Chap22: Tỏ tình…kiểu “Gà Điên”!
Trong quán ăn không ngừng vang lên những tiếng hò hét sợ hãi chói tai của những cô gái không chịu được đả kích, những tiếng cổ vũ của cánh mày râu…và tiếng can ngăn của 4con Gà còn lại chúng tôi. Tôi sợ cứ để Gà Điên tiếp tục thì xảy ra án mạng mất!
Nhưng chẳng có tác dụng gì cả! Cậu ta vẫn rất hăng hái mà coi mặt tên kia là bao cát, đấm túi bụi. Tình hình này không ổn rồi! Tôi thấy đã có người cầm điện thoại báo cảnh sát…như vậy rất không tốt đối với Gà Điên! Phải làm gì đi chứ!….
-Nhí…mày ngăn ông ấy lại đi!_Tôi huých tay Gà Nhí một cái.
-Đúng đấy! Ông ấy nghe lời mày nhất mà!_Gà Mập cũng sốt sắng bổ sung.
-Nhưng…tao…
-Nhanh lên! Mày muốn xảy ra án mạng à?_Thấy nó chần trừ, tôi cũng mất kiên nhẫn mà lớn tiếng.
Nó choáng một chút rồi ngay lập tức định thần lại, chạy đến chỗ Gà Điên la lớn hơn cả tôi vừa xong:
-DỪNG LẠI! Gà Điên, ông dừng lại đi, đừng đánh nữa!_Nó dùng sức kéo tay Gà Điên ra, nhưng không được.
-Bà tránh ra đi. Bọn họ dám động đến bà, tôi không ra tay không được!_Cậu ta vừa nói vừa đấm mạnh vào cái mặt vốn cũng được coi là hơn người của tên kia giờ đã méo mó, rơm rớm máu.
-Tha cho họ đi! Việc của tôi tự tôi sẽ giải quyết! Ông đâu nhất thiết phải làm vậy!
-Bà nói cái gì?_Cậu ta dừng tay, trợn mắt nhìn thẳng vào Gà Nhí khiến nó rùng mình lùi về sau mấy bước.
-Ông đâu cần phải làm thế! Tôi có thể tự giải quyết mà!
-Chuyện của bà cũng là chuyện của tôi! Bà có hiểu không?
-Vì sao?_Gà Nhí ngây ngốc nhìn Gà Điên.
-Bởi vì..tôi thích bà! TÔI THÍCH BÀ ĐÓ BIẾT CHƯA? Đồ ngốc! Bà là đồ ngốc nhất trên đời!_Cậu ta nói xong rồi bực tức bỏ đi.
-Đuổi theo đi!_Tôi đẩy Gà Nhí đang đơ như pho tượng ra cửa._Đi nhanh lên! Ông ấy mà xảy ra chuyện gì là bà hối hận cả đời đó!
3s sau, trên vỉa hè xuất hiện hình ảnh một cô gái trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, mặc bộ váy màu hồng phấn đáng yêu, áo khoác chưa kịp kéo kín chạy theo một chàng trai khuôn mặt đằng đằng sát khí…nhưng đẹp trai nha! (Tuy nhiên vẫn không thể so với “Tên đồi bại” được! Đây là sự thật!) Bàn tay phải của chàng trai còn dính máu tươi, thỉnh thoảng nhỏ tong tong xuống nền gạch, nhìn rất sợ!
Cô gái đuổi không kịp liền đem giầy cao gót tháo ra, quẳng sang một bên rồi chạy tiếp. Rốt cuộc cũng đến được trước mặt chàng trai.
-Tránh ra!_Gà Điên dừng lại, trầm giọng lên tiếng, cũng chẳng nghe ra cảm xúc gì cả. Nhìn cũng không thèm nhìn Gà Nhí lấy một cái.
-Xin lỗi! Tôi…_Gà Nhí ấp úng, cúi đầu.
-Không phải lỗi của bà! Là tôi rỗi việc, thích xen vào chuyện thiên hạ!_Giờ mới biết Gà Điên cũng biết giận đấy!
-Không phải! Tôi..không có ý đó! Chỉ là tôi…_Gà Nhí ngước lên, lén lút nhìn Gà Điên một cái, lại cúi đầu xuống, trên mặt còn phảng phất sắc hồng_Tôi..lo lắng cho ông…sợ ông vì tôi mà liên luỵ…Tôi thật sự là..
-Bà có thích tôi không?_Gà Điên không chịu nổi nữa mà cắt ngang.
-Tôi…
-Không phải thì tránh ra để tôi đi!_Gà Điên đấy Gà Nhí sang một bên, tính bước đi thì lại bị cái tiếng nói nhỏ như muỗi kêu kia kéo lại.
-Có…Tôi thích ông! Rất thích ông! Thích từ rất lâu rồi! Từ lúc chúng ta còn nắm tay nhau đi học…tôi bị ngã…rồi ông chạy đến cõng tôi về nhà…Từ lúc ấy…tôi biết mình đã thích ông rồi!_Thế mà không chịu nói sớm! Hại tôi với vợ chồng Mập-Còi tính kế nát óc, mất công giàn dựng…Gà Nhí…Mày được lắm! Ngày mai tao hỏi tội mày! Còn nhớ lúc ấy Gà Nhí và tôi cùng bị ngã, thế mà tên Gà Điên kia chỉ biết có nó…cõng nó đi còn để tôi lại một mình. Cũng may lúc ấy chân tôi vẫn còn đi được nên mới có thể theo sau hai đứa nó…không thì tôi bị bỏ rơi rồi! Haizz…số tôi nó khổ thế đấy!
-Thật không?_Được cả cái tên dở hơi này nữa! Còn hỏi lại làm cái gì? Kéo người ta vào mà ôm đi chứ!
-Tôi…_Người ta đang ngượng mà!
-Tôi cũng vậy!_Gà Điên nhẹ nhàng nâng cằm Gà Nhí lên, chầm chậm cúi xuống…A…cái này không được nhìn!
Tôi phải về đây! Núp ở gốc cây này rình trộm 2con Gà kia cũng một lúc rồi, không khéo người ta tưởng tôi đi đánh ghen thì khổ! Về nhanh còn nấu cơm cho “Tên đồi bại” nữa! Về muộn lại khổ!