Quảng trường Thời Đại!
Dưới ánh nhìn bao quát khi đứng từ phía trên cao, thành phố trở nên thật nhỏ bé.
Toàn cảnh thành phố hiện ra trước mắt khiến lòng người khẽ động.
Bao năm rồi..
– Thiên Vũ..
Tiếng gọi dịu dàng cất lên từ phía sau khiến Lâm Thiên Vũ dừng lại suy nghĩ hiện tại.
Anh khẽ quay đầu lại, trước mắt chính là người con gái anh từng yêu thương hết lòng.
Ánh mắt khẽ dao động, phức tạp nhìn cô.
Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng lại trưởng thành và thành thục hơn rất nhiều.
Ngày xưa, Nhạc Hiểu Phi chính là một cô gái nhỏ nhắn, đơn thuần.
Mỗi khi bên nhau cô luôn đem đến cho anh cảm giác ấm áp và muốn che chở cô cả đời.
Những tưởng sẽ bên nhau trọn đời nhưng không ngờ cũng có lúc họ phải tách xa.
– Hiểu Phi, lâu rồi không gặp.
_ Lâm Thiên Vũ từ tốn chào hỏi.
Ngoài dự đoán trông anh bình tĩnh đến lạ lùng.
Xa nhau mấy năm như vậy, chẳng lẽ tình cảm ban đầu đã nhạt phai?
– Hiểu Phi..
_ Nhạc Hiểu Phi lẩm bẩm vài lần cái cụm từ ấy, lòng cô chua chát làm sao.
Khi xưa anh ấy đều gọi mình là Phi Phi, từng tiếng gọi ấy từng khiến cô vừa ấm áp, ngọt ngào cũng vừa khiến cô thấy ngại ngùng.
Nhiều khi còn bắt anh gọi tên cô hai chữ “Hiểu Phi”.
Nhưng anh trả lời: “Anh yêu em nên mới gọi vậy.” Ha..
Vậy lần tái ngộ hôm nay mang ý nghĩa gì đây? Trông cô có quá nực cười không? Anh ấy là đang muốn nói đã hết yêu? Hít sâu một hơi cố ổn định lại tâm trạng đau khổ, cô mềm mại đáp:
– Thiên Vũ, trước đây anh không gọi em như vậy.
– Em nói là trước đây, bây giờ đã khác rồi không phải sao? _ Lâm Thiên Vũ đút tay vào túi quần, mắt nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của cô.
Thật là, anh đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh họ gặp lại nhau sẽ sướt mướt, đau khổ ra sao.
Anh sẽ không kiềm chế được lòng mình mà dang tay ôm lấy cô thật chặt, không cho cô rời khỏi anh nữa.
Vậy mà, thật lạ..
Anh vẫn có thể bình thản đối diện với cô thật tự nhiên, giọng không run, hơi thở cũng không gấp.
– Không! Chuyện chúng ta sẽ còn là chuyện hôm nay, chuyện ngày mai, thật lâu thật lâu hơn nữa.
Thiên Vũ, em về bên anh rồi, mình bắt đầu lại được không anh? _ Nhạc Hiểu Phi lệ hoen mi run run tiến lại gần Lâm Thiên Vũ rồi không do dự ôm anh thật chặt.
Giọng cô khàn đi gần như đang khẳng định mà cũng như đang khẩn cầu anh.
Nói cô hèn hạ cũng được, nói cô không có tiền đồ cũng được, không sao cả, chỉ cần thuyết phục được Lâm Thiên Vũ về bên mình một lần nữa thì làm gì cô cũng chấp nhận.
Lâm Thiên Vũ không trả lời cũng không đưa tay đáp lại cái ôm của cô.
Anh chỉ lặng thinh, trong mắt như đang ẩn chứa điều gì đó.
Mâu thuẫn chăng? Phải, lòng anh như đang phải trải qua cuộc vật lộn không phân thắng bại giữa hai hướng đi.
Một âm thanh nói với anh rằng chấp nhận đi, đây chẳng phải là điều bao năm nay mày mong muốn hay sao Lâm Thiên Vũ? Nhưng chính linh hồn anh lại nhảy ra ngăn cản ý nghĩ ấy, thay vào đó là một câu hỏi khiến anh cứng họng không thể trả lời.
“Mình còn yêu cô ấy?” Anh không trả lời được! Dòng suy nghĩ cứ quẩn quanh bên các khiến anh vô tình bơ lãng Nhạc Hiểu Phi.
Chính sự im lặng của anh đã trở thành con dao sắc bén đâm một nhát thật sâu vào tim cô.
Nhạc Hiểu Phi òa khóc nức nở.
Anh ấy không trả lời mình, anh ấy không ôm lấy mình như ngày ấy nữa.
Anh ấy hết yêu mình rồi..
Không, cô không tin, Lâm Thiên Vũ anh chắc chắn vẫn còn quan tâm đến cô mà.
Để chắc chắn suy nghĩ của mình là thật, Nhạc Hiểu Phi đã nghĩ ra một chuyện điên rồ.
Cô buông ra, thê lương nhìn anh:
– Thiên Vũ, em xin lỗi vì năm đó đã không nói lời nào mà rời xa anh.
Anh hết yêu em là do em đáng đời, tự làm tự chịu.
Không có anh, cuộc sống của em chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Vậy em còn sống để làm gì, chi bằng chết quách đi cho rồi.
Nhạc Hiểu Phi chạy tới bên lan can vụng về leo lên, tay cô run rẩy nắm chặt song sắt.
Bên dưới thật mờ ảo, rơi xuống không tan xương mới lạ.
Khi vừa chuẩn bị tâm lí để nhảy xuống bỗng một lực đạo thật mạnh xông tới ôm cô ngã lăn xuống nền bê tông.
Một tia vui vẻ dần len lỏi trong tim cô gái.
Lâm Thiên Vũ thật sự bị cô dọa sợ.
Vừa rồi nếu như anh chậm chân một chút nữa, có phải Nhạc Hiểu Phi sẽ thật sự nhảy xuống dưới hay không? Anh không dám nghĩ tới..
Anh không biết bây giờ lòng mình muốn gì, nhưng anh rất rõ ràng, anh không muốn Nhạc Hiểu Phi gặp chuyện.
Cơn tức giận đột ngột ập tới, buông người đang ngây dại kia ra anh quát:
– Nhạc Hiểu Phi em điên rồi sao? Em có biết mình đang làm cái gì không hả?
– Đúng! Em điên rồi, mất anh thì em còn lại gì nữa chứ? Anh có biết mấy năm nay không ngày nào em không nghĩ đến giây phút được trùng phùng với anh? Vậy mà..
Vậy mà rốt cuộc cũng gặp được anh rồi, nhưng vậy thì sao? Không phải anh cũng không còn cần em nữa ư? Hức..
Hức..
Nhạc Hiểu Phi hơi thở yếu ớt không ngừng oán thán cùng Lâm Thiên Vũ.
Từ uất ức giọng cô dần trở nên nghẹn ngào, khóc thút thít trong lòng anh.
Vừa rồi cô vừa do xúc động làm càn, vừa một lòng muốn thách thức một lần nữa, cô tin Lâm Thiên Vũ sẽ không làm ngơ.
Thấy chưa, anh vẫn còn quan tâm cô mà.
Lâm Thiên Vũ đau lòng nhìn Nhạc Hiểu Phi, cô gái hoạt bát ngày xưa sao lại trở nên thiếu sức sống thế này? Anh không nghĩ những năm này cô lại phải trải qua cuộc sống chật vật tới vậy.
Anh đau xót ôm cô thật chặt, an ủi, chỉ sợ nói sai cái gì khiến cô xúc động làm liều:
– Ngốc ạ, ai nói anh không cần em chứ, sau này chỉ cần em gọi anh nhất định bằng mọi giá tới bên em.
– Thật?
Anh gật đầu.
– Vậy anh gọi em như ngày xưa đi, cách gọi hiện tại em không quen..
_ Cô gái làm nũng.
– Được rồi, em vẫn trẻ con như vậy à..
_ Lâm Thiên Vũ trêu chọc ngắt nhẹ mũi cô.
– Kệ em, mau gọi a..
– Phi Phi
– Lần nữa được không?
– Phi Phi..
Cứ vậy, trên sân thượng gió lớn có một đôi nam nữ giữ nguyên tư thế ấy cùng ngắm sao trời.
Thỉnh thoảng cô gái lại bắt chàng trai gọi nhũ danh của mình, như hoài niệm một thứ gì đó xa vời đã lâu..