Nhìn thấy người đàn ông kia ngồi ở sofa.
Phương Hoa bật lên tất cả sự đề phòng đứng ở cửa phòng tắm hỏi “Anh có chuyện gì?”
Có chuyện gì mà vào phòng cô, Phương Hoa đứng yên ở trước cửa phòng tắm, Lâm Khả My có thể đánh đập cô, còn hắn ta… Phương Hoa sẽ đứng ở đây, nếu anh ta hành động gì cô sẽ chạy vào bên trong phòng tắm trốn.
Nghe giọng nói của Phương Hoa, hắn ta nâng đầu, cô đứng ở trước phòng tắm, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Mái tóc đen dài xoã tự do, mày liễu thanh tao cùng đôi mắt to tròn thuần khiết, cả đôi mi dài run nhẹ. Quả thật, rất giống một tiểu thỏ bạch ngu ngơ ngốc nghếch, gương mặt tròn với hai chiếc má bánh bao đáng yêu.
Dáng vẻ chưa trưởng thành, nét đẹp thơ ngây đến lạ, hắn nâng nước chân đứng dậy, ánh mắt hướng thẳng đến phía cô. Phương Hoa lùi bước, lưng áp vào cánh cửa, tay cô đã đặt trước ở tay cầm phòng tắm.
“Anh khoan…” Phương Hoa ra năm ngón tay ngăn chặn “Có gì cứ ở đó nói.”
Phương Hoa bị nhốt ở nơi này, cô nam quả nữ cùng một phòng, cô còn chỉ mặt váy ngủ, hắn ta vẫn cứ bước đến phía Phương Hoa, không hề có ý định ngừng lại. Phương Hoa ngay lập tức đẩy cửa phòng tắm, trốn vào bên trong phòng tắm sau đó nhanh khoá lại cửa, giọng nói hiện rõ lo lắng “Trịnh thiếu, nếu anh không có chuyện gì để nói thì mời anh ra ngoài.”
Qua tấm kính mờ trên cửa, nhìn thấy hình bóng hắn vẫn đi đến trước cửa phòng tắm. Tay cô giữ chặt chốt cửa, ánh mắt trừng trừng với bóng người phía sau cánh cửa.
Tít tít.
Âm thanh phát ra ở cánh cửa phòng tắm, khoá cửa được mở, Phương Hoa bị doạ lập tức chặn lại cánh cửa. Nhưng với sức lực của cô cùng hắn, Phương Hoa không tài nào đỡ được cánh cửa bị hắn đẩy ra.
Hắn đứng ở trước mặt Phương Hoa, sau một tuần không nhìn thấy, gương mặt Phương Hoa đã không còn vết bầm, hắn bắt lấy cổ tay của cô kéo ra khỏi phòng tắm.
“Anh làm gì vậy?”
Kéo Phương Hoa đến giường lớn, đầy cô ngã xuống chiếc giường mềm, Phương Hoa bị choáng, lật đật ngồi dậy, cả người đề phòng lùi về phía góc giường.
“Anh muốn làm gì?” Cô hét, nhìn thấy hắn lười biến cởi ra cà vạt màu nâu, chiếc cà vạt bị ném đi, lạnh lùng nằm trên mặt sàn nhà lạnh. Cởi ra khuy áo đang gò bó hắn ta, hắn ta tháo ra ba chiếc khuy áo, sau đó bàn tay lại hạ xuống cởi ra thắc lưng. Âm thanh lạch tạch khi hắn tháo ra chiếc thắc lưng, số phận của dây lưng cũng giống như cà vạt màu nâu nằm trên sàn nhà.
Phương Hoa bị doạ, trong một căn phòng kín như thế này, cô không có chỗ để chạy. Phương Hoa bị doạ sợ, cô chỉ mới là một con bé vừa bước qua tuổi mười tám, cái tuổi mới lớn hồn nhiên.
Hành động thô thiển cởi quần áo của hắn ta khiến cho Phương Hoa hoảng sợ, hình dung được tình trạng của bản thân, cô lập tức quỳ rạp trên giường, hai tay vội vàng chà xát vào nhau cầu xin hắn “Trịnh thiếu… Tôi xin anh, đừng như thế, tôi không muốn như thế.”
“Chuyện này cô không có quyền quyết định” Hắn cười, cô có muốn hay không muốn cũng chẳng có gì thay đổi.
“Anh đừng như vậy, anh muốn gì cũng được… Chỉ là đừng làm vậy” Cô mếu máo, gương mặt trẻ non ướt nước mắt, bàn tay nhỏ trước ngực chấp vào nhau chà xát cầu xin hắn.
Hắn tháo ra đai lưng, đầu gối chân bước lên giường, hướng về cô ở trong phía góc giường.
“Tôi xin anh mà… Huhu…” Phương Hoa bật khóc, hai tay chà chà vào nhau ở trước ngực nức nở van xin nài nỉ. Hắn bước đến trước mặt cô, bàn tay hắn bắt lấy một cánh tay đang cầu xin. Khoé môi hắn cong lên thành một nụ cười, con ngươi đen chăm chú nhìn cô.
Bàn tay bất lấy cánh tay của Phương Hoa, một giây thương xót, một giây sau hắn ấn cô xuống giường.
Giam cô ở dưới thân, bàn tay to bóp chặt gương mặt Phương Hoa, từ gương mặt hạ xuống chiếc cổ đến trước ngực. Từng ngón tay hắn ta mân mê làn da mềm mại của Phương Hoa, bởi vì vừa tắm xong, da thịt ngâm nước. Ngón tay anh ta lại lạnh, chạm vào da thịt ấm nóng của Phương Hoa liền gây ra một sự xúc động.
“Có gì chúng ta nói chuyện được không?” Phương Hoa mếu máo, tay nhỏ bị giữ chặt, tay còn lại níu lấy bàn tay hắn đang mâm mê trước ngực. Phương Hoa rất cố gắng tìm cách để tránh đi chuyện không mong muốn, mắt đỏ hoe nhoè lệ đáng thương.
Hắn ta không hề có ý định ngừng lại, mặc đi sự níu nắm của Phương Hoa, bàn tay chạm vào ngực áo ngủ, kéo vạt áo tụt ra khỏi bả vai Phương Hoa. Bả vai mảnh khảnh xuất hiện, xương quai xanh xinh đẹp lộ diện, từ dàn da mềm mượt đến đồi ngọc trắng sữa xuất hiện.
Áo bị tụt, lần đầu tiên bị người khác nhìn thấy, Phương Hoa nhanh chóng buông tay hắn tay, cánh tay choàng lại trước ngực. Che lại hai nụ hoa màu hồng, giương mặt ướt nước mắt bị doạ đến trắng bệch.
“Anh đừng…” Phương Hoa sợ hãi, giọng nói run rẩy nấc nghẹn “Đừng làm vậy…”
Thiếu nữ xinh đẹp khóc nức nở đến giọng nói run rẩy, gương mặt non tơ thuần khiết, xương vai xinh đẹp đến mê người, đang tự mình che chắn đồi hoa mê hoặc nửa ẩn nửa hiện. Hai gò bồng đào trắng ngọc căng tròn, thật là một tuyệt cảnh giai nhân, khiến người ta không chịu nổi muốn cắn một ngụm.
“Chật” Ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp, hắn ta tấm tắc chật lưỡi như một lời khen ngợi “Thật không uổng công chờ đợi.”
“Chúng ta nói chuyện đi, nếu có chuyện gì…” Phương Hoa hít hít cái mũi đã nghẹn, đang cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng việc bị một người đàn ông lột trần như thế, thật khó để có thể trấn tĩnh lại tinh thần “Có chuyện gì thì…”
“Chúng ta không cần nói chuyện” Hắn ta cắt đứt lời Phương Hoa, giọng nói trầm thấp câu khởi “Chỉ cần hành động là đủ rồi.”
“Đừng” Phương Hoa lắc đầu, hắn ta cúi người hôn lên làn da trên cổ Phương Hoa, mùi hương thơm gọt ngào từ cơ thể cô bắt đầu thiêu đốt tâm trí hắn ta, tư vị của thiếu nữ tuổi trăng tròn, mút lấy một vị trí trên làn da đến in ra thành dấu đỏ, không thể ngừng tán thưởng nhìn ngắm bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần này.
“Không…” Phương Hoa buông bỏ mọi sự che chắn, hai tay đặt trước lòng ngực hắn ta, cố hết sức đẩy. Bỡn cợt kia khiến lông tơ Phương Hoa đều dựng đứng, thân là con gái Phương gia, chưa từng phải động tay vào bất kì chuyện gì. Được gia đình cưng chiều hết mực, đột nhiên Phương Hoa lại rơi vào tình thế như thế này, cô bị doạ đến cơ thể phát run, không ngừng bật khóc.
“Anh đừng… Huhu…” Phương Hoa giây phút này chỉ biết bật khóc như một đứa trẻ, không biết phải làm như thế nào cả. Hai bàn tay từ chống đẩy hắn ta biến thành nắm chặt, hai bàn tay nhỏ nắm chặt áo sơ mi trước ngực hắn đến nhăn nheo.
Dừng lại nụ hôn, ba dấu hôn màu đỏ xuất hiện trên làn da Phương Hoa, bàn tay to lớn bắt đầu sờ lên bồng đào to tròn. Chúng vô cùng mềm mại giống như tan chảy trong tay hắn, rất vừa vặn để hắn xoa nắn chúng thành từng loại hình thù kì lạ. Phương Hoa níu lấy ngực áo hắn, không ngừng nức nở, níu lấy hắn trông vô cùng đáng thương.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi cười, đáy mắt hắn hiện lên sự phẫn nộ, không rõ vì sao trong đôi mắt ấy chỉ toàn hiện lên căm ghét đến tột cùng. Trêu hoa ghẹo nguyệt đã đủ, bàn tay to chạy trên làn da mượt mà, làn da này thực khiến hắn ưu thích, mềm mại mê hoặc hắn.
Những ngón tay chạy trên làn da Phương Hoa, chạy xuống chiếc đùi ngọc trắng nõn, xoa xoa thưởng thức đùi ngọc xinh đẹp kia. Hắn nâng người dậy, không thể chần chờ thêm, mở ra khuy quần kéo xuống, giải phóng chính mình to lớn.
Khi hắn rời đi, Phương Hoa nhanh vội nâng người dậy, giống như con cá đuối nước tìm được vũng bùn lầy. Nhanh chóng thoái lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào đầu giường gỗ lạnh.
Nhìn thấy vật kia to lớn, mắt đen ướt nhoè trợn to, đầu nhỏ lắc điên lắc dại “Làm ơn…”