Rin tỉnh lại trong một căn phóng sáng đèn, cả tay và chân của cô đều bịtrói chặt, xung quanh là một căn phòng bài trí như một phòng ở kháchsạn. Cô hoang mang không hiểu vì sao mình lại bị bắt đến nơi này.
Khi đang nói chuyện với Pi trên taxi, thì xe bỗng thắng gấp lại phía trướclà một đám người bao vây chiếc taxi sau đó một người đàn ông cao to laovề phía cô ngồi mà kéo ra. Cô chóng cự liền bị một chiếc khăn che vàomũi và cô thiếp đi cho đến bây giờ.
Cửa phòng có tiếng động, sau đó mở toang ra bên ngoài một người đàn ông da rạm nắng, gương mặt đầy nét sương gió giang hồ đi vào nhìn thấy Rin đã tỉnh lại thì nhoẻn miệng cười.
– Đã tỉnh rồi à. – Trương Luật nói
– Anh là ai? Vì sao lại bắt tôi đến nơi này? – Rin nhìn hắn ta khó hiểu.
– Haha, đứa nào bị bắt cũng hỏi câu ngu ngốc này. – Trương Luật cười lớn.
Rin nhìn Trương Luật đang cười trong lòng thì chửi rủa vì sao dám mắng cô ngu ngốc: Tôi nghĩ chỉ có loại ngu ngốc mới không muốn biết vì sao bị bắt đi.
– Cô dám trả lời, không sợ tôi giết cô. – Trương Luật ngưng cười nhìn Rin.
– Nếu anh muốn giết tôi thì đã giết từ lâu, đâu đợi đến lúc tôi tỉnh lại. – Rin ngước mắt nhìn thẳng vào hắn ta.
– Haha, đúng là không phải loại ngu ngốc thật. Nhưng cô đừng tỏ ra mình thông minh. – Trương Luật tiến gần về phía đi, đưa tay nâng cầm Rin lên mà nói.
– Tất nhiên tôi không thông minh, nhưng ít ra tôi biết chắc anh không được phép giết tôi. – Rin hất đầu ra khỏi tay Trương Luật.
– Đừng chọc tức tôi, cô không sợ sao?
– Chết sao? Cuộc đời tôi chẳng còn gì nữa, chết cũng tốt có thể quên hết mọi ưu phiền.
Trương Luật không trả lời đi về phía cửa, sau đó liền quay đầu lại nhìn Rin rồi bỏ ra ngoài. Sau đó liền rút điện thoại mà gọi cho Tố Uyên.
– Tố Uyên, mọi việc bên đó lo liệu xong chưa?
– Anh yên tâm, em đã giải quyết xong rồi. Em đang chuẩn bị đến điểm hẹn với anh.
– Em không đi Pháp sao?
– Không, chuyến đi đã dời lại sẽ có nhiều chuyện vui phía trước đây. – Tố Uyên cười cợt
– Có chuyện gì xảy ra sao?
– Anh sẽ rất bất ngờ, thôi một chút nữa em đến rồi anh sẽ biết.
*********************************
Minh Trí sau khi rời khỏi biệt thự Trần gia thì liền lên xe chạy đi đến nơi được báo cáo rằng Rin đang được giam giữ tại đó. Nhưng khi đến nơi thì hoàn toàn không có ai ở đó cả, chỉ là một cú lừa mà Tố Uyên và Trương Luật đã đánh lừa đàn em của Minh Trí. Anh liền tức giận mà lo lắng, lần này thì đành gọi cho Trần Hậu. Anh không muốn nhờ đến Trần Hậu vì từ khi tỉnh lại anh cảm giác được tình cảm đặc biệt của Trần Hậu dành cho Rin nên trong lòng tuy vẫn trọng dụng nhưng có cảm giác không muốn Trần Hậu liên quan đến chuyện giữa anh và Rin.
– Trần Hậu, Rin bị bắt cóc… – Minh Trí nói.
– Vâng, tôi đã biết thông tin này thưa thiếu gia. – Trần Hậu đang trên đường đến khách sạn nơi Rin bị bắt giữ mà nói.
– Cậu đã điều tra ra nới giam giữ chưa? – Minh Trí vội hỏi.
– Thiếu gia cứ lo việc đính hôn, Hà My cứ để tôi lo liệu. – Trần Hậu lạnh lùng nói.
– Chết tiệt, từ khi nào cậu có quyền ra lệnh cho tôi phải làm gì, mau nói nơi Rin đang ở. – Minh Trí hét vào điện thoại.
Trần Hậu lặng người một lát, sau đó nói nơi Rin đang bị bắt giam nhưng trong lòng bất an.
Minh Trí sau khi nhận được thông tin từ Trần Hậu liền nhanh chóng quay đầu xe về hướng khách sạn nơi mà Rin đang bị Trương Luật giam giữ.
Tố Uyên đến khách sạn, gặp một tên đứng phìa trước cổng khách sạn liền mỉm cười mà nói: Bắt đầu được rồi. Tên đàn ông trước mặt Tố Uyên gật đầu mà cười gian manh.
– Tố Uyên, chuyện là sao em nhanh nói cho anh biết. – Trương Luật nhìn thấy Tố Uyên đi vào liền hỏi.
– Anh mệt không, em có mua nước cho anh nè. – Tô Uyên đưa một chai nước cho Trương Luật.
Trương Luật nhận lấy nước từ Tố Uyên mà nói: Em đâu cần phải mua, ở khách sạn có nước mà.
– Người ta lo cho anh, anh không uống mà còn trách em.
Nghe Tố Uyên nũng nịu nói thì Trương Luật cầm chai nước mà uống một hơi.
– Em mau nói cho anh biết có chuyện gì đi. – Trương Luật uống xong liền hỏi.
– Anh sẽ nhanh chóng biết thôi. – Tố Uyên mỉm cười.
Trương Luật thấy trong đầu mình bỗng có con buồn ngủ kéo đến, sau đó ngã quỵ xuống dưới chân Tố Uyên.
Tố Uyên mỉm cười nham hiểm sai đàn em mang Trương Luật vào trong phòng Rin cũng đang ngủ say vì trong nước mà đàn em cô ta mang vào cũng bỏ thuốc ngủ vào trong. Sau đó cùng bọn đàn em bỏ đi để lại hai thân thể không mảnh vải che thân trên giường trong một căn phòng mờ aỏ ánh đèn.
Minh Trí và Trần Hậu không hẹn mà gặp tại trước khách sạn. Sau đó đi vào bàn lễ tân.
– Cho tôi biết một đám người mang một cô gái vào phòng nào. – Trần Hậu lên tiếng.
– Xin lỗi, chỗ chúng tôi không có người nào như vậy thuê phòng. – Cô gái tiếp tân nói.
– Gọi giám đốc khách sạn này ra đây hoặc là ông ta muốn khách sạn này đóng cửa. – Minh Trí hét lên.
Cô gái tiếp tân nhìn dáng vẻ Minh Trí liền sợ hãi mà gọi cho giám đốc đến. Sau đó không lâu thì giám đốc khách sạn vừa nhìn thấy Minh Trí thì đi như chạy đến phía anh.
– Giám đốc Minh Trí, sao hôm nay lại đến thăm khách sạn chúng tôi.
– Tôi đến tìm người, mau nói cô gái tôi tìm đang ở đâu. – Minh Trí mất bình tĩnh túm lấy áo ông ta.
– Thiếu gia bình tĩnh. – Trần Hậu nói sau đó nhìn về phía vị giám đốc khách sạn kia mà nói. – Có người báo rằng có môt đám người mang một cô gái vào khách sạn ông, nhưng khi tôi hỏi cô gái này thì cô ta nói không có, phiền ông hỏi nhân viên của ông giúp cho.
Vị giám đốc kia nhìn cô lễ tân quát: Có chuyện đó không, vì sao không nói cho Minh Trí thiếu gia biết.
– Giám đốc, người đó là Trương Luật mang tới. – Cô nhân viên thỏ thẻ vào tai vị giám đốc.
– Mặc kệ hắn là ai, nhanh chóng đưa giám đốc Minh Trí lên tỉm người.
Sau khi được cô gái cho biết số phòng thì Minh Trí và Trần Hậu nhanh chóng đi lên căn phòng đó. Sau khi Trần Hậu đạp cửa ra thì cả hai cùng nhau như chết đứng nhìn cảnh tượng phía trước.
Minh Trí bất giác như điếng người, sau đó miệng hơi khẽ cười mà nói: Thì ra là đi gặp tình nhân sao, cứ tưởng cô ta đang gặp nguy hiểm ngờ đâu lại biết hưởng thụ thế này.
Trần Hậu nghe Minh Trí nói vậy thì quay qua mà đấm Minh Trí vào mặt. Minh Trí không ngờ Trần Hậu dám ra tay với mình nên không né kịp mà ăn trọn quả đấm ngã ngục xuống sàn.
– Cậu, cậu dám đấm tôi. – Minh Trí quát.
– Thiếu gia, anh là người có ơn với tôi. Nhưng cú đấm này tôi không hề hối hận, thiếu gia có quyền gì mà lại nói Hà My như vậy. Cô ấy đã vì thiếu gia mà chịu bao nhiêu khổ tâm, thiếu gia nếu không muốn thấy cảnh tượng này thì nhanh chóng ra về. Tôi sẽ đưa Hà My về sau. – Trần Hậu dùng chiếc áo mềm lớn mà che toàn bộ cơ thể của Rin rồi bế trên tay.
Minh Trí nghĩ rằng Rin đến chỉ để gặp gỡ nhân tình nên thấy cảnh tượng chướng mắt liền bỏ đi, trong lòng vô cùng khó chịu mà tức tối.
Trần Hậu ôm Rin ra xe, mặc dù gọi nhiều lần nhưng cô vẫn không tỉnh lại liền đưa cô về biệt thự hoa hồng.
Pi sau khi mặc quần áo tươm tất cho Rin thì liền lo lắng hỏi
– Anh Hậu, vì sao Rin lại như vậy, quần áo cô ấy đâu cả rồi và sao đến giờ này còn chưa tỉnh lại.
Trần Hậu thuật lại chuyện của Rin cho Pi nghe, Pi liền tức giận mà nói.
– Không phải, rõ ràng là Rin bị bắt đi không phải tự động đến gặp người đàn ông xa lạ kia.
– Tôi cũng nghĩ cô ấy đã bị cho uống thuốc mê nên đến giờ chưa tỉnh lại, tôi đã gọi bác sĩ đến kiểm tra rồi.
– Anh phải điều tra việc này do ai gây ra, nếu không Rin sẽ vẫn còn nguy hiểm.
– Tôi đã cho người giữ lại người đàn ông kia, đợi hắn tỉnh lại mọi chuyện sẽ rõ ràng mà thôi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Rin thì nói Rin chỉ ngủ say do liều lượng thuốc mê chưa tan. Sau khi tan hết thuốcs sẽ nhanh chóng tỉnh lại nhưng phải nghĩ ngơi thêm.
Minh Trí sau khi rời khỏi khách sạn thì không về biệt thự Trịnh gia mà đi đến Ciz Bar. Anh ngồi bàn VIP nghe tiếng nhạc ầm ầm trên tay cầm một ly rượu sau đó đưa ly lên môi một hơi mà uống hết.
– Giám đốc, hôm nay không phải ngày anh đính hôn sao. – Ngọc Diệp mặc một bộ quần áo sexxy đi tới.
– Là thư kí Ngọc Diệp sao, cô cũng đến nơi này. – Minh Trí trong cơn men nhưng vẫn nhận ra thư kí riêng của mỉnh.
– Sau giờ làm việc không cho em thư giãn sao? – Ngọc Diệp cầm trên tay một ly rượu liền nâng lên. – Mời giám đốc.
Minh Trí cầm trên tay ly rượu cụng ly với Ngọc Diệp sau đó đưa ly lên mà uống cạn.
– Hôm nay giám đốc lại bỏ rơi vợ trẻ mà đến đây sao? – Ngọc Diệp thấy kì lạ vì bởi lẽ ai ai cũng biết Minh Trí cải lời Tổng giám mà cưới Tố Uyên.
– Nếu cô nhin thấy người trong lòng cùng người khác không mặc gì nằm trên giường thì cô sẽ như thế nào? – Minh Trí nhìn ly rượu đỏ lắc lư mà nói.
– Tố Uyên phản bội giám đốc sao? – Ngọc Diệp sững sờ hỏi lại.
– Không phải cô ấy? – Minh Trí trong cơn say, hình bóng Rin cùng Trương Luật cứ thế mà hiện lên. Sau đó Minh Trí đập nát ly rượu trên tay, lảo đảo đi về phía cửa, Ngọc Diệp liền đuổi theo.
– Giám đốc, anh say rồi tôi đưa anh về.
– Không, tôi không muốn về đưa tôi đến biệt thự hoa hồng trắng.
– Giám đốc say quá rồi, hay tôi đưa anh đến khách sạn nghĩ ngơi.
Nghe hai từ khách sạn trong lòng Minh Trí càng nóng giận, Minh Trí gọi một chiếc taxi tới rồi lên xe không nói một câu nào với Ngọc Diệp nữa.
Ngọc Diệp đứng như trời trồng, không hiểu vì sao đang nói chuyện thì giám đốc Minh Trí lại nghiêm mặt mà bỏ đi. Khi nào thấy anh ta nghiêm mặt như vậy nghĩa là không nên động vào nữa bao nhiêu năm làm cùng Minh Trí nên Ngọc Diệp rất hiểu.
Ngọc Diệp khẽ nhếch môi nói: Hừ, vợ đã như vậy thì chăc sẽ đau khổ lắm, cơ hội của mình chăng?
Trương Luật tỉnh lại sau kh thuốc mê đã ta thì đã thấy mình bị nhốt tong một ngôi nhà kho đã cũ. Hắn ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ biết sau khi uống nước do Tố Uyên đưa liền buôn ngủ mà không biết gi nữa.
Trần Hậu được báo tin thì liền tới nơi giam Trương Luật. Sau khi cởi trói cho Trương Luật vì dù gì hắn ta cũng là đại ca một vùng ( do Trần Hậu điều tra ) thì theo luật cần phải giữ thể diện cho hắn ta.
– Nói cho tôi biết vì sao bắt cóc Hà My? – Trần Hậu bình tĩnh hỏi.
– Tôi nhận tiền để làm chuyện này, người sai bảo không ra mặt. – Trương Luật nói dối.
– Họ sai cậu bắt cóc với mục đích gì?
– Tôi không biết, họ chỉ bảo tôi bắt cóc cô ta giam giữ đợi họ tới mà thôi.
– Vậy mày có quyền làm vậy với cô ấy sao? – Trần Hậu tức giận nắm áo Trương Luật.
– Tôi làm gì cô ta? – Trương Luật bất ngờ hỏi.
Trần Hậu nói lại cảnh tượng cho Trương Luật, nghe xong hắn ta tức giận nói to.
– Mẹ kiếp, con đàn bà đê tiện dám lợi dụng tao.
– Là ai, mau nói. – Trần Hậu nắm áo hắn.
– Tới mức này tao cũng không bao che nó nữa, là con Tố Uyên. Nó là người yêu của tao, vì thằng thiếu gia Minh Trí giàu có yêu nó nên muốn cưới nó. Sau đó nó bảo cô gái kia là vật cản đường cân tiêu diệt để nó dễ dàng đến với tên kia mà lấy tiền mang về.
– Nghĩa là mày với Hà My chưa có chuyện gì xảy ra?
– Tao thề không hề có ý định đụng chạm gì tới cô ta, tao còn có ý định bàn bạc với Tố Uyên tha cho cô ta nhưng không ngờ chưa kịp nói thì con đàn bà đó đã ra tay trước.
– Chuyện này tuy mày cũngbị lợi dụng nhưng tao không thể tha cho mày dễ dàng như vậy được. – Trần Hậu nãy ra ý định liền dẫn dụ Trương Luật.
– Mày muốn làm gì tao?
– Tao tha cho mày cũng dễ, nhưng mày cũng may mắn lọt vào tay tao. Bọn người của cô ta đang săn lùng mày ngoài kia. – Trần Hậu nói.
– Mẹ kiếp, nếu mày trả thù cho tao mối nhục này, tao sẽ trở thành đàn em của mày.
– Vậy trước tiên cứ kêu đại ca trước đã.
– Mày cứ làm trước đi, câu đại ca này tao chưa bao giơ phải xưng với ai.
Trần Hậu mỉm cười khi dễ dàng thu phục được Trương Luật thì thế lực vùng của hắn rất lớn mạnh.
– Trước tiên tao sẽ lo liệu cho mày nơi ở, chuyện của Tố Uyêntao sẽ giải quyết.
#*#
Minh Trí đón xe đến biệt thự hoa hồng trắng nhưng không bấm chuông mà cứ ngồi trong xe mà nhìn vào. Thật lâu sau liền cho xe đi về biệt thự Trần gia với bao nhiêu đau thương, lúc này anh nhận ra mình đã yêu người con gái này nhưng có lẽ mọi chuyện đã quá muộn.
Rin tỉnh lại, sau đó được Pi kể lại mọi chuyện liền mỉm cười chua xót, cô liền nói với Pi rằng: Vậy cũng tốt, vì từ nay mình và anh ấy đã vĩnh viễn không còn cơ hội nào nữa. Anh ấy đã có cô gái kia và hiểu lầm này không thể nào giải thích. Pi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, sẽ qua nhanh thôi mà.
Rin nói, nước mắt lã chã rơi. Cuộc đời này quá bất công với cô chăng???