Rin và Pi cùng nhau mang hoa đến một tiệm hoa lớn đã đặt hoa hồng trắng. Sau khi giao đủ số lượng hoa đã đặt thì chị chủ quán xinh đẹp liền nhờ bọn họ đến giúp trang trí vào ngày mai vì bên họ thiếu người mà căn biệt thự ấy lại quá rộng. Cô thấy tiền công một buổi thật cao nên đã vui vẻ mà đồng ý, ngày mai 6h sẽ có mặt tại tiệm hoa mà cùng đi đến nơi làm việc. Tuy Pi có ngăn cản nhưng Rin muốn cố gắng kiếm thật nhiều tiền để chăm lo cho những ngày tháng mà Pi sinh con thật đầy đủ.
Sáng hôm sau Rin đến tiệm hoa thật sớm để cùng mọi người lên xe mà đến nơi làm việc. Rin được xếp ngồi phía trong nên không thể nhìn thấy bên ngoài chỉ nghe mọi người xôn xao nói chuyện.
– Căn biệt thự đó thật rộng lớn, chúng ta sẽ trang trí toàn bộ bằng hoa hồng trắng cho bữa tiệc. – Cô chủ tiệm ra vẻ nói với mọi người trong xe.
– Tiệc gì mà lại dùng toàn hoa hồng trắng nhỉ. – Rin mỉm cười nhìn cô chủ tiệm mà nói.
– Là một buổi lễ đính hôn, nghe đâu chủ rễ là chủ một tập đoàn rất lớn và rất đẹp trai nha.
Mọi người ồ lên trầm trồ, Rin cũng im lặng mà cười thì ra hoa của cô phục vụ cho một tiệc quan trong như vậy mà cảm thấy thật vui trong lòng.
Xe dừng trước một căn biệt thự to lớn, mọi người vui vẻ bước xuống chuẩn bị hoa để trang trí vì thời gian chỉ còn một ngày cho bữa tiệc. Khi Rin vừa chuẩn bị xong mà bướ xuống thì mọi thứ xung quanh như tan biến, trước mắt cô là một nơi quen thuộc mà cô từng sinh sống. Và đương nhiên Rin biết, chủ nhân căn biệt thự này là ai, và lễ đính hôn này của ai. Rin gọi chị chủ tiệm mà nói.
– Chị, em đột nhiên có việc, hôm nay chắc không làm được. – Rin nhỏ giọng nói.
– Không được, công việc chị đã phân công cả rồi và thời gian rất là gấp. Em giúp chị đi My, bây giờ tìm đâu ra người biết kết hoa đây.
– Nhưng, em… em…
– Không nhưng gì nữa, mau vào trong chúng ta phải bắt đầu công việc rồi.
Chị chủ tiệm kéo tay Rin đi vào trong, Rin buộc lòng phải đi theo vào chỉ cầu mong Minh Trí không có nhà không thì cô thật sự không biết chuyện này sẽ xữ lý ra sao.
Tố Uyên từ trên lầu đi xuống nhìn mọi người đang kết hoa và trang trí trong nhà liền dừng mắt trước một cô gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng khách mà kết hoa thành từng bó để những ngừơi khác treo lên cao mà trang trí. Đôi mắt Tố Uyên nhìn Rin không dứt ra, bước chân từ từ đi về phía cô.
– Xin chào tiểu thư, chúng tôi tới để trang trí theo hợp đồng. – Cô chủ tiệm thấy Tố Uyên liền đi tới mà tươi cười nói.
Tố Uyên không trả lời cũng không nhìn cô chủ tiệm mà đi thẳng về phía Rin đang ngồi. Vì đang chăm chú làm nên Rin không hề để ý xung quanh, đến khi nghe cô chủ tiệm nói mới ngẩng đầu lên nhìn thì Tố Uyên đã đi gần đến phía cô.
Rin nhìn Tố Uyên liền nhận ra chính là cô gái trong máy tính mà Minh Trí lưu giữ cũng chính là cô gái mà cô đã gặp cùng với Minh Trí ở bệnh viện. Không biết phải làm sao nên Rin lại tiếp tục cuối mặt xuống mà tiếp tục công việc.
– Cô là Trịnh Hà My. – Tố Uyên lên tiếng.
Rin hoảng hốt với câu hỏi của Tố Uyên, vì sao cô ta lại biết tên cô: Cô và tôi có quen nhau sao? – Rin cố gắng bình tĩnh mà đáp lời.
– Cô chính là người quen cũ của Trí. – Tố Uyên mỉm cười nói.
– À, đúng vậy, là người quen cũ. – Rin chợt nhớ đến lần gặp tại trước RoYal khi Minh Trí nói cô là người quen cũ của anh.
– Quen như thế nào nhỉ. – Tố Uyên vẫn không thay đổi thái độ mà hỏi.
– Chỉ là… quen biết, không có gì quan trọng. – Rin nhìn Tố Uyên nói hơi ấp úng.
– Hôm nay cô đến nơi này để làm việc sao? – Tố Uyên cầm một bông hoa hồng trắng tên tay rôi đưa lên ngửi.
– Vâng, tôi chỉ làm thêm vì ở đây thiếu người.
– Tôi muốn trang trí một chút trong phòng ngủ của chúng tôi, phiền cô mang một ít hoa hồng lên phòng nhé. – Tố Uyên dùng tay dứt cánh hoa ra từng mãnh.
– Tôi chỉ phụ trách việc bó hoa lại, trang trí phòng mời tiểu thư nhờ bộ phận trang trí. – Rin từ chối lên phòng.
– Mọi người đều bận rộn cả, tôi lại muốn một người quen cũ của chồng sắp cưới trang trí phòng ngủ giúp chúng tôi lại khó khăn như vậy. – Tố Uyên nhìn Rin mà cười mỉa mai.
Rin biết không thể từ chối nên đành đồng ý mà theo Tố Uyên bước vào căn phòng đầy kỉ niệm của cô và Minh Trí.
– Cô xem căn phòng này nên trang trí như thế nào nhỉ? – Đợi Rin bước vào trong thì Tố Uyên liền hỏi.
– Tôi đã nói tôi không phải nhân viên trang trí nên những việc này tôi thật không biết. – Rin vẫn giữ được bình tĩnh mà trả lời.
– Cô nghĩ xem, trên chiếc giường chúng tôi sẽ ngủ cùng cô sẽ trải một hình trái tim tòan cánh hoa hồng màu trắng. Trong phòng tắm, cô sẽ trải một lớp hoa hồng vào bồn tắm khi chúng tôi tắm chung hương thơm sẽ khiến thích thú hơn đúng không Hà My tiểu thư.- Tố Uyên khiếm nhã nói.
– Cô nói những điều này với tôi là có ý gì? – Rin đỏ mặt khi nghe những gì Tố Uyên nói.
– Haha, tôi chỉ muốn xem một cô tình nhân của chồng mình sẽ có cảm giác như thế nào khi anh ấy sắp cùng tôi đính hôn. – Tố Uyên dằn mặt Rin.
– Thì ra cô biết tất cả nhưng khi nãy lại vờ như không biết. – Rin quay mặt đi về phí cửa
– Tôi nói cô biết, Minh Trí thuộc về tôi anh ấy sẽ không bao giờ yêu cô. – Tố Uyên đắc ý mà nói.
Rin quay mặt lại, nụ cười gượng trên môi: Thuộc về ai không quan trọng, quan trọng là anh ấy hạnh phúc. – nói rồi Rin quay bước ra khỏi cửa khi mà nước mắt cũng vừa tuông rơi, cô không nói một câu mà đi ra ngoài gọi taxi đi thẳng về biệt thự hoa hồng trắng với trái tim đau nhói.
Tố Uyên sau khi nghe Rin nói thì cơn tức giận không nén lại mà tiếp tục dâng lên cùng với sự lo sợ ở Minh Trí. Thì ra cô ta và anh ta sâu đậm như vậy, cô ta có thể hy sinh không dành giật chỉ cần anh ta hạnh phúc sao. Tố Uyên liền dùng điện thoại mà gọi:
– Luật, em có việc nhờ anh.
– Cục cưng có việc gì cứ nói đi. – Trương Luật nhẹ giọng hỏi.
– Ngày mai là lễ đính hôn của em với hắn ta. Em muốn anh đưa con bé đó bắt đi để không phá hỏng chuyện của chúng ta. – Tố Uyên dịu dàng nói
– Còn kế hoạch của chúng ta. – Trương Luật hỏi lại.
– Anh bắt giữ lấy nó, em muốn khi chúng ta đi thì hắn ta và con bé đó cũng không được phép ở bên nhau.
– Vậy khi nào xong việc anh đợi em ở chổ cũ. Con con bé đó giải quyết luôn sao?
– Không, anh cứ giam nó lại em muốn tự mình ra tay.
– Được rồi cục cưng, anh sẽ làm theo ý của em.
Tố Uyên cúp máy với nhiều ý đồ trong đầu, cô ta khẽ mỉm cười: Cuộc sống tốt lành ngày mai sắp đến, những vật cản đường chuẩn bị sẽ bị tiêu diệt hết.
Sáng hôm sau, tại biệt thự Trần gia khách ra vào đông đúc để chúc mừng cho giám đốc của tập đoàn RoYal Trần Minh Trí thiếu gia cùng cô tiểu thư Tố Uyên trong buổi lễ đính hôn.
Minh Trí diện một bộ vest màu trắng còn Tố Uyên mời nhà thiết kế nổi tiếng để thiết kế một bộ áo cưới tuyệt đẹp tôn lên đường nét cơ thể của cô ta. Một cặp uyên ương đang đứng trên một bục cao dưới sự đón chào của tất cả quang khách.
Cả một đêm Rin không ngủ suy nghĩ về chuyện của Mnh Trí và Tố Uyên sẽ đính hôn vào ngày hôm sau thì không thể chợp mắt được, nước mắt cứ thế lăn tràn trên khoé mắt ước đẫm cả chiếc gối. Buổi sáng Rin lặng lẽ mở cửa đón một chiếc taxi đi đến gần biệt thự Trần gia lặng lẽ đứng nhìn nhưng không dám đến gần. Nước mắt tràn bờ mi, sau đó lên xe quay về lại biệt thự hoa hồng trắng với quyết tâm sẽ không nhớ đến Minh Trí, sẽ xem như mọi chuyện đã qua không còn tồn tại.
Pi thức giấc không thấy Pi đâu liền gọi cho Rin.
– Rin, cậu đi đâu vậy? – Pi lo lắng
– Mình đến Trần gia, nhưng mình đang trên đường về rồi. – Rin buồn bã nói.
– Ừ, rin đừng buồn còn có mình mà. – Pi hiểu tâm trạng hiện tại của Rin.
– Được rồi, mình sẽ ….
Chưa kịp nghe Rin nói thì bên kia điện thoại Pi nghe tiếng thắng gấp két…két…két của tiếng xe hơi, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống có tiếng hét của Rin.
– Rin, cậu có sao không, Rin….
Bên kia không đáp lời của Rin nhưng có tiếng người đàn ông nói: Mau dẫn nó đi, còn mày xem như chưa có chuyện gì xảy ra nghe chưa.
Pi hoảng hốt vì lời nói của người đàn ông kia, một giọng nói xa lạ. Pi lo lắng liền gọi cho Trần Hậu nhưng gọi mãi anh không nghe máy, sau đó Pi gọi taxi chạy thằng đến biệt thự Trần gia.
– Các người cho tôi vào, tôi cần tìm Trần Hậu. – Pi hét lên khi đám bảo vệ ngăn cô lại.
Trần Hậu được Minh Trí bổ nhiệm quản lý thay anh trong những ngày anh và Tố Uyên sẽ đi du lịch nên không có mặt ở biệt thự Trần gia.
Minh Trí thấy ồn ào ngoài cổng liền đi ra phía ngoài xem xét, bên cạnh là Tố Uyên đi theo phía sau.
– Có chuyện gì mà ồn ào như vậy. – Minh Trí lớn giọng.
– Thiếu gia, cô gái này đòi gặp Trần Hậu. Tôi đã nói anh ta không có ở đây nhưng cô ta không chịu rời đi. – Một tên bảo vệ nói.
Minh Trí nhìn thấy Pi nhưng không nhận ra cô liền cất giọng.
– Cô tìm anh ta có việc gì, hiện tại anh ta không có mặt ở đây.
– A, Minh Trí thiếu gia, mau cứu Rin, cô ấy đã bị bắt đi rồi. – Pi thấy Minh Trí liền vội nói.
– Cô là ai? Rin bị ai bắt đi? – Minh Trí nghe tên Rin thì vôi hỏi.
– Tôi là Pi đây, tôi là bạn thân của Rin. Buổi sáng cô ấy ra ngoài, khi tôi gọi điện thì nghe thấy tiếng người một tên đàn ông bắt cô ấy đi. Minh Trí hãy cứu lấy Rin, tôi cầu xin anh cứu lấy cô ấy. – Pi khóc lóc mà van xin.
Minh Trí nghe tin Rin bị bắt đi thì chấn động, tâm tư lo lắng không yên đang định bỏ đi thì cánh tay của Tố Uyên kéo anh lại.
– Trí, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta. – Tố Uyên kéo Minh Trí lại mà nói.
– Tố Uyên… – Minh Trí quay lại nhìn Tố Uyên.
– Trí, đừng đi. -Tố Uyên với đôi mắt rớm nước mà nói.
Minh Trí rối lòng nhưng cảm giác sắp mất đi Rin, nhưng không thể nào bỏ Tố Uyên một mình nơi này điều này làm Minh Trí khó xữ khi đứng trước hai cô gái này. Pi liền nói:
– Nếu không vì anh lấy người phụ nữ này, nếu anh không làm bạn tôi đau khổ. Nếu buổi sáng Rin không đến xem anh vui vẻ cùng người phụ nữ này ra sao thì sẽ không có chuyện bị bắt đi. – Pi thét lên khi Minh Trí do dự.
– Cô về trước đi, tôi sẽ tìm Hà My cho cô. – Minh Trí nói với Pi.
– Trí, anh đừng đi. Người đâu mau mang cô gái này ra ngoài. – Tố Uyên giận dữ hét lên.
– Cô về trước, tôi sẽ mang cô ấy nguyên vẹn trở về. – Minh Trí để bảo vệ mang Pi ra ngoài và cho người đưa về nhà.
Pi lo lắng không yên thì nhận được điện thoại từ Trần Hậu.
– Pi, cô gọi tôi sao, xin lỗi khi nãy tôi bạn họp. – Trần Hậu nói.
– Anh Hậu, Rin… Rin bị bắt đi rồi. – Pi khóc mà nói.
– Khi nào? Tôi sẽ về gặp cô ngay.
Pi kể lại chuyện lúc sáng thì Trần Hậu nói: Pi, không cần lo lắng nữa tôi sẽ về ngay.
Trần Hậu cúp máy, thông báo huỷ cuộc họp mà chạy về biệt thự hoa hồng.
– Anh Hậu, phải làm sao đây, Rin không thù oán gì với anh tại sao lại bị bắt đi. – Pi khóc mà nói.
– Pi, bình tĩnh đi. Tôi sẽ đi tìm cô ấy, tôi đã sai người điều tra rồi sẽ nhanh chóng tìm được mà thôi. – Trần Hậu an ủi Pi.
– Rin sẽ không sao phải không?
– Cô ấy là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cô ấy.
Minh Trí tiếp tục ở lại cùng Tố Uyên đến khi kết thúc bữa tiệc thì nhanh chóng muốn bỏ đi tìm Rin.
– Tố Uyên, anh có việc gấp cần đi.
– Trí, anh không thể đi, chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau mà.
– Anh thực sự cần phải đi, chuyến đi sẽ được dời lại.
– Trí, em biết anh đi đâu, anh đừng đi. – Tố Uyên ôm lại phía sau Minh Trí.
– Anh phải đi cứu cô ấy, anh sẽ quay về cùng em. – Minh Trí gỡ tay Tố Uyên ra
– Nếu anh đi anh sẽ hối hận. – Tố Uyên khẽ nói
Minh Trí nghĩ cô chỉ nói vậy để cho anh ở lại nên không nói gì mà lập tức bỏ đi. Tố Uyên nhìn thấy Minh Trí bỏ đi thì trong lòng vô cùng tức giận rút điện thoại ra gọi.
– Các người đã chuẩn bị xong chưa. – Tố Uyên mỉm cười nói.
– Chúng tôi đã chuẩn bị xong thưa tiểu thư.
– Khi nào có lệnh của tôi thì hành động.
– Vâng thưa tiểu thư.
Tố Uyên gập máy mỉm cười, khẽ nói: chuyện vui sắp tới thì các người sẽ hạnh phúc được sao.