Lâm Thiên Vũ tự nhiên lại thấy chột dạ lạ kì.
Đan Ngọc Nhiên có phải vừa rồi cũng nghe thấy tiếng của Nhạc Hiểu Phi hay không? Liệu cô ấy có hiểu lầm gì về anh? Không hiểu sao Lâm Thiên Vũ lại sợ bị Đan Ngọc Nhiên hiểu lầm gì đó về quan hệ giữa anh và Nhạc Hiểu Phi.
Nhưng nghĩ lại thì thật là chuyện không thể.
Hai người họ là gì của nhau đâu?
– Thiên Vũ..
Anh đang nghĩ gì vậy? _ Nhạc Hiểu Phi huơ huơ tay trước mắt Lâm Thiên Vũ, từ lúc đột ngột cúp điện thoại anh ấy vẫn luôn thất thần.
Cô thật tò mò đối phương là ai mà có thể khiến Lâm Thiên Vũ mất hồn đến vậy.
– À không có gì, Phi Phi, sao em lại vào được đây? _ Lâm Thiên Vũ bình ổn lại tâm trạng hờ hững hỏi.
– À cái đó..
Em xin lỗi, vì em thấy cửa không khóa nên..
_ Nhạc Hiểu Phi ái ngại cúi đầu nhận lỗi, Lâm Thiên Vũ chỉ thấy đỉnh đầu cô, bộ dáng này lại khiến anh nhớ về cô gái nhỏ năm xưa.
– Ngốc ạ, có gì đâu mà em xin lỗi? Em đến sớm vậy, đã ăn sáng hay chưa?
– Em..
Em chỉ muốn đến gặp anh thật nhanh nên..
_ Nhạc Hiểu Phi đứng đó hai tay đan vào nhau.
Đêm qua cô nằm mơ thấy ác mộng, Lâm Thiên Vũ anh không cần cô nữa, một mình cô bơ vơ giữa dòng người ngược xuôi không biết nên đi đâu về đâu.
Cảm giác sợ hãi ấy khiến Nhạc Hiểu Phi không thể đi vào giấc ngủ lần nữa.
Cô đã thức trắng đêm mong trời sáng thật nhanh để được đến gặp Lâm Thiên Vũ.
Khi vừa tới nhà anh, thấy cửa mở cô liền không chút nghĩ ngợi đi vào.
Đi qua sân vườn nhỏ liền thấy Lâm Thiên Vũ đang ngồi bên bàn trà nghe điện thoại.
Trông vẻ mặt anh có vẻ không được tốt lắm, nhưng nhìn kĩ lại thấy anh nói năng rất cẩn thận như sợ đối phương phật lòng.
Nhạc Hiểu Phi không hiểu tại sao khi nghe thấy cô gọi Lâm Thiên Vũ lại cúp điện thoại nhanh như thế, nhìn như anh đang chột dạ.
Trực giác cho cô biết, đối phương là nữ giới.
– Em đấy, đi, anh làm bữa sáng cho em.
_ Lâm Thiên Vũ dí nhẹ vào trán cô rồi dắt tay cô vào nhà.
Nhạc Hiểu Phi ngay lập tức rũ bỏ muộn phiền trong lòng, lúc này trong cô chỉ có ngọt ngào và sự nuông chiều của Lâm Thiên Vũ.
Thế nhưng trong lúc vô tình hữu ý liếc qua chiếc điện thoại đặt trên bàn trà ngoài vườn.
Có lẽ Lâm Thiên Vũ để quên.
– Thiên Vũ, anh làm đi nhé, em ra vườn ngắm cảnh chút nha.
– Ừ, một lát xong anh đưa ra cho em.
Nhạc Hiểu Phi khi vừa quay lưng đi mặt liền biến sắc.
Cô bước nhanh ra ngoài vườn, hướng chiếc bàn mà Lâm Thiên Vũ vừa ngồi đi tới.
Chiếc điện thoại vẫn nằm bất động trên bàn, hai mắt Nhạc Hiểu Phi dán chặt lên nó.
Ngó nghiêng trước sau, chắc chắn là không có người cô mới ngồi xuống.
Tay do dự đưa lên cầm điện thoại, tâm trạng ngay lập tức trở nên nặng nề.
Màn hình điện thoại của Lâm Thiên Vũ không có khóa, Nhạc Hiểu Phi tìm nhật ký cuộc gọi gần đây.
Cái tên “Đan Ngọc Nhiên” ngay lập tức đập vào mắt cô.
Trong mắt cô lúc này đều là nghi vấn khó hiểu.
Cô biết Lâm Thiên Vũ là do được Đan Ngọc Nhiên mời về Dương thị làm việc.
Hai người họ cũng từng cộng tác với nhau, nhưng theo cô được biết Đan Ngọc Nhiên đã nghỉ việc, hai người này còn liên lạc làm gì? Suy nghĩ không mấy tích cực hiện ra trong đầu Nhạc Hiểu Phi.
Nghĩ tới sự lạnh nhạt của Lâm Thiên Vũ với mình, nghĩ tới sự do dự mỗi khi cô muốn tiếp xúc thân mật của anh..
Lại nghĩ đến biểu hiện như bị bắt quả tang của Lâm Thiên Vũ hồi nãy.
Nhạc Hiểu Phi khẳng định, chắc chắn là do Đan Ngọc Nhiên tác động đến Lâm Thiên Vũ.
Hai tay Nhạc Hiểu Phi nắm chặt lại, hai mắt ánh lên vài phần ngoan độc.
Cô đã từng đánh mất Lâm Thiên Vũ, lần này sẽ không cho phép một ai cản trở bước chân cô!
Gắng bình ổn lại tâm trạng, Nhạc Hiểu Phi để điện thoại xuống bàn như lúc ban đầu.
Trên môi nở một nụ cười thật tươi, cô bắt đầu đi tham quan xung quanh.
Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
– Phi Phi, ăn sáng thôi! _ Lâm Thiên Vũ đặt đồ ăn xuống bàn rồi gọi với Nhạc Hiểu Phi đang cách đó không xa.
Nhạc Hiểu Phi tươi cười dịu dàng bước đến, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một bó hoa dại.
Cô vui vẻ dơ lên khoe:
– Thiên Vũ, hoa này đẹp không?
– Em vẫn yêu thích hoa như vậy, ngày xưa em rất thích đi chơi ở vườn bách thảo, lúc nào cũng bắt anh chụp hình này nọ.
Nhìn xem, lớn rồi vẫn như trẻ con.
_ Lâm Thiên Vũ mỉm cười trêu Nhạc Hiểu Phi, trong mắt anh cô vẫn luôn là cô gái nhỏ ngày ấy.
Nhìn đóa hoa trên tay cô, không biết là đã tàn sát biết bao khóm hoa anh cất công trồng rồi đây.
Nhạc Hiểu Phi không nói gì chỉ cười.
Hai người cùng ngồi lại ôn chuyện ngày xưa.
Thấy Lâm Thiên Vũ kể lại chuyện cũ, cô càng thêm khẳng định anh nhất định còn tình cảm với mình.
Nếu như không có sự xuất hiện của Đan Ngọc Nhiên, anh ấy sẽ thờ ơ với cô sao? Nhất định không! Vì vậy, nếu như Đan Ngọc Nhiên thực sự biến mất, mọi chuyện sẽ trở về ban đầu, Lâm Thiên Vũ sẽ mãi mãi là của Nhạc Hiểu Phi cô..