Trong một khu rừng phía xa ngoài ngoại ô, khói đang nghi ngút bốc lên.
Làn khói đen lan tỏa cả một vùng, vừa nhìn liền thấy được đám cháy ấy thực dữ dội.
Thế nhưng rừng rậm xanh rì như vậy sao lại có khói bốc lên bất thường như thế? Hay là xuất phát từ nhân tố khác, không phải cây cối mà là..
Một người đàn ông đứng cách đó không xa, mắt lạnh nhìn chiếc xe đang cháy lụi dần, môi mỏng khẽ nhếch lên cười âm lãnh.
Bàn tay để bên hông khẽ nắm thành đấm, các khớp xương hiện lên trông rất đáng sợ.
Hắn vận bộ đồ đen công sở, cất bước rời đi để lại một mảnh hoang tàn phía sau.
Muốn giết hắn sao? Còn non lắm..
* * *
Ngọc Nhiên nhìn sắc trời tối sầm bên ngoài mà tâm tư phức tạp.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì đây? Chuyện đấu đá trên thương trường của người ta thì liên quan gì đến cô cớ chứ? Tuy tâm cô ngay thẳng, không thể nhìn người làm chuyện xấu nhưng cũng không thể bất chấp nguy hiểm mà xen vào chứ? Vừa rồi nếu cô đuổi kịp Dương Gia Kiệt thì sao đây? Nói ra mọi chuyện chưa chắc người ta đã tin, tính ra cô và anh ta còn chưa thân thiết tới mức có thể nói gì cũng tin được.
Không biết bây giờ anh ta sao rồi, nhưng lòng cô cũng không còn bồn chồn hồi hộp như trước nữa.
Giờ đây cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, suy nghĩ mọi chuyện cũng thấu đáo hơn.
Thứ nhất, Nhạc Hiểu Phi nói khử Dương Gia Kiệt nhưng nhất thiết sẽ là giết người diệt khẩu sao? Còn rất nhiều phương pháp khác để khiến một người biến mất trên thế giới này mà không khiến người ta chết chóc.
Ngày trước cô có đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám.
Trong đó có một cảnh các phần tử ngầm xử lý nhau nhưng không hề vương chút máu tanh.
Đó là khiến kẻ thù thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Vậy..
Thứ hai, giữa những người đõ có mối quan hệ như nào cô cũng không hề biết rõ.
Họ có thâm cừu đại hận gì mà có thể khiến một cô gái nhìn tưởng như đơn giản như Nhạc Hiểu Phi cũng có thể ra tay hại người? Thứ ba..
Chuyện thiên hạ cô xen vào làm gì? Vốn lớn lên trong sự bao bọc và yêu thương của anh trai, Ngọc Nhiên đã sớm hiểu chuyện, thấu tình đạt lý.
Trong thâm tâm cô, anh trai là tất cả nên sự an toàn của bản thân cũng chính là sự yên lòng của anh ấy, vậy nên chuyện này cô càng không thể làm bừa.
Không phải tự nhiên Ngọc Nhiên có suy nghĩ ích kỷ như vậy mà là bởi tác động từ người khác.
Một tiếng trước.
Khi Ngọc Nhiên vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của anh trai từ bên Mỹ gọi về.
Những tưởng anh sẽ kể cho cô nghe tình hình bên đó hay những chuyện nhỏ hàng ngày mà hai anh em thường tâm sự.
Nhưng không, cô vừa nhấc máy đã nhận ra tâm trạng nặng nề của anh.
Lần đầu tiên anh gắt lên với cô:
“Ngọc Nhiên, anh không cần biết tên Dương Gia Kiệt đó là ai, nhưng tuyệt đối em không được xen vào chuyện liên quan đến anh ta nữa.”
“Anh..
Sao anh biết..” Ngọc Nhiên thắc mắc ngập ngừng hỏi.
“Em không cần biết vì sao anh biết chuyện này.
Nhưng em nhớ cho kĩ, những điều nguy hiểm như vậy tuyệt đối không được dính vào.
Nếu em không nghe lời, anh sẽ không nhìn mặt em nữa.”
“Anh..
Từ từ đã, nghe em nói được không? Em chỉ muốn báo cho anh ta rằng anh ta đang gặp nguy hiểm, em..” Ngọc Nhiên gấp gáp phân trần với anh trai, mặc dù rất thắc mắc vì sao anh hai biết chuyện nhưng cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Chuyện cô cần làm là khiến anh ấy yên tâm rằng cô vẫn ổn.
“Đừng nói nữa.
Chuyện báo cho anh ta anh sẽ giúp em lo liệu, đây là lần cuối anh dung túng cho em, tuyệt đối không có lần sau.
Em gái ngoan, nghe lời anh hai có được không? Em mà có chuyện gì..
Anh hai sao có thể sống nổi?” Giọng Đan Vĩnh Duy khàn hẳn đi, dường như anh đang muốn khóc.
Một đấng nam nhi mà dễ dàng rơi lệ như vậy một là do anh ta yếu đuối, hoặc đối phương chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta.
Ngọc Nhiên đã không kìm được nữa mà khóc nấc lên.
Cô chưa từng thấy anh hai yếu đuối như vậy bao giờ.
Có phải do cô mà ra hay không? Là cô đã làm sai, khiến anh ấy phải nhọc lòng bao năm qua còn chưa đủ hay sao? Không, cô không thể làm như vậy nữa.
“Anh, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, em sẽ an an ổn ổn sống thật tốt.
Anh đừng vì em mà khổ tâm có được không?”
“Ngọc Nhiên ngoan, nghe em nói như vậy anh yên tâm rồi.
Em nhất định phải nhớ mạng của em chính là mạng của anh hai, của mẹ.
Em sống tốt thì mọi người mới sống tốt.”
“Anh, em sẽ..”
Em sẽ không khiến anh phải phiền lòng một ngày nào nữa.
Em sẽ sống tốt!
Ngọc Nhiên khẽ nhíu mày nhìn đen xe qua lại nối đuôi nhau ngoài kia.
Rốt cuộc ai đã giấu mình báo tin cho anh hai? Hoặc giả anh ấy cho người theo dõi cô thì cũng không thể biết chuyện gì được.
Chuyện này cô mới chỉ nói cho..
“Không..
Nhất định không phải cô ấy đâu.”.