– Phi Phi em thẫn thờ ra đó làm gì?
Lâm Thiên Vũ nhẹ nhàng gọi Nhạc Hiểu Phi đứng thẫn thờ ra đó, Hiểu Phi giật mình vội mỉm cười nhìn Thiên Vũ vờ làm nũng đáp.
– Vũ đầu em hơi choáng, anh cho em nghỉ trước nhé!
Thiên Vũ tỏ ra lo lắng, ân cần dìu tay cô, dịu dàng nói.
– Vậy em mau về đi, để anh bảo thư kí mua thuốc cho em!
Nhạc Hiểu Phi chỉ đắm chìm trong niềm vui, cô không nhận ra từ đầu đến giờ Lâm Thiên Vũ chỉ đối đáp với cô cho có lệ.
Bước ra khỏi phòng Thiên Vũ, trong đầu chỉ toàn cảm giác vui sướng.
Nhạc Hiểu Phi lái xe về nhà, trên đường chợt cô nhìn thấy Đan Ngọc Nhiên đang ôm trong tay xấp tài liệu bước đi.
Nhìn cô, Nhạc Hiểu Phi không hiểu sao lại vô cùng ghen ghét, nếu không có cô ta thì có lẽ lòng Thiên Vũ đã không bị dao động, cô có thể tiến đến trái tim anh gần hơn.
Nhạc Hiểu Phi nở nụ cười nham hiểm, cô cầm điện thoại và điện cho một người bạn.
Cúp máy cô nhìn bóng dáng của Ngọc Nhiên xa xa, nhếch môi khinh bỉ.
– Rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cô thân tàn không ngóc đầu lên được nữa.
Ngọc Nhiên vẫn vô tư đi mà không hề hay biết điều gì, cô đang đi chợt điện thoại vang lên.
Cô nhìn thấy tên Lâm Thiên Vũ, do dự một lúc cô bèn nhấn nghe.
Trong lúc nghe điện thoại cô không nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy đến như bay, chợt cánh cửa mở ra, một cánh tay thô bạo kéo cô vào xe.
Chiếc điện thoại rơi xuống, đầu dây bên kia Thiên Vũ lo lắng hét lên.
– Đan Ngọc Nhiên cô sao rồi? Đan Ngọc Nhiên..
Khi bị kéo lên xe mọi thứ xung quanh cô đều quay cuồng, đầu Ngọc Nhiên đau nhói.
Chưa kịp nhìn tình huống trước mắt thì một miếng vải đen đã bịt lấy mắt cô.
Mùi hương xa lạ tiến vào mũi cô, Ngọc Nhiên thiếp đi trong vô thức.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, đến khi có thứ gì lạnh lẽo dội vào mặt cô.
Mí mắt nặng trĩu khiến Ngọc Nhiên khó nhọc nhấc mí mắt lên, cái lạnh thấu xương xâm nhập vào từng tấc da càng khiến cô đau đớn.
– Dậy đi!
Ngọc Nhiên chậm chạp nâng mí mắt lên, hiện lên trước mắt là tên côn đồ toàn thân đầy hình xăm.
Hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt hung tàn, khinh bỉ xen lẫn tia hèn mọn.
Hắn nhổ nước bọt xuống thô lỗ nắm cằm Mộc Nhiên, cô căm phẫn nhìn hắn.
– Hừ! Mày liếc ai thế con kia? Có tin ông đem bán mày hay không?
Vừa nói hắn vừa thô lỗ cởi miếng băng keo trên miệng Ngọc Nhiên ra, hắn liếc cô rồi cười ha hả không khác gì kẻ điên.
– Nhìn mảnh khảnh thế mà cũng gan dạ gớm, hừ chung quy vẫn là đàn bà.
Tao sẽ cho mày cảm nhận được nỗi sợ hãi.
Nói rồi hắn thô lỗ xách cô cho vào căn phòng đen như mực, cửa vừa mở ra một mùi hôi thối xộc vào mũi.
Hắn không thèm liếc mắt tới cứ tiện tay quăng cô xuống đất, rồi khóa cửa.
Tiếng chuông điện thoại hắn chợt vang lên, không biết hắn nói chuyện với ai mà vô cùng vui vẻ.
Chợt hắn nói.
– Con nhỏ cô bảo tôi bắt về phải làm sao? Tôi cho nó vào căn phòng hôi thối ấy rồi.
Cô nghe giọng cười thanh thúy, vui sướng từ đầu dây bên kia, giọng cười đó..
Ngọc Nhiên vô cùng quen thuộc, trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai.
Cô ta nói gì đó mà tên côn đồ vô cùng hớn hở.
– Được vậy cô cần phải đưa thêm tiền cho tôi, muốn tôi làm việc đó đâu phải là dễ.
– Được vậy cho cô ta chịu khổ ngày mai tôi sẽ gửi hình cho cô..
Hắn cúp điện thoại rồi bước đi, Ngọc Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cô có thể đoán được hắn sẽ làm gì mình vào ngày mai..
Lúc này trên một chiếc xe Lamborghini, chàng trai với ngũ quan tinh xảo đang lái như bay về phía trước.
Trong vô thức Lâm Thiên Vũ đã thể hiện sự quan tâm của mình đối với Đan Ngọc Nhiên mà anh không hề hay biết, anh chợt lo sợ nếu mất đi cô.
Anh âm thầm cầu nguyện.
“Đan Ngọc Nhiên cô đừng có xảy ra chuyện gì đó! Nếu cô có chuyện tôi nhất định sẽ không tha cho chiếc điện thoại của cô đâu!”
Nếu chiếc điện thoại của cô không bị rơi trên đường, thì bây giờ anh đã có thể định vị được nói của cô đang ở chứ không phải tìm cực khổ như thế.
Két..
tiếng thắng xe vang lên, Lâm Thiên Vũ đi đến nhìn chiếc điện thoại màn hình đã bị vỡ kia.
Sau đó anh nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt nhìn về phía tiệm bán ti vi gần đó.
Lúc anh và cô đang nghe điện thoại, tiếng chào hàng của cửa hàng điện tử đó vang lên.
Nếu thế thì Ngọc Nhiên đã đi thẳng và đứng ở ngã ba này, điện thoại cô lại rơi hơi nghiêng về con đường hướng lên ngọn núi phía trên.
Chắc chắn rằng cô đang ở trên đó, anh bước nhanh lên xe rồi cho xe chạy như bay đến con đường gồ ghề hướng đến ngọn núi.
Đứng dưới chân núi, nhìn con đường đã bị chặn Thiên Vũ lặng lữ nhìn trời âm thầm thở dài: “Cứu một người lại khó như thế ư? Sau này tốt hơn hết không nên cứu ai!”.