Nhân Dục Đạo

Chương 52: Chữa thương



Bốn thân ảnh như rẻ rách từ bốn hướng bay ngược ra phía sau, người nào người nấy thân thể vặn vẹo, y phục tả tơi, thất khiếu trào máu, nguyên lực toàn thân tán loạn, bị năng lượng cuồng bạo đánh cho choáng váng, ngũ quan đình chỉ, từ trên bầu trời ầm ầm rơi xuống.

“Thảm rồi……”

Hàn Phong trong nội tâm cười khổ không thôi. Thần thức hắn bị thương nặng không thể lan toả quá xa để khống chế, khiến cho hoả tinh kia cuồng bạo phát nổ đến mức làm bị thương chính mình. Khoảnh khắc khi sóng năng lượng va chạm tới, Thánh Linh Hộ Thuẫn đã không thể chống đỡ nổi ba giây mà răng rắc tan vỡ. Dù sao nguyên lực còn lại của hắn cũng quá ít đi. Cũng may không lâu trước đó đã có chút đột phá về cảm ngộ thiên địa, thân thể phần nào hoà được vào hoàn cảnh nơi đây. Nếu không hắn có khả năng vô cùng ngu xuẩn mà tự đập chết mình.

Hắn cũng không phải lo lắng ba người kia bị thương mà cảnh báo. Ngoài Nguyệt Hồng kia còn có khả năng làm ấm giường ra, hai tên còn lại đúng là chết không đáng bận tâm. Thế nhưng bọn hắn tạm thời chưa thể chết được, Hàn Phong còn cần ba người họ mở cửa bí cảnh đấy.

Hàn Phong gắng gượng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đám đan dược nữa nuốt xuống. Lại là đem mấy cây Dương Tâm Toả Hồn thảocùng nhau gặm nhấm, ổn định tâm thần. Đan dược này khi ra ngoài lịch lãm đã được sư tôn ném vào trong nhẫn, số lượng cũng không phải nhiều lắm. Dù sao đã ba đời tổ sư gần nhất không có ai theo đuổi việc luyện dược nữa, những thứ này đều là tiêu hao phẩm, dùng một viên sẽ ít đi một viên đấy.

Hàn Phong xếp bằng dưới đất, hai tay kết ấn hỗ trợ việc hấp thu dược lực. Hắn cũng không lo lắng đám người Nguyệt Hồng quấy rầy. So với hắn cách xa vụ nổ thì bọn họ còn thảm hơn. Lúc này đều là tự mình mỗi người một góc, nhanh chóng thi triển thủ đoạn khôi phục. Trong hoàn cảnh này, mất đi năng lực là điều tồi tệ nhất.

Đan dược vào bụng hoá thành một cỗ nhiệt lưu ôn hoà chảy khắp toàn thân Hàn Phong. Lại được nguyên lực thúc đẩy, dược lực càng thêm mau chóng len lỏi khắp các kinh mạch trên thân thể, chữa trị ám thương cùng gia cố lại cho thêm phần vững chắc. Hắn có tới ba nơi cần phải lưu ý.

Một chính là đan điền, nơi đó hiện giờ một mảnh hỗn độn, âm dương đồ bị phản chấn đến nứt nẻ, nguyên lực theo từng khe hở tiết ra ngoài không thể khống chế. Hàn Phong cố nén đau đớn cực độ lại, đem dục hoả bao bọc lấy âm dương đồ, nhốt luồng nguyên lực lại thành một cái lồng hoả diễm. Cùng với đó là dược lực mau chóng được điều động tới, dục hoả bắt đầu từng chút một luyện hoá, đem chúng hết sức ôn nhuận bảo dưỡng nơi này.

Đan điền vị trí ấy tạm thời chỉ có thể xử lý như vậy. Thần thức cũng cần mau mau chữa trị. Không có thần thức, hắn chẳng khác nào người mù, cũng khó có thể phát huy cùng khống chế uy lực thuật pháp. Hắn cũng không muốn chính mình nổ chết bản thân một lần nữa đâu đấy.

Hàn Phong hai tay bấm quyết, lồng hoả diễm dưới đan điền khẽ hé mở, rút ra một chút nguyên lực. Hắn mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, lúc này nhận ra không ổn. Hiện tại phía dưới một mảnh đau đớn, mỗi lần muốn rút ra chút ít nguyên lực đều như bị xé rách thân thể, lại lấy ra không được bao nhiêu, căn bản không đủ sử dụng thuật pháp nào cả. Nếu để đám người Mạc Quân Tà nhận thấy, có khả năng chính mình sẽ phơi xác nơi đây.

Gặp phải nguy cơ, Hàn Phong càng phải thêm tỉnh táo. Hắn nén đau đớn lại, khuôn mặt tỏ ra bình thường, lúc này cuốn lấy dược lực của Dương Tâm Toả Hồn thảo hướng về nguyên thần trong mi tâm bao bọc ôn dưỡng.

Mỗi người sinh ra đều có nguyên thần. Nguyên thần này vốn vô hình vô ảnh, thế nhưng lại điều khiển toàn bộ hoạt động của thân thể. Nguyên thần còn, ngươi còn tồn tại. Nguyên thần diệt, vậy ngươi chính thức tử vong. Thông thường theo tu vi tăng lên, nguyên thần cũng tự động lớn mạnh theo tương đương phù hợp với cảnh giới. Tu sĩ khi đạt đến độ cao nhất định, nguyên thần lớn mạnh thậm chí có thể từ hư hoá thực, thoát ly thân thể tiến hành đoạt xá sống lại, vô cùng thần kỳ huyền bí. Sự thần bí của nguyên thần trải qua hàng tỉ năm tu chân giới cũng vẫn chưa thể nghiên cứu thấu triệt.

Dương Tâm Toả Hồn thảo hoá thành một dòng dược lực vô cùng ôn nhuận mát lạnh bao bọc lấy nguyên thần Hàn Phong, đem nó cẩn thận nâng niu chăm sóc, cũng khiến cho Hàn Phong bình tĩnh lại. Dược lực của linh thảo này vô cùng thần kỳ, không ngờ làm cho thần hồn hắn cảm nhận được một tia lớn mạnh cùng vững chắc vô cùng chân thật. Hàn Phong trong lòng chấn động. Linh thảo này chỉ có tác dụng trấn thần, nếu đem luyện thành Dương Tâm Toả Hồn đan cũng chỉ có tác dụng tăng cảm ngộ quy tắc hoả thuộc tính, giữ vững nguyên thần không bị đốt cháy mà thôi. Tuyệt đối không thể có tác dụng nghịch thiên như hiện tại được. Hắn trong lòng đại động, cẩn thận xem xét kỹ lưỡng một lần nữa. Nguyên thần của hắn đúng là đã tiêu hao gần như suy kiệt, lại càng là bị đánh cho xơ xác, lúc này cũng chỉ mới khá lên được đôi chút. Thế nhưng nếu để hắn khôi phục hoàn toàn, vậy khẳng định so với trước đây lớn mạnh hơn không chỉ một thành!

Một cây linh thảo, khiến cho ít nhất nửa năm tu hành được rút ngắn lại?

“Mẹ nó! Trong nhẫn trữ vật của ta còn gần trăm cây. Đám hoàng thất kia coi vật này là rau cải trắng sao, từ nơi nào đào được nhiều vậy?”

Với định lực của Hàn Phong cũng không nhịn được mà cười đến toét cả miệng, nội tâm hưng phấn lấy ra một cây nữa ném vào miệng nhai nuốt. Hắn hiện tại coi như tiểu phú hộ, thoải mái tiêu xài một lần cho sung sướng. Chờ khi trở về lại đem Thượng Quan Nghi kia ra chiều chuộng một phen, đem nàng chơi đến thần trí mơ hồ, đến lúc đó phải dụ khị nàng về bảo khố tìm cho hắn thêm vài trăm cây nữa.

“Hắc hắc, tốt nhất là đem tiểu công chúa kia ra làm thịt, đến lúc ấy cả người cả vật đều là của ta.”

Hàn Phong trong lòng dâm tà thầm nghĩ. Cảm nhận thấy nguyên thần từ từ hồi phục cùng lớn mạnh, hắn mới hơi có chút an tâm lại. Lúc này chỉ còn một mối bận tâm cuối cùng, cũng là nghiêm trọng nhất: mắt trái của hắn đã nổ tung.

Tà Vương Đồng này không ngờ uy lực mạnh mẽ đến vậy. Khi mới xuất sơn, hắn đã thử nghiệm Phi Hành thuật. Lúc ấy khi lên cao gần hai trăm dặm thì cơ thể đã bị áp lực bên trên ép cho thiếu chút nổ tung, chỉ có thể lượn lờ phía dưới. Lúc này đây thi triển một thức Thần Thương không ngờ lại có thể đột phá năm trăm dặm, sờ đến chút ít bí mật vô cùng rung động kia. Đồng thuật này, hắn không thể để mất được. Nhất là việc mắt trái không còn chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thẩm mỹ, về sau làm sao lừa được nữ nhân nữa.

“Cũng may mắn cho ta. Một khi bản nguyên xuất hiện, Tà Vương thành hình thì có thể tái tạo lại được. Nếu không thật sẽ trở thành Hàn Chột mất.”

Hàn Phong trong lòng thầm nghĩ, sâu bên trong hốc mắt trái có căn nguyên tà vương. Chỉ cần nguyên lực của hắn khôi phục, có thể kích hoạt căn nguyên này tạo thành bản nguyên lực, xây dựng lại TàVương Đồng. Cũng không biết đám sinh vật vực ngoại kia làm sao lại nghĩ ra thứ pháp môn thần kỳ như vậy.

“Tạm thời nguyên lực không thể vận dụng, thế nhưng đợi đến khi khôi phục thì ta có lẽ đã xanh cỏ rồi. Lúc này cần chuẩn bị sẵn sàng việc khôi phục mắt trái.”

Hàn Phong cẩn thận tính toán. Chuẩn bị cho việc khôi phục này cần thật nhiều cực dương cùng cực âm khí. Hắn trong lòng khẽ động, khi trước muốn hấp thu một tia cực dương cần phải phản xạ ánh sáng mặt trời lên gương đồng, sau đó từng chút một thu lấy vào trong mắt. Chính là do sợ cực dương quá nồng đậm, vượt quá chịu đựng mà làm mình bị mù. Thế nhưng hiện tại không giống, nhãn cầu đã nổ tung, vậy cần gì cố kỵ nữa? Có lẽ nên thử một lần.

Hàn Phong trong lòng đánh liều, trong hoàn cảnh hiện tại thì tất cả mọi khả năng thủ đoạn đều phải đem ra vận dụng. Hắn không do dự mở ra mi mắt trái, bên trong là một mảnh bầy nhầy trống rỗng vô cùng kinh dị. Hàn Phong đem mắt trái hướng thẳng lên mặt trời nhìn tại.

“Tà Vương – Hấp Thu!”

Sâu trong mắt trái, căn nguyên tà vương khẽ động, lúc này truyền ra lực hút nhẹ nhàng, đem từng tia từng tia cực dương khí hấp thu lại đây, vây quanh lấy trong tròng mắt. Hàn Phong ngoài cảm giác hơi chút ngứa ngáy ra thì không thấy nguy hiểm nào nữa, lúc này mới tăng cường thêm cường độ hấp thu, mí mắt hoàn toàn mở rộng hướng phía thái dương điên cuồng thôn phệ.

Cực dương khí chưa bao giờ nồng đậm đến thế, chỉ mới qua mười mấy hô hấp, mức độ nồng đậm của nó lúc này đã tương đương với mười mấy ngày tu luyện trước đây của Hàn Phong. Hắn tâm thần vận chuyển, dương khí xoay tròn quỷ dị, nhanh chóng hình thành một đám kinh mạch đặc biệt trong tròng mắt trái, lại qua vài tức thời gian đã hình thành một nhãn đồng hoàng kim. Hàn Phong khẽ chớp chớp, tầm nhìn cơ sở trước đây lúc này đã được lấy lại.

“Tạm thời như vậy, không nên quá tham lam. Chờ sau khi có thêm cực âm lại tiến hành hấp thu tiếp.”

Hàn Phong cũng biết điểm dừng, đối với đồng thuật này lại càng cần sự hoà hợp âm dương. Hắn thu hồi mắt trái, trong lòng suy tư. Giữa sa mạc hoang vu này thì lấy đâu ra cực âm khí chứ…

Hàn Phong nhìn quanh một hồi, đột nhiên khoé miệng nổi lên nụ cười tà ác. Nguyệt Hồng kia không phải có một đám nguyên âm hắn còn chưa có khai thác sao. Hắc hắc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.