Phương Hoa gật gật đầu, cô lại hỏi tiếp “Quan hệ của hai người họ là như thế nào vậy?”
“Dạ chuyện này…” Cô hầu có vẻ khó xử, cả cô gái đứng bên cũng cúi đầu, Phương Hoa nâng môi cười, giống như hiểu được họ không thể trả lời, cô đáp “Tôi hiểu rồi.”
Cô cũng không muốn làm khó họ, họ chỉ là người làm ở đây.
Phương Hoa hít thở, tay cầm lấy thìa nhanh nhanh ăn cho xong, không phải để hai cô hầu đợi lâu.
“Tiểu thư, có quần áo chuẩn bị ở trong tủ rồi ạ” Nhìn thấy Phương Hoa mặc bộ đồ của hôm qua, cô hầu mới bảo, Phương Hoa mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt tròn long lanh thuần khiết vô cùng, khiến cho cả hai cô hầu còn phải động lòng.
“Cảm ơn” Phương Hoa tiếp tục ăn, ăn xong hai cô hầu thu dọn xong rời đi.
Cửa phòng của Phương Hoa lần nữa mở ra, Lâm Khả My bước vào, đi đến nhìn cô gái ngồi ở sofa. Nhìn thấy gương mặt có vết bầm, da thịt nơi nào lộ ra đều là bầm tím, Lâm Khả My vô cùng ưng ý “Phương tiểu thư, có thấy chỗ nào không khoẻ không?”
Phương Hoa im lặng, Lâm Khả My khẽ cười “Phương tiểu thư, Phương Hoa, chật chật, đường đường là con gái yêu quý của Phương gia bây giờ lại thảm hại thế này.”
Đối với đùa cợt của Lâm Khả My, Phương Hoa vẫn duy trì im lặng, giống như không để tâm, cô chỉ ngồi lặng im ở sofa ôm chiếc gối mềm.
“Xùy, như vậy còn ra vẻ” Lâm Khả My chề môi, liếc mắt đi ra ngoài, nếu không vì Trịnh thiếu không cho phép cô ra tay nữa, Lâm Khả My sẽ không dễ rời phòng Phương Hoa như vậy, cô còn chưa trúc giận đủ.
Phương gia tìm kiếm Phương Hoa trong vô vọng, ở bên ngoài, người ta nghĩ rằng cô giống như bị bốc hơi khỏi trái đất. Tìm thế nào cũng không ra, không ai biết cô ở đâu.
Ba mẹ Phương thậm chí đã công khai tìm kiếm cô, thông báo tìm kiếm Phương Hoa ở khắp các trang báo mạng. Nhưng Phương Hoa không thể truy cập tin tức, cô không thể biết được những chuyện ngoài kia.
Mẹ Phương vì lo lắng, vì khóc quá nhiều bà đuối sức, phải nằm viện truyền nước. Ba Phương vừa lo chuyện ở Phương thị, vừa lo chuyện gia đình. Ông trở nên gầy gộc đi rất nhiều, hốc hác giống như người già đi mấy tuổi.
Có các trang báo lá cải, nói rằng, thời vinh quan của Phương gia đã đến hồi kết thúc, Phương gia không lâu sẽ đi vào quỹ đạo.
Lại thêm một tuần trôi qua.
Lâm Khả My không có tìm Phương Hoa, vết thương vừa vẹn lành đi, một tuần sống ở đây. Phương Hoa chỉ có thể quanh quẩn ở trong một căn phòng nhỏ, hai cô gái kia là người chăm sóc cho cô.
Họ rất hiền lành, không có dáng vẻ dữ tợn như đám người đi theo Lâm Khả My, lúc nào cũng rất ân cần và hiền dịu đối với Phương Hoa.
Phương Hoa đã mấy lần bắt chuyện cùng họ, một người tên là Kim Ngân, một người tên là Mỹ Anh.
Bọn họ lớn hơn cô đến năm tuổi, đồ ăn của Phương Hoa đều do họ chuẩn bị, họ dọn phòng cho cô. Ở một nơi cô độc như này, Phương Hoa thật sự muốn làm bạn với họ, muốn tìm người để giải bầu tâm sự, nói chuyện đôi chút. Giống như lúc này, Phương Hoa ngồi ăn cơm, còn hai người hầu vẫn như lệ đứng đợi.
“Hai chị ngồi đợi đi” Các vết thương mà Lâm Khả My gây đã dần khỏi, cô cũng không còn đau nhức nữa. Hai chị hầu được cho phép thì ngồi xuống sofa đối diện Phương Hoa.
“Hai chị đã ăn buổi chiều chưa?” Phương Hoa hỏi, những câu hỏi đơn giản, Kim Ngân khẽ “Dạ chưa, người hầu ăn sau cùng ạ.”
“À…” Cô gật gật đầu, miệng nhỏ nhai nhai.
“Hai chị lớn hơn em, đừng dạ hay là ạ với em nga” Phương Hoa quơ qua quơ lại chiếc thìa nghiêm cấm, còn nô đùa một câu “Tổn thọ em đó.”
Nếu cứ để hai người họ xưng hô như thế, Phương Hoa sẽ chết sớm mất thôi.
Kim Ngân và Mỹ Anh buồn cười, tay che miệng, Phương Hoa trong giống như đứa nhỏ, quá cô đơn cần có ai đó nói chuyện. Bởi vì Phương Hoa biết rõ, hai chị không thể nói về chuyện của Khả My hay Trịnh thiếu nên Phương Hoa cũng không làm khó, cô không hề đề cập.
Chỉ đơn giản là hỏi các chị làm gì, mai ăn gì, chán quá nên làm gì, hoặc là các chị làm công việc như nào kể cho Phương Hoa nghe. Gương mặt ngây thơ, đôi mắt thuần khiết, Phương Hoa giống như một viên ngọc xinh đẹp và đáng yêu.
Mỹ Anh khẽ thì thầm vào tai Kim Ngân, hai chị giống như đang nói gì đó không cho Phương Hoa nghe. Vẻ mặt tươi tắn của Phương Hoa lập tức trở nên ủ rũ, thấy thế Mỹ Anh đành phải nói lớn ra “Chị nói là tiểu thư thật đáng yêu.”
Phương Hoa bĩu môi lèm bèm “Ngốc mới tin.”
“Sở thích của tiểu thư là gì ạ?” Kim Ngân tò mò hỏi, Phương Hoa nhai nhai hết đồ ăn trong miệng, mắt đẹp lượm chị hầu “Đã bảo là đừng có xưng hô như vậy, chị có thể gọi em là Phương Hoa.”
“…” Kim Ngân ngập ngừng “Vậy, Phương Hoa, em thích gì?”
“Sở thích á?” Phương Hoa hì hì cười “Em thích đồ ăn mà mẹ nấu ấy, nhất là món thịt sườn rang mặn, thích những lúc ba mẹ vui vẻ nè. Thích nghe nhạc, xem phim nè, đặc biệt là em rất thích trêu anh trai.”
Nhắc đến anh, ánh mắt cô thoáng qua tia đau lòng, nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh chóng bị che lắp bởi một nụ cười “Em vẫn chưa thể tốt nghiệp nữa, năm nay là cuối cấp vậy mà…”
Hai cô hầu im lặng nghe cô nói, nghe đến đây, ắc hẳn tiểu thư muốn nói vì bị bắt giam ở đây nên mới không thể tốt nghiệp.
Kim Ngân khẽ an ủi “Chuyện gì cũng sẽ qua thôi, nếu em không làm gì xấu em không cần lo sợ gì cả.”
Phương Hoa lắc đầu, tóc mai nhẹ nhàng ôm lấy gò má “Chị không làm gì sai nhưng người khác vẫn chỉ muốn trừng phạt chị, sẽ không ai chịu nghe chị giải thích.”
Mỹ Anh khẽ cúi đầu, hiểu rõ ý Phương Hoa.
Cuộc đời có những chuyện mà bản thân ta không thể đoán được, bằng một cách nào đó mà người khác chỉ muốn đổ hết lên người chúng ta. Bằng một cách nào đó, họ chỉ muốn chúng ta bị trừng phạt, không cần nghe giải thích, không cần lý do.
“Phương Hoa” Mỹ Anh khẽ gọi, Phương Hoa đang ăn liền ngẩn đầu nhìn chị, chị hầu giống như có điều khó nói. Chị ấy nhìn trái nhìn phải một lúc, mới lên tiếng “Em có chắc em không làm gì sai không?”
Giống như một gáo nước lạnh, một gáo nước lạnh dưới biển băng, tạt thẳng vào người. Hai chị cũng nghi ngờ Phương Hoa sao? Phương Hoa không vẽ ra được nụ nào nữa, cười khổ “Tùy chị nghĩ thôi…”
“Bởi vì…” Mỹ Anh ngập ngừng “Việc cậu chủ và Lâm tiểu thư thù ghét Phương gia, cho đến tất cả người hầu ở trong nhà đều vô cùng ghét tiểu thư.”
“Có lửa mới có khói được” Kim Ngân chân thành nhìn Phương Hoa, cô thở dài, đặt xuống chiếc thìa. Phương Hoa không cảm thấy đói nữa, bỗng nhiên lạc miệng nên ăn không còn ngon nữa.
Phương Hoa cười nhẹ “Chị dọn đi, em ăn xong rồi.”
“Hôm nay em ăn ít thế?” Mỹ Anh ngạc nhiên, thông thường chuẩn bị bao nhiêu, Phương Hoa đều sẽ vét sạch không bỏ xót một món nào, hôm nay như nào vẫn chưa được phân nửa phần ăn lại no.
Phương Hoa vung vai, ngáp dài “Có vẻ như em buồn ngủ rồi ấy, nên không muốn ăn nữa.”
“Ra vậy” Hai chị dọn dẹp sau đó tạm biệt Phương Hoa, cô đi vào phòng tắm rửa mặt, từ hôm đó đến đã trôi qua một tuần Lâm Khả My không có tìm cô. Những vết bầm tím đã dần tan, Phương Hoa lau mặt bằng khăn lông, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm, xuất hiện trong tầm mắt Phương Hoa là bóng hình người đàn ông đó đang thản nhiên ngồi trên sofa.