Surprise!!! Tuy mồm nói giữa tháng 2 mới trở lại nhưng tôi không chịu nổi đâu. Dạo này wattpad còn rõ là xôm tụ nữa, bao nhiêu là người viết mới, truyện cứ ra ào ào ấy(sao có cảm giác mình đang sợ mất phần nhỉ?).
Vậy là chúng ta sắp thành trend mới rồi đấy, tiếp tục cố lên mọi người nhé! Và chào mừng các bạn mới đến, hãy ủng hộ hết mình cho Wattpad Việt Nam xD!
Okay, gạt đoạn tiếp thị rẻ tiền sang một bên.
Nhớ check Liên kết bên ngoài để tới facebook của NVP nhé, trên đó sẽ có ngày update chuyện mới, spoiler và các tiết mục mơi hàng về các nhân vật trong chuyện.
Recap chuyện thứ 45:
“…bây giờ thì cậu đừng nghĩ là sẽ thoát khỏi tôi.”
Mắt Hoàng Minh Nam tối lại, hắn cúi xuống, bắt lấy môi tôi một lần nữa.
Chuyện thứ 46
Chết rồi.
Chết chắc rồi.
Không còn đường thoát nữa.
Ý tôi là tôi ấy.
Sau vụ hôm nọ không còn mặt mũi nào mà nhìn cả Hoàng Minh Nam lẫn Nhật Vũ nữa.
1
Ôi giời ơi, không hiểu lúc đó mình đã nghĩ cái của nợ gì chứ!
Tại sao tôi lại đi làm cái trò đó cơ chứ! Aaaaaaaaaaahhh!!! Cả đời này chưa từng phải chạy theo xin xỏ ai tại sao hôm nọ lại làm cái trò đáng xấu hổ kia cơ chứ???
Rốt cuộc là mình đã nghĩ cái gì?
Lại còn chạy theo đòi ăn thua đủ, rồi còn chủ động…
Mặt tôi nóng lên rần rần.
KHÔNG NGHĨ NỮA!!! Càng nghĩ càng thấy không chấp nhận được.
Đi đào lấy một cái lỗ rồi chui vào đó và chết đi, mày không đáng xuất hiện trên đời nữa!
–
–
Tôi thò đầu lên khỏi cầu thang xuống nhà xe, nhìn ngó xung quanh một lượt rồi mới dám bước lên sảnh. Sáng hôm nay Hoàng Minh Nam không xuất hiện trước cửa nhà tôi như mọi khi. Thật ra nếu đem so với cái vụ hôm nọ, hắn ta không xuất hiện tôi còn thấy nhẹ nhõm, giờ gặp nhau biết nói cái gì cơ chứ…
Bây giờ còn gặp Nhật Vũ nữa thì thôi đấy…
“Hôm nọ nóng bỏng quá ta.” Giọng nói vang lên ngay sát cạnh làm tôi giật mình,tóc gáy dựng hết lên.
Quay sang, thằng Quân đang đứng cạnh tôi, miệng cười đểu một cách thỏa mãn, tay cho vào trong túi quần vẻ kênh kiệu.
“Mày nói linh tinh cái gì đấy?” Con heo này muốn ám chỉ cái gì? Chả lẽ hôm nọ nó nhìn thấy?
“Mày biết là tao đang nói gì mà…” thằng Quân nhìn tôi, tiếp tục cười cái điệu cười đểu giả của nó.
Chắc đến 70% là nó biết tỏng rồi. Nhưng không thể cứ để mình bẽ mặt quá dễ dàng như thế này được.
“Tao chả biết mày đang nói về cái gì.” Tôi nhún vai, định quay đi thì thằng Quân đã nói giật lại bằng cái giọng eo éo.
“Cậu nghĩ là tôi cho phép cậu dừng lại hay sao?”
Khốn nạn. Nó biết.
Tôi quay lại nheo mắt nhìn nó. “Chuyện ở đâu thế?” Thà cố kiết còn hơn không làm gì, tôi mà xì ra luôn kiểu gì nó cũng được thể.
Thằng Quân nhìn tôi vẻ bỏ cuộc, rồi lấy con Iphone 5 của nó ra, nói chậm rãi. “Không nhớ thật à?”
“Không, mày ấm đầu à?” thằng này định làm gì…
Khóe miệng nó lại cong lên thành nụ cười gợi đòn cực kỳ khó chịu.
“Thế thì để tao gọi Hoàng Minh Nam nhờ nó nhớ hộ nhé.”
Tôi không nhớ sau đó xảy ra cái gì với đầu mình cả.
Chữ ” Hoàng Minh Nam” vừa thốt ra từ miệng thằng Quân thì đã thấy có cái gì kéo tay tôi tới trước, vung ra như phim chưởng Hồng Kông và bitchslap cái Iphone đắt tiền trên tay nó trong nửa giây ngắn ngủi.
Shit.
Con Iphone vẫn sáng đèn bật khỏi tay thằng Quân và bay cái vèo lên trên không như quảng cáo trên tivi. Trong một phần một triệu triệu giây, có cảm giác như tất cả bị Stop Motion.
Tôi há hốc miệng, chưa kịp định thần thêm cái gì nữa thì cái cạnh tròn của con Iphone 5 đã chạm đất với một tiếng cạch khô khốc và nằm im lìm.
Đèn vẫn sáng, đúng là hàng hiệu có khác, chống shock khỏe thật.
Từ từ đã, tại sao lại đứng đây mà ca ngợi sản phẩm công nghệ của Apple trong khi vấn đề cần phải quan tâm đến là…
Thằng Quân cúi xuống nhặt cái điện thoại lên, nhét một cách thô bạo vào trong túi quần, mắt nó vẫn nhìn tôi như thể muốn đâm cho tôi một nhát chết luôn.
“Mày khá nhỉ?”
Không ổn, thế này không ổn.
“TAO KHÔNG CỐ Ý!” tôi gào ầm lên rồi quay lưng bỏ chạy.
Thằng SM này nó sẽ giết chết mình mất! Mình đã làm cái quái gì thế cơ chứ!
1
Làm sao mà lại đụng vào cái thằng bạo lực này cơ chứ, thế này thì chết mất xác chứ còn gì. Có khi còn bị chặt nhỏ ra đem làm mồi cho cá ấy. Với cái ‘cá tính’ như thằng Quân thì chả có cái cóc gì mà nó không dám làm cả, kể cả có phải hạ sát bằng thuốc chuột. Mấy lần trước nói đá để mấy câu cũng suýt bị nó cho ăn đủ, lần này còn ‘tát’ cho cái Iphone của nó một phát bay xuống đập đất thế này…
“ĐỨNG LẠI!” tiếng thằng Quân kéo tôi cái rẹt ra khỏi đám suy nghĩ trong đầu.
NÓ ĐUỔI THEO MÌNH!
KHỐN NẠN!!!
Tôi cố guồng chân chạy nhanh hơn, lao xuống sân cỏ nhựa, hướng về phía nhà thể chất. Tiếng giày da có đế của thằng Quân nện lạch cạch phía sau tôi một cách đáng sợ. Trời ơi, cứ như phim có thằng tâm thần chuyên đuổi theo đòi giết người ấy!