Nhân Dục Đạo

Chương 53: Hàn Nguyệt Tộc



*Tiêu Ngọc Nhi nằm tênh hênh giữa giường, thân thể lấm tấm mấy giọt mồ hôi, đỏ ửng mê người khe khẽ nhuyễn động. Nàng dưới hạ thân đã là một mảnh mơ hồ, hai mép thịt căng mọng vểnh cao thấm đẫm d*m thủy lúc này cắm vào một trái dưa leo, không ngờ lại đang liên tục lui tới ra vào, d*m thủy long lanh tiết ra ướt đẫm đám lông mao, nhễu cả xuống đệm.

Nàng ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt tràn đầy đê mê, trong miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng. Đã mấy tháng trôi qua, Hàn Phong ra ngoài không về làm cho nàng toàn thân vô cùng khó chịu. Hạ thân lại càng là bức rứt trống trải, không lúc nào không ẩm ướt, không lúc nào không cần thoả mãn. Nếu… Nếu có ai đó… Nàng cũng bất chấp!

Pthang1235 đứng ngoài cửa sổ, một tay cầm mấy tờ kim phiếu, tay kia liên tục cho xuống đũng quần xóc nảy, bộ dáng vô dùng dâm tiện. Hắn lý trí càng lúc càng điên cuồng. Chủ nhân luôn cao cao tại thượng kia, lúc này không phải cũng…*

…………………

Hàn Phong nhìn quanh một hồi, đột nhiên khoé miệng nổi lên nụ cười tà ác. Nguyệt Hồng kia không phải có một đám nguyên âm hắn còn chưa có khai thác sao. Hắc hắc.

Tạm thời chưa nên trở mặt với nàng. Nguyệt Hồng này vô cùng quỷ dị cùng thần bí, trước hết cứ lợi dụng nàng mang mình vào trong bí cảnh, sau đó sẽ ra tay bắt giữ là được. Đối với việc này, hắn vô cùng nắm chắc.

Lại điều tức thêm hai canh giờ, bấy giờ Hàn Phong mới thở ra một ngụm trọc khí. Thân thể đã bớt đau nhức, đan điền cũng đang dần ổn định lại, nguyên thần cũng từ từ khôi phục, chỉ có mắt trái nơi đó là một mảnh nóng bức, hơi có chút khó chịu mà thôi.

Hắn lúc này động thân đứng lên, tuy là hơi có chút không khoẻ, thế nhưng vẫn có thể thư giãn gân cốt được. Nguyên thần khẽ vận chuyển, thần thức đã có thể toả ra bên ngoài ba trượng. Lập tức toàn thân thu hút lại phong chi lực, để gió cuốn hắn bay lên bầu trời.

Hàn Phong hơi có chút không thích ứng, loạng choạng thiếu chút đã ngã xuống bên dưới. Kiểu di chuyển này thật là bị động bất tiện, xem ra cần mau chóng khôi phục nguyên lực. Việc này đoán chừng phải mất đến ba ngày thời gian.

Hắn mau chóng ổn định tâm thần, hướng về phía ba người kia di chuyển lại.

Ba người này, Mạc Quân Tà là bị thương thảm nhất. Lúc này lão đầu tóc trơ trụi, áo quần tơi tả thủng lỗ chỗ, da thịt lại càng là từng mảng cháy đen, bốc lên khói xám khét lẹt. Hắn quanh thân quấn một vòng huyết quang, trên đỉnh đầu có hạt châu màu lam lơ lửng, toả ra từng luồng lam khí bao bọc lấy thân thể hắn lại. Mạc Quân Tà khoé miệng co giật, hai mắt trợn trừng tức giận nhìn Hàn Phong, thế nhưng cũng là tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoảng. Hắn thề, khi mà chuyện này kết thúc thì sẽ lập tức cao chạy xa bay, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại sát tinh này nữa.

Hàn Phong cười nhạt nhìn lão, cũng không có ý định ra tay. Chưa nói hắn tạm thời không có lực lượng đó, lại là lão già này một khi gặp phải nguy cấp chắc chắn sẽ điên cuồng phản kích, luỡng bại câu thương với mình. Không có gì tốt đẹp cả. Hắn đem ánh mắt hứng thú chuyển lên Hàn Thủy châu lơ lửng trên đầu lão. Hạt châu này thật sự là một bảo vật đấy, hứng chịu hoàn toàn một kích Lưu Tinh Viêm Bộc mà không hề hư hao suy chuyển. Nếu đem nó tặng cho Thanh Thủy, có phải hay không nàng sẽ đồng ý với hắn vài tư thế hoang đường nữa. Hị hị.

Mặc kệ Mạc Quân Tà trừng mắt với mình. Hàn Phong chuyển dời ánh mắt qua Thất Long. Tên này bị thương nhẹ hơn Mạc Quân Tà, thế nhưng cũng là toàn thân cháy đen, khoé miệng trào máu, lúc này đang ngồi xếp bằng, quanh thân chật vật bốc lên từng làn tử khí nhàn nhạt. Phía trước Thất Long, một lồng đèn có chút cổ xưa tàn phá nhẹ nhàng lơ lửng, toả ra ánh sáng bảy màu yêu dị bao trùm lấy thân thể hắn. Lồng đèn này bên trên có bảy tinh điểm tối đen, sắp xếp thành hình cái gáo múc nước, lại giống như cái muỗng, nhìn qua tựa như tinh không đồ của vùng trời xa lạ nào đó.

Hàn Phong nhíu mày, lồng đèn này có chút kỳ quái, không ngờ làm cho mắt trái của hắn giật giật, truyền ra cảm giác… thân thiết? Hắn tập trung quan sát kỹ, cảm giác vừa rồi không ngờ lại biến mất, phá lồng đèn vẫn lơ lửng ở đó như cũ.

Hàn Phong lắc lắc đầu. Vật này tạm thời cho tên Thất Long giữ hộ, sớm muộn cũng phải thu vào trong tay, trước hết không vội trở mặt với hắn. Hắn đem tâm thần chuyển dời lên Nguyệt Hồng lúc này xếp bằng ở đằng kia.

Hàn Phong khoé miệng cười tà nhìn Nguyệt Hồng tựa như nhìn món ăn. Nàng này không huy động pháp bảo phòng ngự, vậy nên bị thương cũng là nặng hơn tên Thất Long kia. Lúc này xung quanh thân thể tràn đầy băng kính nứt nẻ, khuôn mặt vô cùng tái nhợt thở dốc. Trên trán, ấn ký bán nguyệt mờ ảo chợt sáng chợt tắt, mơ hồ không rõ. Khuôn mặt cũng theo đó liên tục biến đổi từ lạnh lùng sang kiều diễm, vô cùng quỷ dị.

“Hắc. Thú vị!”

Hàn Phong nhìn trạng thái của nàng, trong lòng lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ. Nguyệt Hồng này từ khi còn ở nhà Vương thúc đã biểu hiện ra điểm quỷ dị. Khi dùng bữa thì dịu dàng thân thiết, lúc ra đi lại lành lùng vô cùng. Cảm xúc thay đổi đột ngột đến mức làm hắn trở tay không kịp. Khi đó, hắn đã thử vận dụng Tà Vương Đồng nhìn nàng một cái.

Nguyệt Hồng này không ngờ lại có hai thái cực đối nghịch trong tâm thần, luân phiên xuất hiện, làm cho tính cách của nàng cũng thay đổi theo. Sau vài lần thử nghiệm cùng quan sát nữa, Hàn Phong lại càng bất ngờ hơn khi mọi chuyện không phải như hắn nghĩ. Không phải có hai thái cực trong tâm thần, mà chính là có hai linh hồn. Một cơ thể, hai linh hồn, luân phiên xuất hiện.

“Hàn Nguyệt tộc, một bộ tộc biết mất từ mười vạn năm trước. Không ngờ lại gặp được Hàn Nguyệt tộc a, hắc hắc.”

Nguyệt Hồng này không biết nguyên nhân tại sao lại mang theo một linh hồn của Hàn Nguyệt tộc. Là do có sự tồn tại của nó, nàng mới có thể trở thành tu sĩ. Chính xác hơn, khi linh hồn kia nắm quyền điều khiển thân thể sẽ biểu hiện ra lạnh như băng, tập trung tu luyện. Linh hồn còn lại lại tràn đầy kiều diễm ái tình. Vừa kiều diễm vừa lạnh lùng vô tình, hai thái cực này làm Nguyệt Hồng toả ra sức hút vô cùng hấp dẫn khó cưỡng, khiến cho nam nhân điên cuồng muốn đè nàng ra mà chà đạp.

“Mặc kệ ngươi là ai hay có mục đích gì, nguyên âm của ngươi ta đã quyết định thu lấy.”

Hàn Phong nhe răng nhẹ giọng lẩm bẩm. Nguyệt Hồng phía bên kia đột nhiên toàn thân nổi lên gai ốc, đáy lòng không hiểu sao run rẩy, toàn thân không được tự nhiên mở ra hai mắt nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Hàn Phong cùng nụ cười đê tiện của hắn nàng đột nhiên có cảm giác thân thể như bị lột trần, toàn bộ trên dưới bị phơi bày, ngay cả huyệt hoa phía dưới cũng là run rẩy nhuyễn động, không ngờ tuôn ra tí ti dâm dịch, trong suốt mê người.

“Nguyệt nhi, có thể lên đường chứ?”

Hàn Phong cố gắng làm một bộ mặt chân thành cùng thân thiện nhất, thế nhưng rơi vào mắt Nguyệt Hồng trông thế nào cũng thành dâm đãng đê tiện, so với Thất Long cùng Mạc Quân Tà kia còn đáng ghét vạn lần. Nhất là trong tâm thần không hiểu sao lại dâng lên một cỗ quyến luyến cùng mê say đối với Hàn Phong kia, không ngờ còn muốn…. muốn hắn chơi nàng. Nguyệt Hồng không nhịn được lạnh như băng nhìn Hàn Phong.

“Ngươi là tên khốn. Đang yên lành đột nhiên phát cuồng công kích ba người chúng ta. Ngươi muốn làm gì hả!”

Nguyệt Hồng vừa mắng chửi vừa vùng lên hướng về phía Hàn Phong đánh tới. Hàn Phong không ngờ nàng ta lại manh động tới vậy, không thể làm gì hơn là cố gắng né tránh, liên tục giải thích.

“Ta là muốn thử nghiệm một chút mà thôi. Ngươi có cần đi lên đòi công đạo như vậy không? Hai tên kia còn chưa nói gì đâu đấy!”

Đáp lại Hàn Phong chính là một chưởng băng hàn của Nguyệt Hồng. Thế nhưng nguyên lực của nàng thật sự tiêu hao quá độ, chưởng phong phù phiếm không chút uy lực. Sau hơn chục chiêu, Nguyệt Hồng đã là thở không ra hơi, lồng ngực phập phồng tức giận. Đột nhiên từ trong tay áo rút ra một ngân châm hướng Hàn Phong đâm tới.

Hàn Phong biến sắc, nhìn thảm trạng của Mạc Quân Tà kia, hắn cũng không muốn bị trâm này chạm tới đâu đấy. Không thể làm gì khác hơn là vội vàng bay lên trời né tránh, trong miệng liên tục trấn an nàng.

“Dừng tay. Ta chưa làm gì ngươi cả!”

Hàn Phong lời nói vô tình, thế nhưng rơi vào trong tai Nguyệt Hồng lại tràn ngập hữu ý. Trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện cảnh tượng chính nàng quỳ mọp dưới đất, ánh mắt van xin, mà tên khốn kia lại là đem côn th*t dơ bẩn của hắn cắm vào trong miệng nàng.

Nguyệt Hồng tức giận xuýt ngất, nguyên lực trong cơ thể không chút giữ lại điên cuồng đuổi theo Hàn Phong. Ngân châm ánh lên lam sắc kịch độc, hướng hậu tâm Hàn Phong điểm tới.

Hàn Phong vẻ mặt khó coi, “sủng vật” này tại sao lại “làm phản” như vậy. Hắn không thể không gia tăng tốc độ chạy đi, trong miệng liên tục giải thích.

“Ta chỉ là đánh một chưởng nhẹ nhàng thôi mà!”

Nguyệt Hồng trong đầu hiện lên đủ loại cảnh tượng. Hàn Phong kia tay nắm côn th*t dơ bẩn, không ngờ lại dám đem nó quất liên tiếp trên mặt nàng. Không dừng lại ở đó, hắn còn dám đem nó xâm nhập vào huyệt hoa bên dưới, nhấp nhấp ra vào. Vừa nghĩ đến đây, hạ thân nàng lại trào ra càng nhiều d*m thủy, thân thể nóng bức bủn rủn, hai đùi không tự chủ được khe khẽ dạng rộng, dường như là động tác quen thuộc.

“Ngươi… Câm miệng! Đáng chết!”

Nguyệt Hồng khuôn mặt đỏ bừng căm hận quát mắng Hàn Phong. Ngân châm đột nhiên vụt rời khỏi tay, hướng thẳng về phía hắn bay tới. Hàn Phong quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vệt ngân quang xẹt qua không gian bay nhanh về hướng này. Hắn không nhịn được chửi rủa một câu, nén đau đớn dưới đan điền điều động một đám nguyên lực, hai tay lập tức kết ấn hô lên.

“Thánh Quang Hộ Thuẫn!”

Một bán cầu lấp lánh ánh sáng lập tức xuất hiện trước mặt Hàn Phong, bốc lên từng tia dục hoả mờ ảo bao bọc hắn lại. Thế nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn còn nguyên đó không hề biến mất. Hắn khuôn mặt lại càng thêm âm trầm, ánh mắt điên cuồng một tay hướng về bầu trời gào thét.

“Thánh Dục – Lạc Vũ!”tác: mệt mỏi vô cùng vì cái máy tính. Có ai hiểu tại sao gõ abcd… Mà nó ra 1234 không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.