Tối đêm hôm đó, Thiên Kim trở về phòng với tâm trạng hết sức hỗn độn.
Trong đầu cô vẫn luôn vang vọng tiếng nói ấm áp và ánh mắt trìu mến ấy.
“Tôi sẽ không để mất em vào tay kẻ khác.” Mỗi lần nghĩ tới lại khiến tim cô như co thắt lại, máu chảy dồn lên hai mắt, trong lòng nôn nao khó tả.
Ngay khi tắm xong, cô lôi chiếc điện thoại ra, vẫn quấn chiếc khăn tắm mềm mại nằm sấp trên giường, cựa quậy hai chân.
Ngón tay thon thả mềm mại lướt lên lướt xuống màn hình cảm ứng đọc status của bạn bè.
Cô rất thích thú với những dòng tâm trạng có ý nghĩa, sâu sắc và giàu tình cảm.
Bỏ mặc một đống tin nhắn của lũ con trai háo sắc không quen không biết liên tục gửi cho cô.
Mắt cô dừng lại trên một dòng trạng thái của người có tấm ảnh đại diện là một chú chó Husky đáng yêu.
“Khiến em rơi lệ, có phải tôi nên chịu trách nhiệm.”
Nhìn thấy hai từ trách nhiệm khiến cô liên tưởng mờ ám, ngẫm nghĩ một lúc rồi bình luận phía dưới status: “Làm cô ấy mất đi thứ quý giá nhất, bạn dùng cả đời để đền đáp mới xứng là đàn ông.”
Điện thoại Hiểu Minh rung lên.
Anh không ngờ status đăng cho vui của mình lại có người bình luận.
Anh lại càng bất ngờ hơn khi thấy người viết là Thiên Kim.
Trách nhiệm mà anh nói đến có lẽ chỉ là chút áy náy thôi chứ không đến nỗi lấy thân mình đền đáp như cô tưởng.
Anh chỉ nghĩ đơn giản thứ quý giá cô ấy nói chính là những giọt nước mắt.
Trong lòng anh nổi lên một sự hứng thú mà trước giờ anh chưa từng cảm nhận được.
Đó là một sự chú ý đặc biệt đối với người khác giới.
Nhưng khái niệm này quá mới lạ khiến anh không nhận ra.
“Có lẽ cô ấy rất ghét tôi.” Sói Xám trả lời bình luận.
“Con gái chỉ hay bướng bỉnh vậy thôi.” Ghi những dòng này khiến cô chợt nghĩ đến cảm giác của mình đối với hách dịch đại nhân.
Phải chăng chỉ là chút bướng bỉnh.
Cô lại lắc đầu lia lịa.
“Cô ấy đánh tôi.” Hiểu Minh nghĩ về cú đá đầy uy lực của Thiên Kim dành cho mình.
“Con gái chỉ đánh người mà họ thật sự quý mến.”
Có một sự hiểu lầm không hề nhẹ.
“Tôi nên làm gì?”.
Hiểu Minh thật sự muốn biết, anh cần làm gì để bù đắp lại những tổn thương đã gây cho cô.
Anh chăm chú đợi chờ thông báo có người trả lời bình luận.
Nhưng một lúc lâu chả thấy.
Trong anh xuất hiện cảm giác hụt hẫng.
Anh liếc nhìn đồng hồ.
Đã mười phút rồi sao chưa trả lời.
Hai mươi phút trôi qua.
Ba mươi phút trôi qua.
Nét mặt anh trầm tư như nhành liễu ủ rũ trong một buổi chiểu ảm đạm thiếu gió.
Nhành liễu dù có phất phơ trong gió hay đứng lặng yên một mình thì vẫn rất đẹp.
Thiên Kim đã trả lời bình luận.
Ánh mắt anh sáng rực lên như ánh đèn lóe sáng trong lòng đại dương sâu thẳm.
Ẩn chứa nhiều cảm xúc chìm đắm.
“Bạn chỉ cần quan tâm đến cô ấy thật nhiều.
Hễ là phụ nữ.
Ai cũng cần một người đàn ông bên cạnh bảo vệ.
Dần dần, vết thương lòng của cô ấy sẽ mờ nhạt đi.”
Sau khi đọc xong dòng bình luận, ánh mắt Hiểu Minh long lanh, khóe môi cong lên ẩn ý cười mờ ám.
Trong đầu lóe lên vô số ý tưởng kỳ lạ.
Bên kia màn hình điện thoại, đôi mắt cô gái xinh xắn đảo lên đảo xuống vì sự tò mò.
Người cô vừa nói chuyện cũng được xem là đàn ông đích thực.
Hắn biết chịu trách nhiệm vì việc mình đã làm.
Cô nhớ rằng hắn chỉ Like status của cô, trong khi hình đại diện là một mỹ nữ thì hắn bỏ qua.
Đúng con người là có khí chất.
Vào xem phần giới thiệu của hắn, cô càng tỏ ra hứng thú.
Giới thiệu về bản thân: “Sói là loài vật tượng trưng cho sự thông minh và kiêu hãnh nhưng cô độc và hay bị người đời ghen ghét.
Xám là màu sắc pha trộn giữa trắng và đen.
Không phải chính cũng chẳng phải tà.
Tâm hồn sâu sắc khó đoán.
Người khoan dung nhìn màu xám thành màu trắng.
Kẻ hẹp hòi lại thấy đó là màu đen”.
Trích dẫn ưa thích: ” Tình yêu là gì? Có phải đó là sự tái sinh vô tận.
Khi yêu, con người như chết đi sống lại trở thành một người hoàn toàn khác.
Để rồi lại chết đi một lần nữa khi con tim đặt nhầm chỗ.”
Cô thầm nghĩ người này thật sâu sắc.
Nếu là một người bạn tâm sự thì thật tuyệt vời.
Cô liền gửi tin nhắn cho hắn.
[ Thiên Kim ]: “Tôi rất thích những quan điểm của bạn.
Tôi biết bạn đã có người yêu.
Tôi chỉ muốn tâm sự, không có ý gì khác.”
Bên kia trả lời ngay sau đó.
[ Sói Xám ]: Ok.
Nhưng tôi hoàn toàn còn độc thân.
[ Thiên Kim ]: Xin lỗi.
Tôi nhầm.
Tôi 18 tuổi.
Nếu bạn lớn hơn.
Có thể thay đổi cách xưng hô cho tiện.
[ Sói Xám ]: Tôi 22 tuổi.
Sao em dám tâm sự với người lạ như tôi.
[ Thiên Kim ]: Bởi vì anh là người lạ.
Em thấy anh ghi địa chỉa ở Úc.
Em không sợ anh biết em.
Với lại những thứ anh viết thật sự thú vị.
[ Sói Xám ]: Cảm ơn em.
Chỉ ba chữ thôi sao.
Bình thường con trai nhắn tin cho cô rất nhiều.
Cô chưa bao giờ bị người ta thờ ơ như thế.
Nhưng cô lại càng cảm thấy người này đáng để cô tin tưởng.
[ Thiên Kim ]: Anh đã từng ghét ai chưa?
[ Sói Xám ]: Cha nuôi.
Khi còn nhỏ ông bắt tôi luyện tập rất nhiều.
Mặc kệ tôi đau đớn và đói rét.
[ Thiên Kim ]: Xin lỗi đã khơi dậy tuổi thơ bất hạnh của anh.
[ Sói xám ]: Không sao.
Lúc này tôi không còn ghét ông ấy nữa.
Còn em? Em ghét ai rồi chăng?
[ Thiên Kim ]: Hàng xóm của em.
Hắn rất thô lỗ.
Ở bên kia màn hình điện thoại có người suýt nữa thì thổ huyết ( ói máu ).
[ Sói Xám ]: Em biết không? Một số người bày tỏ thái độ không đúng khi họ lúng túng.
[ Thiên Kim ]: Có thể anh nói đúng.
Gần đây, hắn đã bớt đáng ghét hơn rồi.
Hiểu Minh cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Lấy tay lau lau mồ hôi trên trán.
[ Sói Xám ]: Trong tâm lý học nói rằng, mặc dù ấn tượng ban đầu về một người rất sâu đậm, nhưng thường không đúng với sự thật.
Con người cần nhiều thời gian để hiểu nhau hơn.
[ Thiên Kim ]: Đừng nói anh là nhà tâm lý học nha.
( biểu cảm ngạc nhiên)
[ Sói Xám ]: Tôi chỉ là một con mọt sách không hơn không kém.
…
Hai người mới nói chuyện mà như đã quen từ lâu.
Dần dần chuyển từ xưng “tôi”, Hiểu Minh xưng bằng “anh”.
Càng nói càng hăng say mãi tới khuya mới kết thúc cuộc trò chuyện.
[ Thiên Kim ]: Biết là anh không làm vậy.
Nhưng em vẫn nhắc.
Tâm sự của em anh nhất định phải giữ bí mật đấy.
[ Sói Xám ]: Anh lè lười thề này.
[ Thiên Kim ]: Em ngủ đây.
Anh cũng ngủ ngon.
[ Sói Xám ]: Em ngủ ngon…