Dạo gần đây tui trở lại công cuộc giảm cân và học tiếng Trung nên không thể edit bộ Xuyên Việt (chỉ đăng trên wordpress), mà tui sẽ chú tâm tới bộ này, đều độ mỗi ngày một chương nhé mọi người.
____
Lê Chấn bật cười nhìn mèo nhỏ chạy trối chết, ngòi bút chì chọt chọt lên hai chữ trên giấy, rồi ném cây bút qua một bên đuổi theo.
Thời điểm một người một mèo trở lại, bên trong tiệm thuốc đã không còn bóng người, Phương Hoà nhìn một vòng, xác định không có ai canh giữ bên ngoài, mới quay đầu nhìn thoáng qua Lê Chấn.
Hai người cùng nhau ra khỏi tiệm thuốc, lại nói về đề tài lúc trước, “Lúa Nhỏ muốn tôi làm lãnh đạo của họ?”
Mèo nhỏ đi đằng trước nghe thấy hắn rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc nói chuyện, nhanh chóng quay người bò từ chân bò lên khuỷu tay hắn, ngửa cổ nhìn, đây là lần thứ hai Phương Hoà nhắc tới vấn đề căn cứ, lần đầu tiên bị hắn lừa chuyển đề tài, lần này vậy mà còn chủ động nhắc tới cơ đấy, ngoài ý muốn quá chừng.
Lê Chấn hơi híp mắt lại, có phải trước giờ có quá nhiều chuyện hắn không nghiêm túc bàn bạc với mèo nhỏ không, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mèo nhỏ, Lê Chấn nhói nhói trong lòng, ngồi xuống xoa xoa tai cho cậu, lại cọ cọ đầu lên bộ lông mềm mại, “Xin lỗi Lúa Nhỏ, đó không phải mục tiêu của tôi.”
“Vậy thì có gì mà phải xin lỗi chứ.” Phương Hoà vẫy vẫy chân mèo, cậu cũng không phải muốn Lê Chấn một hai phải làm lãnh đạo gì đó, chỉ là thấy hơi kỳ lạ mà thôi.
“Vậy nói tiếp, mục tiêu của anh rốt cuộc là gì đây?” Phương Hoà khó hiểu, thời đại này, ai mà không muốn tự tạo cho mình một thế lực khổng lồ chứ. Mục tiêu nhỏ thì là có thể bảo vệ bản thân và gia đình bạn bè, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mục tiêu lớn hơn chút thì là mang lại lợi ít cho người sống sót, trở thành nhân vật vĩ đại được người người ca tụng, phải biết rằng, lãnh đạo của đa số căn cứ đều dựa vào việc bạo lực mà đi lên, ban quản trị điều hành căn cứ cũng dựa vào bạo lực, rất nhiều người sống cũng không tốt đẹp mấy.
Lê Chấn nhìn một con tang thi cụt tay đằng đối diện, hơi hơi nhắm mắt, hiển nhiên là vừa mới biến thành tang thi được mấy ngày, tinh hạch bình thường của tang thi còn chưa ngưng kết xong, nếu tang thi vẫn tiếp tục lan tràn như vậy, sẽ càng ngày càng nhiều người bị nhiễm bệnh, con người bây giờ điều dựa vào dị năng giả và chút tài nguyên dự trữ, vậy mấy năm thậm chí là mấy chục năm sau nữa thì sao đây?
Lê Chấn cũng không biết loại virus này bằng cách nào là lan tràn ra ngoài xã hội được, nhưng là người gặp được người nhiễm virus đầu tiên, Lê Chấn tuyệt đối có lợi thế trong tay, “Lúa Nhỏ, tôi muốn tìm ra phương giáp giải quyết virus tang thi càng sớm càng tốt.”
Phương Hoà nhìn Lê Chấn, không thể không nói, mục tiêu này của xẻng hốt phân nhà cậu cũng bự thiệt, so sánh với nó thì việc làm lãnh đạo căn cứ nhỏ còn chút xíu thôi.
Chỉ là, Phương Hoà cuối đầu nhìn mặt đất loang lổ vết máu, “Xẻng hốt phân, anh từng nhìn qua ý thức của tôi, cũng biết rồi đó, không phải tôi muốn đả kích anh đâu, nhưng đó chính là sự thật, mười ba năm sau cũng không có cách nào giải quyết được virus tang thi.”
Lê Chấn mỉm cười, duỗi tay nâng cằm Phương Hoà lên, “Không tin tưởng tôi?”
Phương Hoà giơ chân đẩy tay hắn ra, “Nói vậy cũng không phải, chỉ sợ anh nói trước bước không qua, tới khi thật sự không tìm ra cách giải quyết, sẽ suy sụp tinh thần mà khóc mất.”
Lê Chấn cười khẽ, cảm giác bóp bóp chân mèo thật thoải mái, ôm Phương Hoà đến trước mặt mình, hai mắt nhìn thẳng, “Ít nhất cũng phải có hy vọng.”
Đôi mắt thâm thúy dưới ánh mặt trời của hắn làm trái tim nhỏ bé của Phương Hoà đập bịch bịch bịch, một luồng khí nóng không biết từ đâu chạy lên trên mặt, cậu nuốt nuốt nước bọt, giả vờ không có gì xảy ra mà nói, “Rồi rồi, anh nói cái gì cũng đúng hết, bây giờ đi đâu đây?”
Lê Chấn hơi hơi híp mắt, “Chúng ta đi giải quyết con tang thi phóng khí độc kia, rồi đưa người đến thành phố A, phá hủy phòng thí nghiệm.”
Phương Hoà giật nảy mình, quay đầu, “Anh nói cái gì?”
“Đi thành phố A, đập nát phòng thí nghiệm.” Lê Chấn nghiêm túc lập lại, đây là kế hoạch đầu tiên của hắn, vốn tưởng rằng có thể tìm được Phương Hoà trước khi bị đưa đến phòng thí nghiệm, bây giờ tìm không có, nên hắn quyết định trực tiếp đi thành phố A, nếu phòng thí nghiệm kia còn chưa đi vào hoạt động, vậy thì bóp chết từ trong trứng nước, còn nếu đã hoạt động, vậy đập nát nó.
Phương Hoà muốn nói lại thôi, nhìn Lê Chấn mà không biết nói sao mới tốt, mục tiêu của xẻng hốt phân nhà cậu, cái này so với cái kia còn bự hơn.
“Lúa Nhỏ?” Lê Chấn lắc lắc mèo nhỏ trong tay.
Phương Hoà nâng mắt sâu sắc nhìn Lê Chấn một hồi, “Xẻng hốt phân anh có biết cái gì gọi là, đứng trên đỉnh cao của chính nghĩa không?”
Lê Chấn dừng một chút, ôm Phương Hoà lại gần mình, “Thế lực sau lưng phòng thí nghiệm rất lớn?”
Phương Hoà chậm rì rì gật đầu, thành phố A là một nơi ngoạ hổ tàng long, sau khi virus tang thi bùng nổ, thế lực của một số người thậm chí còn vượt qua quân đội, Hơn nữa nghe đồn phòng thí nghiệm ở thành phố A đã thành lập ngay ngày đầu tiên bùng nổ virus, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, nếu Lê Chấn muốn lén giết một hai người, thì còn có thể, nhưng mà phá nát phòng thí nghiệm, thì thật sự rất khó, với lại cho dù phá thì đã sao, chỉ cần những thế lực đó còn tồn tại, làm lại một phòng thí nghiệm khác cũng không thành vấn đề.
Phương Hoà ngẩng đầu lên nhìn Lê Chấn, “Anh cũng biết rồi đó, thời điểm ban đầu phòng thí nghiệm chỉ chú tâm nghiên cứu virus tang thi, chưa bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người, nếu phá hủy vào lúc này….”
Phương Hoà không nói hết thì Lê Chấn cũng đã đoán được, hắn nắm lấy chân mèo xoa xoa.
Phá hủy ngay lúc này, nghĩa là hành vi phản nhân loại, mèo nhỏ không muốn hắn gánh tội danh đó trên lưng.
Cậu mặc kệ Lê Chấn xoa móng mình, tiếp tục nói, “Phòng thí nghiệm đó thật sự rất bá đạo, chúng tôi có tới mười mấy người vậy mà phải mất vài năm mới chạy ra được, hơn nữa còn là chạy không bao lâu đã bị phát hiện, nếu không phải tôi tự mình đâm đầu vô chỗ chết, lẫn vào đám tang thi thì khẳng định cũng đã bị bắt về.”
Trái tim Lê Chấn như bị hung hăng ngắt nhéo, ôm chặt Phương Hoà, vuốt lông cho cậu, hắn hung hăng nhắm mắt, trong lòng bắt đầu vạch ra một kế hoạch, thế lực lớn thì sao? Hắn có thể giúp bọn họ lớn hơn nữa.
Phương Hoà đặt hai chân trước lên vai hắn, vùi đầu vào cổ hắn, hoàn toàn không biết câu nói của mình sẽ tạo ra ảnh hưởng gì.
Một lúc sau, cậu nâng vuốt vỗ vỗ bả vai hắn, “Mặc kệ có ra sao, có vật tư là có hy vọng, chúng ta đi thu thập vật tư đi, không phải anh muốn làm thí nghiệm sao? Chắc chắn phải có thiết bị.”
Lê Chấn gật đầu, nhưng vẫn lái xe đến tiệm sách lúc nãy trước, Phương Hoà vốn đang ngủ thì bị nhiễm khí độc, sau đó lập tức được hắn ôm vào không gian, nên cũng không biết đó là chỗ nào, hiện tại vừa ngẩng đầu đã thấy, ánh mặt trời chiếu lên cửa thủy tinh còn dán giấy tuyên truyền,”Hiệu sách XX” “Giáo sư nổi tiếng XXX” linh tinh tù lu chữ, Phương Hoà choáng váng, rụt đầu xấu hổ hỏi Lê Chấn, “Anh tới đây làm gì?”
Lê Chấn lấy từ trong không gian ra một cái khẩu trang lọc khí hắn tự làm, cẩn thận đeo lên cho Phương Hoà, xác định không khí bên ngoài không thể lọt vào được mới nói, “Bên trong là con tang thi thả khí độc.”
Đeo mặt nạ vô không được thoải mái, cậu vừa dời dời cái khẩu trang vừa thở phào nhẹ nhõm, thì ra là đi giết tang thi, còn tưởng Lê Chấn muốn làm thầy giáo dạy cậu đọc sách viết chữ chứ, Phương Hoà tưởng tượng một hồi, cảm thấy mất mặt gần chết, mình vậy mà hơn hai mươi tuổi vẫn còn mù chữ.
Mặc dù Lê Chấn đã dẹp cái ý định đó qua một bên, nhưng vẫn không thể không nói, lần này Phương Hoà đoán đúng rồi, lúc trước hắn thật sự đã định lấy sách về dạy cậu học.
Lê Chấn vừa mở cửa ra, Phương Hoà lập tức lẻn vôi trước, bị Lê Chấn nhanh tay lẹ mắt chụp lại, hắn bất đắc dĩ gõ gõ đầu cậu, mèo nhỏ này sao không biết cảm nhận nguy hiểm gì hết vậy.
Phương Hoà nâng chân ôm đầu bị gõ, với tốc độ của cậu, muốn né ngón tay của Lê Chấn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà lạ ở chỗ cậu vốn không định né, nên chỉ có thể uất ức nhìn hắn.
Lê Chấn nhẹ giọng hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Phương Hoà ôm cái khẩu trang Lê Chấn tự tay làm lắc lắc đầu, hắn mới chịu yên tâm, cậu híp mắt nhảy lên trên vai cùng hắn đi vào trong.
Hiệu sách không thể nói lớn, cũng không thể nói nó nhỏ được, rộng hơn hai trăm mét vuông, ngoài kệ sách ra thì không thấy gì nữa, Phương Hoà chỉ chỉ kệ sách bị ngã đằng kia, Lê Chấn gật gật đầu, chậm rãi đi qua.
Đợi đến khi Lê Chấn dừng lại, Phương Hoà cúi đầu nhìn thứ trước mặt, thiếu chút nữa là ói ra luôn, con tang thi phun khí độc này cũng ghê tởm thật, thi thể trên mặt đất đã hư thối hết một nửa, nhưng mà nhìn ra được trước khi bị tang thi cắn chết đã bị khí độc ăn mòn nửa người, nội tạng lộ ra ngoài cũng bị hư thối phân nửa rồi.
Lê Chấn hơi hơi nhíu mày, lui về phía sau một bước, Phương Hoà khó hiểu, cách lớp kháu trang thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”
Lê Chấn hất hất cằm, “Đây là thi thể của tang thi biến dị.”
Meo ô! Phương Hoà trừng mắt nhìn thi thể dưới đất bắt đầu vặn vẹo, xung quanh ngưng tụ một luồng sương mù xanh đen, cuồn cuộn trôi về phía bọn họ.
“Thấy gớm quá!” Phương Hoà vung móng vuốt, một trận gió lóc nhỏ thổi bay luồng khói xanh đi chỗ khác.
Lê Chấn cũng nâng tay, tang thi trên mặt đất bị niệm lực của hắn kéo giãn, trực tiếp xé thành năm sáu mảnh.
Đầu cũng rời khỏi xác, Phương Hoà cho rằng con tang thi này đã được giải quyết xong, nhưng tang thi biến dị đâu ra có chuyện dễ chết vậy, thi thể bị xé thành mảnh năm mảnh bảy của nó toát ra khói màu xanh đen, chớp mắt đã nối liền lại thành một, nhào về phía bọn họ.
Vừa nhào tới còn vừa nhả khói, cả hiệu sách nhanh chóng bị khói xanh đen bao phủ, Phương Hoà miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy Lê Chấn trước mặt.
“May mắn cái khí độc này không làm mù mắt!” Phương Hoà lẩm bẩm một câu, tuy rằng không làm bọn họ bị thương, nhưng bọn họ cũng không thể dễ dàng giết được nó, con yêu nghiệt này, tuyệt đối không thể tha, lỡ nó xổng chuồng chạy ra ngoài, sẽ khiến thương vong vô số.
“Anh có thể khống chế được nó không?” Phương Hoà phất tay quăng ra một đống dao gió, hoàn toàn không có hiệu quả.
Một đám khói đặc đột ngột nhào tới, Lê Chấn phất tay, đấm ra một thân ảnh nặng nề, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời đập tan khói.
“Ý thức hỗn loạn quá, không thể!” Lê Chấn trầm giọng trả lời.
“Vậy giờ phải làm sao đây?” Phương Hoà dứt khoát không dùng dao gió nữa mà chuyển sang lốc xoáy, nhưng đám khói độc vừa tảng ra đã nhanh chóng ập đến lần nữa.
Trong lúc Phương Hoà nói chuyện, Lê Chấn đã lấy từ trong không gian ra một cái thùng chứa nước rỗng, để bên cạnh cậu.
Hắn sờ sờ chân cậu, đặt lên miệng thùng, “Cuốn đóng khói độc vô đây đi.”
Phương Hoà nâng chân sờ sờ một vòng, miệng thùng hơi nhỏ, không biết cậu có làm được không nữa, Phương Hoà lấy lại bình tĩnh, móng vuốt đột nhiên vung lên, bốn năm cơn lốc bay ra ngoài, cuốn khói đặc xung quanh bỏ vào thùng, lực va chạm rất mạnh, Lê Chấn đang đỡ thùng cũng bị va chạm đến mức lùi lại một bước, gắt gao giữ chặt, nén rồi nén.
Cuối cùng khói đặc trong hiệu sách cũng hết, nhưng mà con tang thi kia cũng đâu mất tiêu, Phương Hoà chớp chớp mắt, nhìn vào cái thùng gần trong gang tấc, thiếu chút nữa từ trên vai Lê Chấn rớt xuống.
Xẻng hốt phân, anh còn có thể nghĩ ra cách nào ghê tởm hơn không?
Thứ bị Lê Chấn ép vô trong thùng đương nhiên là con tang thi biến dị kia rồi.
Lê Chấn nghiêng người chắn tầm mắt Phương Hoà, cách không bóp nát đầu tang thi, sau đó đem cái thùng còn dư quăng trên mặt đất, rót xăng đốt.
Phương Hoà ôm chặt tay Lê Chấn, mới cảm thấy thoải mái một ít, “May mắn chúng ta phát hiện ra sớm, giết chết nó, nếu không không biết nó sẽ hại chết bao nhiêu người.”
Lê Chấn gật gật, liếc mắt về phía nhà kho, không ôm Phương Hoà mà tự mình đi qua, chỗ đó có lẽ là chỗ mà con tang thi đó ăn uống, không nên để mèo nhỏ nhìn thấy.
Trước khi một người một mèo rời đi, Lê Chấn nhìn thoáng qua đống sách bên trong, bình tĩnh thu hết vào không gian.
Phương Hoà ngồi xổm trên vai hắn đột nhiên cứng đờ, “Ờ ừm, xẻng hốt phân, anh thu đống sách kia chi vậy?”
Lê Chấn lấy ra một cuốn, là một quyển mười vạn câu hỏi vì sao, hắn tùy ý lật lật, “Không tệ, rãnh rỗi thì đọc cho tôi nghe.”
Phương Hoà càng thêm cứng ngắc, chỉ cuốn sách trong tay hắn, “Mấy đứa nhỏ trong căn cứ chắc là cần cái này lắm, chúng ta phải biết bao dung rộng lượng, đưa qua bển hết đi.”
Lê Chấn khép sách lại, “Nói cũng có lý.”
Cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nói, “Nếu vậy, mỗi loại chừa một cuốn, với lại, không bằng bán cho một bọn một nhân tình, đem sách trong khu nhà kia cũng thu hết cho họ đi.”
Phương Hoà nhìn về phía tay hắn, đằng xa là toà thư viện khổng lổ của thành phố T, nếu Lê Chấn còn muốn mỗi loại chừa một cuốn….
Cậu đột nhiên cảm thấy mình với sách hình như có thù oán.
Lê Chấn đột nhiên bật cười, ôm mèo nhỏ trên vai vào lòng, dùng sức xoa xoa hai chân cứng đờ của mèo nhỏ, leo lên xe, một đường chạy thẳng về căn cứ tạm thời.
Phương Hoà ngồi xổm trên đùi hắn nhìn toà nhà thư viện ngày càng xa, mới ý thức được, hình như mình lại bị lừa nữa rồi. Móng vuốt ai oán cào cào lên quần Lê Chấn.