môi gì chứ, là tại cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Đáy lòng phát ra tiếng thở dài, nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển công pháp, năng lượng bên trong của một người một mèo bắt đầu di chuyển, so với trước kia thuận lợi hơn nhiều, Phương Hoà không cần tốn quá nhiều sức nữa.

Nhưng Lê Chấn rõ ràng đã chịu ảnh hưởng từ cậu, lúc hai người cùng nhau tu luyện, nắm chặt chân của mèo nhỏ trong tay, thì đồng nghĩa với việc toàn bộ ý thức của mèo nhỏ hoàn toàn rộng mở với hắn, không có một chút phòng bị nào, thậm chí còn muốn tự động chạy về phía hắn.

Nhưng mà, đã có bài học từ lần trước, lần này Lê Chấn nhẫn nại suy nghĩ muốn nhìn lén ý thức của mèo nhỏ xuống, lần trước là không thể khống chế, nhưng giờ đây hắn hoàn toàn tỉnh táo, không thể mặc kệ phản đối của mèo nhỏ mà đi nhìn lén được.

Cứ thế một người rối rắm, một người nhẫn nhịn, tu luyện xong 3 tầng, Phương Hoà thu hồi lực lượng, cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng cảm giác nóng bức trong người vẫn không giảm bớt, Phương Hoà hất hất lông, mặc kệ cổ họng còn hơi ngứa ngứa, muốn nói mấy câu với Lê Chấn, có điều vừa ngẩng đầu đã thấy hắn hai mắt nhắm chặt, giữa mày nhăn nhó, vẻ mặt hồn bay tới tận đâu rồi.

Cậu ngồi xổm lại chỗ nghiêng nghiêng đầu nhìn, cậu hiếm khi thấy Lê Chấn thế này, giữa mày sắp kẹp chết một con ruồi luôn rồi, nhưng bọn họ vừa mới tu luyện xong mà, năng lượng trong người cũng đã vững vàng, nhất định không phải do tác động của năng lượng.

Mười phút trôi qua, Phương Hoà dần trở nên nôn nóng, đi qua đi lại quanh người Lê Chấn, hai chân trước đặt lên đầu gối hắn, dùng sức vỗ bẹp bẹp, “Lê Chấn?”

Giọng nói vẫn còn hơi khàn, Phương Hoa cúi đầu ho một tiếng.

Lê Chấn lúc này đột nhiên mở mắt, đưa tay vội vàng ôm Phương Hoà lên, gắt gao nhìn chằm chằm miệng cậu, “Còn chưa thoải mái sao?”

Phương Hoà giật giật lỗ tai, cơ thể không hiểu sao đột nhiên hơi nóng lên, vẫy vẫy móng vuốt, “Không có chuyện gì lớn, thuốc anh tìm có thể là không có tác dụng với mèo đó.”

Hắn hơi hơi bất động, hình như hắn đã lỡ xem nhẹ một chuyện rồi!

Từ khi khôi phục ý thức tới giờ, hắn vẫn luôn coi mèo nhỏ có thể nói chuyện nhà hắn là một con người thật sự, vậy nên, chưa bao giờ để ý mấy chuyện vặt vãnh thường ngày sai sai ở chỗ nào, nhưng một câu nói của Phương Hoà cũng như đang nhắc nhở hắn, Lúa Nhỏ nhà hắn dù có thể biến thành người, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một con mèo, nhớ tới mấy món ăn ngày thường hắn cho mèo nhỏ ăn, còn có thuốc hắn vừa cho cậu uống, Lê Chấn sợ hết hồn, cảm giác bản thân phạm sai lầm lớn rồi!

Lê Chấn ôm Phương Hoà lên, dị năng chữa trị cẩn thận tỉ mỉ chạy vòng vòng trong người cậu, không phát hiện ra có gì bất thường, lại hơi dùng sức mở cái miệng mèo ra, lưỡi mèo hồng hào cũng không có gì bất thường, Lê Chấn mới chịu dùng cầm cọ cọ đầu Phương Hoà.

Phương Hoà bị lăn qua lộn lại một hồi, không nhịn được, vung một cái chân mèo qua, “Anh bị điên hả!”

Lê Chấn vuốt vuốt lông cậu, “Tôi chưa từng nuôi thú cưng, sơ suất quá, xin lỗi Lúa Nhỏ, tôi đáng ra không nên tùy tiện cho em uống thuốc.”

Thuốc thử giải độc tố lúc nãy hắn tiêm cho Phương Hoà là căn cứ vào hình thể của cậu mà đo lường lượng thuốc, Lê Chấn nghĩ lại mà sợ, có phải hắn xém xíu nữa là làm sai, hại mèo nhỏ của hắn rồi không?

Thú cưng….

Phương Hoà nhấp nhấp miệng mèo, chết trong lòng nhiều chút, không còn sức lực, đẩy tay Lê Chấn, nhảy xuống rồi đi ra ngoài.

Lê Chấn ngơ ngác một hồi, bộ hắn nói sai cái gì rồi hả?

Hắn lập tức đi theo, không màn tới phản đối của Phương Hoà, ôm cậu lên, “Lúa Nhỏ, không phải nói em là thú cưng mà!”

Phương Hoà híp mắt nhìn hắn, hắn cũng chân thành nhìn lại, tiếc quá, đôi mắt kia không có tròng trắng, đen thui, muốn biểu đạt cảm xúc cũng như không, vẫn y chang như cũ, Phương Hoà nhìn một hồi, trong mắt hắn ngoại trừ có chút ánh sáng, thì rất đáng sợ….

Phương Hoà vẫy vẫy móng vuốt, “Chứ sao, tôi là chủ nhân mèo của anh.”

Sau đó, lập tức nhảy xuống, trốn mất dạng.

Tuy rằng Lê Chấn có thể cảm nhận được vị trí của cậu, nhưng tốc độ chênh lệch quá nhiều, chỉ có thể biết là cậu càng chạy càng xa, đừng nói đuổi theo, sắp cảm nhận không được nữa rồi, Lê Chấn nôn nóng gãi đầu, vội vàng chạy về phòng.

Hắn nhớ rõ lúc đến cửa hàng thú cưng đón mèo nhỏ về nhà, ông chủ cửa hàng thú cưng có cho hắn một cuốn bút ký, Lê Chấn lấy nó ra cẩn thận xem xét, vừa xem vừa hốt hoảng, ngoại trừ mấy cái như mát xa với vuốt xe ra, trong khoảng thời gian trước hắn không hề làm mấy thứ mà trong này ghi.

Quan trọng nhất là, những việc cần chú ý trong ăn uống, hắn sai hoàn toàn luôn.

Cho nên, tiếp theo không cần đi tìm tiệm thuốc nữa, mà là đi tìm cửa hàng thú cưng! Nắm chặt thức ăn cho mèo rồi dự trữ đầy đủ mới là quan trọng.

Phương Hoà chạy trốn giữa mấy đỉnh núi một vòng, sau đó mới chậm rì rì trở lại bên hồ, không thấy cái bàn thường ngày đâu, Phương Hoà kỳ quái chạy về phòng, cái tên Lê Chấn này, giờ này không ngoan ngoãn đi làm đồ ăn, bận rộn cái gì vậy chứ?

Đợi đến khi chạy về phòng, Lê Chấn vừa nhìn thấy cậu đã lập tức đứng lên, ôm qua, cậu cũng thuận thế nằm trong ngực hắn, Lê Chấn đưa tay gãi gãi tai mèo, đặt cậu lên bàn sách, trên bàn có một cái dĩa, là thức ăn cho mèo có hình cá nhỏ.

Phương Hoà ngồi xổm trước dĩa thức ăn cho mèo nghiêm túc suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn nhìn Lê Chấn, lại nhìn nhìn dĩa thức ăn, tuy rằng cậu rất có tính tự giác của một con mèo, nhưng sau khi mạt thế ập đến đã xảy ra quá nhiều chuyện, sau này lại còn ăn đủ loại món cá thơm ngon, giờ kêu cậu quay lại ăn thức ăn cho mèo, Phương Hoà tỏ vẻ, xẻng hốt phân, tôi thật sự làm không được đâu…..

Lê Chấn vuốt vuốt lông trên lưng cậu, “Tôi biết em không thích, nhưng thức ăn cho mèo sẽ tốt với cơ thể của em hơn.”

Phương Hoà sửng sốt một hồi, nhớ tới cái nhíu mày có thể kẹp chết con ruồi của hắn lúc nãy, hỏi thử, “Không ăn thì bị gì?”

Lê Chấn cẩn thận nói ra những điều cần chú ý đọc được trong quyển sổ, bị thận nước gì gì đó vân vân, nghe đáng sợ muốn chết, Phương Hoà xoay người mặt đối mặt với Lê Chấn, vô cùng trịnh trọng hỏi, “Anh xác định mấy cái đó có thể áp dụng cho một con mèo biến dị, như tôi?”

Hắn lắc đầu, “Cẩn thận vẫn tốt hơn.”

Phương Hoà cạn đời, tức giận chỉ vào đống thức ăn cho mèo trên bàn, “Vậy là anh định thật sự định nuôi tôi như thú cưng đó phỏng?”

Tôi là coi em như bảo bối mà nuôi đó….

Phương Hoà ngồi xổm tại chỗ, trịnh trọng nghiêm túc nói về nhân sinh với hắn, “Xẻng hốt phân, con mắt nào của anh thấy sức khoẻ của tôi xuất hiện vấn đề vậy?”

Cậu giơ chân mèo vỗ vỗ ngực mình, “Tôi chỉ cần mấy ngày đã lớn được như này rồi, thần kỳ lắm chứ gì?”

Phương Hoà vẫy chân hất đống thức ăn mèo xuống đất, lại dùng dị năng gió cuốn trở lại, đặt trên bàn, “Con mèo bình thường nào có thể có dị năng?”

Phương Hoà giận dữ nói tiếp, “Anh có biết mỗi lần sau khi tu luyện xong, bổn miêu gia lần nào cũng sẽ thải ra một đống đồ đen thui hay không?” Đây mới là trọng điểm.

“Cái gì?” Lê Chấn duỗi tay ôm Phương Hoà lên, “Lần nào cũng vậy sao?”

Cậu cảm thấy mặt của mình hình như hơi nóng nóng, sao tự nhiên hai người phải bàn bạc cái vấn đề ngu xuẩn này chứ.

“Lúa Nhỏ, em thật sự… Sao không nói với tôi sớm một chút!” Lê Chấn xoa xoa tai Phương Hoà, hoàn toàn yên tâm.

Phương Hoà trợn trắng mắt, “Bộ muốn làm cái xẻng hốt phân danh xứng với thực hay gì?”

Lê Chấn dở khóc dở cười, công pháp trong ngọc bích cũng có nói, giai đoạn đầu tiên bọn họ tu luyện là để loại bỏ tạp chất ra khỏi cơ thể, tẩy tủy tầm bảy lần, đến khi thân thể đạt tới trạng thái thuần khiết, loại tạp chất này sẽ chuyển thành được bài trừ mỗi ngày theo hô hấp.

Chẳng qua do hắn đã là nửa người nửa tang thi, không có kinh mạch gì gì đó, cho nên tác dụng của công pháp đối với hắn chỉ có thể gia tăng lực lượng, tạm thời hắn vẫn chưa chính thức bước vào tu luyện, chỉ có thể phụ trợ cho Phương Hoà.

Có điều, trước đó không thấy giai đoạn bài trừ tạp chất của Phương Hoà, Lê Chấn mới lo lắng như vậy, còn tưởng bình thường đồ ăn cho mèo nhỏ ăn không tốt, ảnh hưởng tới cơ thể cậu.

Phương Hoà duỗi đầu, nhìn Lê Chấn nói, “Cho nên, anh không cần lo lắng nhiều quá đâu, tình huống của tôi tốt hơn anh nhiều, có thời gian thì tự lo cho mình đi, tìm không ra cách giải quyết cho anh mới phiền phức.”

Lê Chấn gật gật đầu, rốt cuộc cũng an tâm, ôm cậu đi ra ngoài, “Nói xem, muốn ăn gì đây?”

Phương Hoà liếm liếm môi, “Ngoài cá ra anh còn làm mấy món khác hả?”

“Đương nhiên.” Lê Chấn nói, trước kia còn ở nước ngoài, không ăn quen đồ ăn bên đó, chỉ có thể tự mình nấu ăn.

“Vậy anh muốn nấu gì thì nấu đi.” Trước đây Phương Hoà không ăn được quá nhiều món, cũng không biết muốn ăn cái gì, dù sao Lê Chấn làm cái gì cũng ngon.

“Muốn ăn tôm không?”

Hai mắt Phương Hoà sáng rực, “Chúng ta có hả?”

Lê Chấn niết niết lỗ tai cậu, “Nhặt được trên đường, có một số bị hư, bất quá phần lớn vẫn còn ăn được.”

Lúc trước càn quét đường phố, hắn cũng không ngờ mình vậy mà thu được một xe tôm đông lạnh, sau khi thu xe tải vào không gian rồi mới biết, để dành tới giờ.

Phương Hoà hưng phấn gật gật đầu, nhảy lên bàn, nhìn hắn bận rộn qua lại.

Cho dù đã biết Phương Hoà ăn uống thế nào cũng không sao, nhưng hắn vẫn nấu nhạt nhạt một tí, một nồi tôm bóc vỏ trưng chứng làm Phương Hoà thèm tới chảy nước miếng, ngon tới mức muốn nuốt luôn đầu lưỡi.

Phương Hoà ăn uống no nê, bụng tròn vo, nhìn Lê Chấn ăn hết mấy thứ còn dư lại, tự hỏi một đống đồ như vậy sao ăn hết được chứ.

Thứ cậu quan tâm nhất bây giờ vẫn là thái độ của hắn đối với căn cứ, lăn lăn cọ cọ lại gần hắn, “Xẻng hốt phân, anh thật sự không muốn làm thủ lĩnh căn cứ hả?”

Lê Chấn nuốt xong miếng thịt gà cuối cùng, mới nhìn Phương Hoà, “Em muốn tôi làm sao?”

“Cũng không phải, tôi chỉ thấy hơi kỳ lạ thôi, thời thế loạn lạc thế này, đàn ông không phải ai cũng muốn làm một điểu hùng hả?”

(*Từ này hình như Phương Hoà bị nhầm, Điểu hùng (鸟雄) gần giống như Anh hùng (枭雄) )

Lê Chấn giật giật khoé miệng, ôm Phương Hoà lên, “Điểu hùng cái gì mà điểu hùng hả, chúng ta đi học thêm vài thứ.”

Sau đó hai chân mèo bị cưỡng ép ôm một cây bút chì, Phương Hoà trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lê Chấn vừa mới ngồi xuống, “Anh muốn tôi viết cái gì?”

Lê Chấn lấy một cây bút chì khác, viết đại một từ lên giấy, ‘anh hùng’, sau đó chỉ vào từ thứ nhất hỏi Phương Hoà, “Chữ này đọc thế nào?”

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, bộ cái đó không phải chữ điểu hả? Chẳng lẽ cậu nhớ sai rồi, cái này cũng không phải không thể, cậu còn đi học chưa được mấy năm đâu, Phương Hoà nhìn bút chì dưới chân mèo, nhanh chóng ném ra ngoài, sợ bị Lê Chấn ép viết chữ, chân mèo thật sự làm không được đâu!

“Xẻng hốt phân, chúng ta vẫn nên đi giết tang thi đi!” Chớp mắt đã chạy trốn ra không gian.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.