Ở Trần gia, Trần Nghĩa ngồi suy tư ở bàn học sau khi anh chuẩn bị thời khoá biểu của ngày mai. Nghe thấy điện thoại rung lên thông báo, anh cầm lên điện thoại.
Tin nhắn đến từ Lâm Khả My, khoé môi Trần Nghĩa khẽ cong lên một đường cong ấm áp, lúc sáng khi an ủi Lâm Khả My, anh mới biết được Lâm Khả My có một gia cảnh vô cùng khó khăn.
Lâm Khả My là cô nhi ở làng trẻ em sos, vì muốn đổi đời nên đã dành toàn bộ thời gian vào việc học tập. Vì vậy mà giành được giải nhất trong cuộc thi thành phố vừa rồi và nhận được học bổng vào trường hạng nhất, Trịnh thiếu mà Gia Hân đề cập chẳng qua là một người anh rất hay đến làng trẻ em vì thế mà quen biết.
Cho nên Lâm Khả My mới quen biết Trịnh thiếu, nghe gia cảnh khó khăn của Lâm Khả My, người lúc nào cũng ở vạch đích như Trần Nghĩa cảm thấy rất đau lòng. Giống như thương xót cho số phận bé nhỏ của Lâm Khả My, Khả My lúc này chắc chắn nằm trong tầm ngắm bắt nạt của nhóm người Ali, Trần Nghĩa phải để tâm Khả My một chút.
Người như Khả My, nếu bị bắt nạt nữa thì thật sự rất đáng thương. Có vẻ như anh cần phải giữ Khả My bên cạnh, tốt hơn hết nên bên cạnh cô ấy, người đã chịu nhiều thương tổn như thế cần được bảo vệ và người có thể làm điều đó hiện tại chỉ có cậu.
Buổi sáng hôm sau đến lớp học, bởi vì hôm qua suy nghĩ khá nhiều, Phương Hoa ngủ muộn nên sáng nay dậy trễ. Đến trường trễ hơn bình thường, mọi khi Phương Hoa đi học cũng chỉ có vài người ở trường.
Hôm nay đến thì trường đã đông tấp nập, trên đường đi, Phương Hoa nhìn thấy đám người của Ali hướng về phía sau vườn trường. Phương Hoa tò mò nên có đi theo xem xét, nhóm người Ali tụ tập ở sau vườn đang bắt nạt một em lớp dưới.
Cô gái bị bắt nạt đến đầu tóc rối bù xù, gương mặt đỏ rần những dấu bàn tay. Phương Hoa chỉ có thể im lặng rời đi, gia thế của Ali rất lớn, cách tốt nhất là không nên va chạm vào.
Thật đáng thương cho những người bị Ali nhắm trúng.
Trở vào lớp học, Ái Nhi và Tiểu Linh nhìn thấy liền đi đến bàn của Phương Hoa tám chuyện, còn riêng Phương Hoa. Vừa bước vào lớp cô đã nhìn đến vị trí cuối lớp, Khả My và Trần Nghĩa đang hàn huyên trông rất vui vẻ.
Phương Hoa nhanh ngồi vào chỗ, cùng hai người bạn của cô nói chuyện.
Mọi chuyện trong lớp vẫn diễn ra như thường, bởi vì Khả My lúc nào cũng bên cạnh Trần Nghĩa, cho nên đám người của Ali không làm gì được. Phương Hoa nghĩ như vậy cũng thật tốt, chỉ là Phương Hoa có một chút ghen tỵ với Khả My vì lúc nào cũng có Trần Nghĩa ở bên cạnh.
Như thế một cuộc tẩy chay diễn ra, ngoài Trần Nghĩa ra hầu như Lâm Khả My không có nói chuyện với ai khác.
Giống như Lâm Khả My bị cô lập đi, một tuần học trôi qua, Lâm Khả My ngoài Trần Nghĩa không hề nói chuyện với người khác.
Đã trôi qua một tuần như thế, Phương Hoa không muốn Khả My bị cô lập như vậy, cho nên hôm nay Phương Hoa sẽ nhân lúc thu tiền sinh hoạt nói chuyện với Khả My một chút. Cô nuôi nấng ý định sẽ kết bạn với Khả My, chỉ cần Khả My chơi được với Phương Hoa, Ái Nhi và Tiểu Linh cũng sẽ chơi cùng với Khả My.
Lâm Khả My sẽ không bị cô lập nữa.
Thu tiền một vòng, cuối cùng cũng đến dãy cuối lớp, Phương Hoa tiến đến chỗ Khả My và Trần Nghĩa.
“Mình thu tiền sinh hoạt” Phương Hoa nhẹ nhàng đáp, Trần Nghĩa gật gật đầu rồi lấy ra tiền đưa cho Phương Hoa.
“Đóng cho cả Khả My” Trần Nghĩa đáp, Phương Hoa ngạc nhiên nhìn sang Lâm Khả My, cô ấy chỉ cúi đầu. Phương Hoa nhận lấy tiền, đặt bút đánh dấu vào danh sách.
“À mà…” Phương Hoa chần chừ “Khả My nè.”
Lâm Khả My ngẩn đầu, Phương Hoa tươi tắn nở nụ cười với cô ấy ngỏ lời “Một chốc nữa tan học, bọn mình có đi uống trà sữa, cậu có muốn đi cùng không?”
Nghe thấy Phương Hoa ngõ ý, Lâm Khả Minh chớp mắt, giống như con cún nhỏ mừng rỡ ngẩn đầu “Thật sự mình có thể đi cùng sao?”
“Đơn nhiên” Phương Hoa nhẹ nhàng nháy mắt “Đi cùng mình, Ái Nhi và Tiểu Linh, bọn họ không phải người xấu đâu.”
“Được thôi” Lâm Khả My gật đầu nhanh, Trần Nghĩa nhìn thấy cũng nỡ ra một nụ cười ôn nhu.
“Vậy lát nữa mọi người đi chơi vui vẻ” Trần Nghĩa nói, Phương Hoa liền quẹt mũi đáp nhanh cực kì lém lĩnh “Đơn nhiên là phải vui rồi nha.”
Cứ vậy, sau giờ học bốn người gồm Phương Hoa, Ái Nhi, Tiểu Linh và Khả My đến quán trà sữa ở gần trường.
Bọn họ vừa ăn uống vừa tám những chuyện vui, bầu không khí bốn người nói chuyện thật sự rất hợp. Nhìn thấy Khả My vui vẻ, Phương Hoa cũng thoải mái hơn.
“Cơ mà Khả My thông minh thiệt đó” Ái Nhi sùng bái vô cùng, bài toán khó đến mức Ái Nhi bức tóc vò đầu trong khi Khả My chỉ cần ngoắc tay là đã xong.
“Có gì đâu hì hì” Được khen đến nở mũi, Khả My xua tay quyết liệt.
Bốn người vui vẻ cùng nhau, sau khi tan tiệc, Ái Nhi và Tiểu Linh trở về nhà, Phương Hoa đứng ở trước quán nước chờ đợi xe nhà đến rước. Còn Khả My cũng tạm biệt Phương Hoa sau đó đi bộ nhanh chờ về nhà.
Phương Hoa trở về nhà với tâm trạng cực kì tốt, cô còn khoe mẽ với ba mẹ và anh trai rằng, cô vừa kết được thêm một bạn cực kì thông minh. Nằm trên chiếc giường mềm lăn qua lăn lại, gương mặt Phương Hoa không giấu nổi sung sướng, kết bạn được với Khả My. Không những có thêm bạn mới, Phương Hoa còn có thể làm bạn thân thiết hơn với Trần Nghĩa. Đó có vẻ như mới là mục đính chính của Phương Hoa, cô đã nảy sinh sự ít kỉ.
Một người thuần khiết đến mức người khác ví cô là viên pha lê trắng xoá, cuối cùng đã nãy sinh vết ố đen của sự ít kỷ và ghen ghét. Khi yêu chẳng mấy ai có thể vượt qua được nó cả, mấy ai có thể không ít kỉ khi yêu cơ chứ?
Thật sự rất thích nga, chỉ cần nghĩ đến có thể thân thích hơn với Trần Nghĩa một chút, Phương Hoa đã vui đến nhảy cẩn lên rồi. Vui đến mức quên mất tuần trước vì Khả My thân thiết với Trần Nghĩa mà buồn như thế nào, đúng là khi yêu thì chỉ nhìn thấy những thứ tốt đẹp thôi a.
Đúng rồi, vừa rồi Phương Hoa có xin được số điện thoại của Lâm Khả My.
Cô vội cầm lấy chiếc điện thoại, nhấn vào số điện thoại của Lâm Khả My mở ra mục tin nhắn. Gương mặt nhỏ đáng yêu thích thú chăm chăm vào màn hình, ngón tay nhỏ ấn ấn vào màn hình soạn tin nhắn.
“Hi vọng chúng ta có thể làm bạn tốt” Phương Hoa lẩm bẩm, sau đó gửi đi tin nhắn, cô ôm chiếc điện thoại cười tít cả mắt.
Ở một nơi khác, điện thoại của Lâm Khả My rung chuông thông báo có tin nhắn đến, Lâm Khả My đứng trước một tấm gương trong suốt. Bàn tay nâng lên xem dòng tin nhắn hiện thị kia, khoé môi nhếch lên nụ cười lạ ném đi chiếc điện thoại, không chừng chừ điều gì Lâm Khả My mạnh bạo đập đầu vào tấm gương trắng kia.
Tấm gương nức nẻ, máu đỏ bắt đầu tuông rơi từ vần trán chảy xuống xương mũi, cánh môi. Lâm Khả My vẫn nhếch môi cười cho dù máu kia đang đổ.