Tiếng vun vút của kim loại bay trong gió từng tiếng từng tiếng một, vừa rõ ràng vừa nhịp nhàng.
Ánh kim lấp lánh ảo diệu thỉnh thoảng lại lóe lên chạy dọc theo chiều dài của thanh katana (kiếm Nhật).
Đôi bàn tay rắn chắc nắm chặt cán, chém từng đường kiếm ngọt sớt như xẻ gió.
Mội người đàn ông cao gầy khi cởi trần để lộ thân hình rắn chắc ướt đẫm những giọt mồ hôi nóng bỏng.
Cường độ tập luyện thay đổi nhịp nhàng.
Lúc thì nhanh như luồng ánh sáng xuyên không gian, lúc thì chậm rãi như ngọn sóng uốn lượn.
Vẻ mặt tuấn tú càng thêm thu hút bởi sự tập trung cao độ.
Khóe mắt nhắm chặt để lộ hàng lông mi dài cong vút.
Điện thoại cất tiếng nhạc thê lương thảm khóc cộng hưởng với luồng sát khí trong căn phòng u ám.
“Alo”.
Người đàn ông bắt máy với giọng nhẹ nhàng.
“Hạo Ca, chiều nay anh có rảnh không.
Đi chơi với tụi em.
Có cả Thiên Kim và Bảo Anh nữa.
Để cám ơn hôm bữa anh cứu em.
hì.” Bảo An có chút lúng túng trước người cô để ý.
“Được đi cùng với ba vị mỹ nhân thì còn gì bằng.
Nhưng mà…” Thiên Hạo lấp lửng.
“Có vấn đề gì hả anh”.
Bảo An tỏ vẻ lo lắng.
“Anh dẫn theo bạn anh được chứ”.
Khóe miệng Thiên Hạo nhếch lên mờ ám.
Bảo An im lặng, trong lòng cảm thấy ngổn ngang, cô muốn hỏi rằng bạn anh là ai, trai hay gái nhưng lại thôi.
“Dạ được ạ, 17h gặp ở Huong Vung Plaza.”
“Ok em.
Gặp em sau nha.
Bye Bye!”
******
Huong Vung Plaza là một khu trung tâm nằm giữa thành phố.
Tứ phía là đường lớn ùn ùn xe cộ qua lại.
Ở đây tụ họp rất nhiều loại hình giải trí.
Có rạp chiếu phim, nhà hàng, khu trò chơi, khu mua sắm và đặc biệt có cả sân đá bóng đá mini nhân tạo.
Đúng 17h, Bảo An và Thiên Kim diện váy dài hiền thục một trắng, một hồng như hai nàng công chúa đang đứng đợi trước cung điện hào nhoáng.
Hai thiếu nữ xinh đẹp loay hoay hết xem đồng hồ rồi lại ngó điện thoại khiến không ít chàng trai đi qua phải ngoái đầu lại.
Một chiếc taxi dừng lại.
Chàng thanh niên bước ra khiến khung cảnh trở nên nổi bật.
Áo thun có cổ kèm với quần lửng bó sát tạo nên sự trẻ trung mới mẻ thu hút nhiều ánh nhìn.
Đôi giầy mọi tới mắt cá chân lại càng khiến anh thêm cao ráo.
Nhìn thấy anh, ánh mắt Bảo An lóe lên sự vui mừng hớn hở.
Vẫy vẫy tay ra hiệu.
“Hai em tới lâu chưa, Bảo Anh đâu?” Thiên Hạo mỉm cười lịch lãm.
“Cậu ấy chờ bạn đến đón, còn bạn anh đâu?” Ánh mắt Bảo An long lanh như chờ mong điều gì đó.
“Chắc cũng sắp đến rồi.
Anh tưởng chỉ có ba vị mỹ nữ.
Hóa ra là bốn à?” Thiên Hạo nở nụ cười bông đùa.
“Không phải đâu, lát nữa anh sẽ biết, hì.” Thiên Kim chen vào.
Đang mải mê nói chuyện, họ không để ý một thân người cao ráo xuất hiện.
Một chiếc sơ mi màu xanh nhạt là phẳng tắp, phối với một chiếc quần dài đen và đôi giày tây bóng da khiến anh lịch lãm hơn người.
Sự có mặt của anh càng khiến đám người xung quanh thêm chú ý.
Anh gằn giọng một tiếng khiến cả ba đồng loạt quay lại.
Thiên Kim không khỏi bất ngờ.
Tại sao anh ta lại ở đây.
Cô cảm thấy lo lắng rồi nhìn lại quần áo đang mặc xem có đủ xinh đẹp không.
Sau đó lại nhận ra mình đang làm điều kỳ cục gì vậy.
“Cậu tới rồi sao.” Thiên Hạo dùng lưng bàn tay che miệng vì không muốn để lộ nụ cười đắc ý.
Hiểu Minh nhìn anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn.
Nhớ lại, mẩu giấy dán trước cửa phòng với nội dung: “17h, đến Huong Vung Plaza nếu không muốn bại lộ thân phận.”
“Không ngờ hai anh lại là bạn của nhau đấy?” Bảo An ngạc nhiên.
Hiểu Minh liền hiểu ra vẫn đề.
“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Cười gượng gạo
“Không sao đâu, vẫn còn người chưa tới mà.” Bảo An cười trừ vài tiếng rồi thì thầm với Thiên Kim: “Hai người này làm gì mà lâu thế không biết.
huhu!”
Thiên Kim ngó nghiêng xung quanh.
“A, họ tới rồi kìa”.
Gương mặt cô rõ mừng.
Một đôi nam thanh nữ tú nhìn qua đã biết trời sinh một cặp.
Bảo Anh và Thiên Quân mặc một bộ đồ tình nhân xì teen, tay trong tay nở nụ cười thân thiện đi về phía mọi người.
Nhìn thấy đôi trai gái từ xa, Thiên Hạo lỡ miệng phán một câu khiến cả ba người còn lại đều bất giác thất kinh.
“Vừa hay đủ ba cặp.”
Ý anh là Bảo Anh và Thiên Quân, Bảo An và anh, Hiểu Minh và Thiên Kim ư? Đâu còn cách phân chia nào khác.
Bảo An ngượng chín mặt nhưng trong lòng thầm sung sướng.
Hiểu Minh và Thiên Kim vẫn chưa kịp lấy lại bình tĩnh.
Bốn mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Biểu hiện này vô tình bị Thiên Hạo bắt gặp.
Hắn nhếch môi lộ ý cười kỳ quái.
“Chào mọi người.
Đường kẹt xe quá.” Thiên Quân cười ngượng ngùng.
“Phải không.
Hay là hai người mải mê tâm tình mà đến trễ.” Thiên Kim phóng ra một ánh nhìn tinh tướng.
Bảo Anh lườm cô một cái.
“À.
Quên chưa giới thiệu.
Đây là anh Hiểu Minh và anh Thiên Hạo trong võ quán chúng em.” Bảo An chỉ tay về phía hai người đàn ông.
“Còn đây là Thiên Quân, anh trai của Thiên Kim, đồng thời là chồng tương lai của Bảo Anh.” Bảo An chỉ về người đến cùng Bảo Anh.
“Mọi người làm quen nhau đi.”
Thiên Quân? Cái tên này Hiểu Minh nghe rất quen tai.
Ngay cả gương mặt của hắn cũng rất quen như đã gặp ở đâu rồi.
Thoáng chốc, sắc mặt anh trắng bệt.
Không phải trùng hợp thế chứ.
Nguyễn Hoàng Thiên Quân, đội trưởng đội phòng chống tội phạm.
Ở ngoài nhìn hắn thân thiện hơn trên TV rất nhiều.
Ông trời đúng là khéo sắp đặt.
Trên đời rất ít người có thể khiến anh kiêng dè.
Vậy mà hôm nay lại có đến hai kẻ anh không hề muốn chạm mặt.
Nghiệt ngã đến thế là cùng.
Anh đưa ánh mắt oán hận về phía Thiên Hạo.
Hắn vươn vai, nhướn lông mày tỏ vẻ vô tội.
Đúng là hắn cũng không ngờ đến tình huống này.
Trái ngược với Hiểu Minh, ánh mắt hắn lại tỏ rõ sự thích thú.
Như sắp có chuyện hay để xem rồi.
Thiên Quân nhìn hai người đàn ông khí thế ngời ngời, không phải kẻ tầm thường.
Anh lại càng hiếu kỳ hơn vì trách nhiệm của một người anh trai đối với những người đàn ông bên cạnh em gái mình.
Ba người trao nhau những cái bắt tay thận trọng.
*******
Sau cánh cửa kính rộng lớn được nhân viên bảo vệ lịch thiệp mở ra mỗi lần có khách qua lại là một khung cảnh hoành tráng hoa lệ.
Tầng thấp nhất là những gian hàng trang sức lấp lánh với những nhân viên nữ mặt xinh dáng đẹp khoác bộ đồng phục gợi cảm.
Họ nhanh chóng lướt qua những thứ xa hoa lấp lánh tiến thẳng về phía thang máy lên tầng năm, rạp chiếu phim
“Hôm nay có một phim nghe nói cực hay.
Để em đi mua vé với đồ uống.” Bảo An mở lời, nở nụ cười thân thiện.
“Anh đi cùng em.” Thiên Hạo ân cần nói với theo.
Ánh mắt hắn nhìn Bảo An rõ là ngọt ngào, khiến những người còn lại không khỏi ngượng thay.
“Mình ra kia chụp hình đi anh”.
Bảo Anh nũng nịu với Thiên Quân.
Chàng trai thương cô bạn gái hết mình nên cũng vui cười chiều theo.
Thiên Kim chợt nhận ra chỉ còn lại hai người đứng bất động.
Cô tỏ ra lúng túng.
Thỉnh thoảng đảo mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh.
Quả thật, khi con người thấy cái đẹp họ khó làm chủ ánh mắt của mình.
Cứ thôi thúc, muốn nhìn thêm một lần, rồi một lần nữa.
Cho đến khi bị ánh mắt sáng như sao trời của anh bắt gặp, cô vội vàng quay mặt đi.
Che giấu đôi má ửng hồng đáng yêu.
“Gương mặt tôi xấu xí đến nỗi khiến em vừa nhìn đã không chịu nổi sao.
Hay là em rất ghét tôi.” Giọng trầm ấm phảng phất cùng hương trầm nhẹ nhàng kích thích khứu giác cô.
Người có khí chất đến cả mùi cơ thể cũng đặc biệt lôi cuốn.
Tất nhiên gương mặt anh không xấu.
Vậy ý anh là cô ghét anh ư.
Sao anh lại biết.
Với những biểu hiện của cô thì anh nghĩ vậy cũng không có gì lạ.
Cô không biết phải trả lời anh làm sao.
“Em ghét tôi đến thế cơ à.
Ngay cả việc nói chuyện cũng không thể.” Đôi mắt anh trùng xuống nhìn cô.
Trái tim cô lại loạn nhịp vì anh một lần nữa.
“Không phải…”
Anh nhìn cô trìu mến, trông chờ những lời tiếp theo từ bờ môi mềm mại.
“Chỉ là không biết phải nói gì.” Cô bấu chặt ngón tay vào váy.
“Vì tôi không thực sự hiểu cảm nhận của phụ nữ, nên đã làm tổn thương em.
Xin lỗi em.”
Thật là đáng yêu mà.
Anh không cần xin lỗi, lỗi cũng không phải do anh.
Cô cũng đã không còn ghét anh nhiều đến thế.
Đến khi anh mở lời bắt chuyện với cô, cô mới thấy anh thật dịu dàng.
Làm sao cô có thể ghét anh nữa chứ.
Cô không nhận ra rằng trong cô luôn xung đột giữa ghét anh và để ý đến anh.
Bây giờ thì đã không còn lý do gì để ghét nữa rồi.
“Em cũng xin lỗi vì đã đánh anh.” Cô cúi mặt nói lí nhí.
“Ý em là lúc ở trên giường, hay võ đường…” Hiểu Minh cất giọng ngơ ngác.
Mặt cô ửng đỏ hơn, vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại.
Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào bờ môi mềm mại tạo ra một luồng điện lan tỏa vào hai con người kích thích hệ thần kinh giao cảm.
Một loạt hiệu ứng sinh học xảy ra.
Đồng tử giãn, tăng nhịp tim, tăng tần số hô hấp, thân người cũng nóng dần lên.
Có thể nói anh đẹp nhất ở đôi mắt.
Tuy nằm trên một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt ấy biết cười, vừa xa xăm sâu thẳm, lại vừa gần gũi ấm áp.
Ánh mắt ấy đang nhìn cô chăm chú, như tìm cách chui vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô.
Như bị thôi miên, chả thể nào thoát ra được.
“Hụ hụ”.
Thiên Hạo gằn giọng.
Hắn nhận ra sự chú ý đặc biệt đối với đối phương khiến họ chợt lúng túng.
Lại nở một nụ cười mờ ám.
“Tiếc quá hết vé rồi.
Hay là chúng ta đi ăn trước.” Giọng nói thánh thót của Bảo An vang lên.
“Ở lầu dưới có một nhà hàng Hàn Quốc, quán đẹp, đồ ăn rất vừa miệng.” Thiên Kim đúng là dân sành ăn.
Dù ở bất cứ đâu, phụ nữ cũng đều là người quyết định.
Đàn ông chỉ nên im lặng nghe theo.
Đang bước về phía thang máy, một đám nữ sinh trung học vội vây lấy họ.
Chính xác hơn là bám lấy Hiểu Minh.
“Anh có phải là người mẫu Hiểu Minh không ạ?” Một cô bé xinh xắn ăn mặc sành điệu trong nhóm nắm tay anh.
“Là tôi.” Có vẻ kiệm lời.
Đám nữ sinh la ó, mừng rỡ vì gặp được thần tượng.
“Ở ngoài anh đẹp hơn trên tạp chí rất nhiều.
Anh chụp hình chung với tụi em được không?” Ánh mắt cô gái nài nỉ rất đi vào lòng người.
“Tôi đang bận…” Nhìn thấy nét mặt thất vọng anh không thể kìm lòng.
“Tôi đang bận…!nên tất cả chụp chung một tấm, được không cô bé xinh xắn.”
Lời nói của anh như nắng ấm làm tan chảy những trái tim mới lớn.
Họ nhanh chóng chụp một tấm hình với những nụ cười.
Chỉ riêng anh không cười.
“A…!Anh là Thiên Quân, chàng cảnh sát đẹp trai nhất thành phố.” Một cô gái khác trong nhóm nữ sinh hô lên.
Thiên Quân nở nụ cười thân thiện.
Sau đó, họ cùng nhau chụp hình.
Có một người cảm thấy thua thiệt.
Miệng lẩm bẩm: “Biết vậy mình đã đi làm ca sĩ hay diễn viên gì rồi.”