Chào mọi người, tuần vừa rồi thật là thảm, đã vậy còn rất lạnh nữa, tôi chỉ muốn nằm ườn trong chăn mà ngủ cho hết đông cho rồi. Rất tiếc là lại có quá quá quá nhiều thứ xảy ra (bao gồm cả chuyện đạo fic siêu ảo tưởng kia, bạn nào chưa rõ có thể xem cmt bên chuyện thứ 43. Thật sự, chuyện bản quyền trên mạng đúng là vấn nạn của dân VN chúng ta, hầy…)
À và chuyện thứ 45, tặng cho Heoconmumip vì sự ủng hộ cực kì nhiệt tình với NVP và cả việc bản quyền kia ở trên Zing. Rất rất cảm ơn em 🙂
Chuyện thứ 45
Tôi không rõ cái gì đang xảy ra với mình nữa. Thật sự.
Tại sao lúc nào cũng cứ phải ở trong cái cảm giác lẫn lộn giữa hai thứ cơ chứ.
Nhầm, 2 người, okay? Mình đúng là rẻ tiền.
Ý tôi là làm thế này đúng là không phải một tí nào cả, đáng lẽ tôi nên chết béng đi cho rồi. Không quyết định được, cũng chả nghĩ được cái gì cả, đến lúc cần quyết đoán thì lại bị du đi.
Thảm quá.
Quá thảm chứ chả phải thảm không nữa.
Như kiểu cả suy nghĩ và cảm giác đều cùng một lúc hét 2 cái tên, không nghe rõ cái nào với cái nào cả.
Và cái trò tự vấn khốn nạn này cũng chả giúp ích gì sất!!! Tại sao lại tốn thời gian ngồi kiểm điểm bản thân trong khi việc nên làm là lao đầu ra khỏi cửa sổ mà chết cho rồi chứ!
Điên, điên , điên, điên, điên hết chỗ nói.
–
–
–
“Tao nên chết đi thì hơn!” tôi gục đầu xuống gối, lẩm bẩm.
“Ừ, càng rộng chỗ. Trước lúc chết, nhớ trả tiền gia sư.”thằng Quân nói một cách thờ ơ bên cạnh, tôi thậm chí cỏ thể mường tượng ra cái cảnh nó đang dán mắt vào cái màn hình Iphone 5 chơi một cách chăm chú, chả thèm quan tâm tới đứa ngồi cạnh đầy thảm bại như tôi.
“Quân, nói gì thế hả?”
Tôi quên mất là vẫn còn Linh Chi ở đây nữa. Sân thượng tiếng vang cũng xa lắm.
“Sao? Không phải nó muốn chết à?”
“Cậu không thấy là cậu ấy đang khổ sở thế hay sao?”tôi nghe thấy tiếng Linh Chi nạt Quân ở phía trên đỉnh đầu.
1
Khổ sở à?
Nghe cứ như tôi đang ở trong cái tình huống giống kiểu vừa tìm được soulmate thì phát hiện ra mình bị ung thư giai đoạn cuối không có cách nào cứu chữa ấy. Thật là thống thiết.
“Tớ đâu có khổ sở!” tôi ngẩng đầu lên cãi. Đúng là có khốn khổ khốn nạn thật nhưng làm gì đã tới mức nhục không ngẩng được đầu lên chứ!
“Đấy, nó có khổ sở đâu!” thằng Quân nhếch mép nhìn tôi, nói hùa theo.
“Mày ngậm mồm vào, chả giúp ích cái cóc gì cả!!!”
“Thế này gọi là khổ sở chứ còn gì nữa, nhìn lại mình xem Linh Lan!”Linh Chi giật tóc tôi, bắt tôi phải nhìn lên cậu ấy.
“Sao cơ?”tôi nhìn Linh Chi.
“Xem cậu kìa, có tập trung được vào thứ gì đâu, lúc nào cũng trông như vừa đi đánh nhau về ấy!”
“Tớ không có…”tôi chưa kịp nói hết thì Linh Chi đã giơ cái gương tay của cô bạn ra trước mặt tôi.
“Vậy ai đây?”
Tôi nhìn vào trong gương, vẫn là mình đấy thôi, có gì khác lạ đâu…
“Tóc xù hơn một tẹo, mắt thâm hơn một tí, có gì đâu.”tôi buông một câu thản nhiên, Linh Chi lập tức đập bàn cái rầm.
“Thế mà bảo không làm sao à?”Linh Chi quắc mắt nhìn tôi.
“…” tôi trố mắt nhìn Linh Chi, lần đầu tiên thấy cô bạn cư xử bạo lực tới mức đó, tôi hơi ngạc nhiên. Giá mà với thằng cha Đăng Nguyên cũng làm thế thì có phải êm xuôi rồi không.
Thằng Quân cũng ngẩng lên nhìn Linh Chi một cách tò mò. Nó cũng ngạc nhiên là chắc.
Hèm một cái, tôi mở miệng.”Thật ra là có gì đâu chứ,bình thường tớ vẫn thế này mà.”
“Nhìn cậu xem, thiếu điều bị gió cuốn đi thôi, không thấy mặt mình hom hem vào à?”
Hom hem nào? Tôi vẫn ăn 3 bữa đầy đủ đấy thôi, còn ngủ đãy giấc nữa..hay là người không hấp thụ được? Chắc phải mua men tiêu hóa để uống thôi.
Tôi nhìn Linh Chi, chưa kịp mở miệng ra phản kháng gì thì đã bị chặn họng.
“Chuyện này cần phải dừng lại.”
Gì?
“Chuyện gì?” tôi trố mắt nói. Linh Chi đang ám chỉ cái gì?
“Cứ bị tung hứng kiểu này thì cậu không chịu nổi đâu, Linh Lan!”
Hả?
“Từng đó thời gian rồi, phải có một trong hai đứa, dừng lại.”
Mắt tôi mở lớn hết cỡ. Dừng lại tức là không được…ờ..theo đuổi tôi nữa ấy hả?
“Cái gì?”
“Cậu nghe đúng rồi đấy, Linh Lan.”
Chết tiệt, từ khi nào Linh Chi nghe giống ý xì thằng Quân đến thế chứ!
“Nhưng làm sao..”ý tôi là đâu có quyền ép buộc cảm giác của ai đấy được, không thể nào, không đời nào.
Càng không phải là tôi có quyền bảo ai đó dừng lại, nói thế khác gì nhổ toẹt vào mặt người ta câu “tôi không thích cậu” không? Trong khi tôi thậm chí còn chưa biết mình thế nào…
“Cậu thích ai hơn hả Linh Lan?”
“..” không biết, giết tôi đi.
“Linh Lan, trả lời đi.”
“..” tôi thật sự là không biết, không biết gì hết.
“Linh Lan, nói cái gì đi!”
“TỚ KHÔNG BIẾT!!! ĐƯỢC CHƯA?!!”tôi gần như gầm lên. Cám giác khó chịu như kiểu bị hỏi cung ấy.
“Vậy bao giờ cậu biết?”
“Làm sao tớ biết được!!!” tôi có phải thánh đâu!