Được một trận thắng vẻ vang, võ đường Tiểu Hổ như sống lại tinh thần.
Tiếng hô của cả trăm người tạo nên một khí thế áp đảo.
“Nhật Thanh, đại đệ tử của võ quán Bách Hợp.
Xin chỉ giáo.” Một chàng thanh niên khoảng hai mươi bảy tuổi, thân hình cao lớn với ánh mắt thận trọng đứng ngay trước mặt Thiên Hạo.
Nhật Thanh khoác bộ võ phục Vovinam màu xanh dương.
Thắt Hồng đai.
(Trong Vovinam, Hồng đai xếp hàng cao thủ, thời gian luyện tập ít nhất 6 năm, nhưng nhìn tuổi tác của Nhật Thanh thì ít nhất cũng mười mấy năm luyện võ).
Hai cao thủ bước từng bước chậm rãi dò xét điểm yếu của đối phương.
Cao thủ đánh nhau, chỉ cần lỗ mãng bất cẩn một chút, có thể thương tích đầy mình.
Bắt được thời cơ, Nhật Thanh lao tới nhanh như chớp với một đòn đá giả.
Thực chất là rút ngắn khoảng cách để tung ra những đòn đấm chí mạng khiến Thiên Hạo vừa lùi vừa tránh đòn.
Nhưng anh mất đà.
Nhật Thanh thừa thế tung chân đá.
Nhanh đến mức xé gió thành tiếng “vút”.
Thiên Hạo mở to mắt hốt hoảng.
Anh đã phải đổi cánh tay trái để bảo vệ tính mạng.
Đau như vỡ vụn.
Ít nhất cũng bị nứt xương.
Đôi lông mày mảnh chau lại, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên.
Thiên Hạo cảm thấy thích thú.
Máu nóng trong người dồn lên làm tròng mắt đỏ chót.
Màu của sự khát máu.
Anh nhìn đối phương như một miếng mồi ngon muốn nhỏ dãi.
Anh đưa tay trái về sau lưng, tay phải ngoắc ngoắc như muốn nói: “Đừng bắt ta phải chờ nữa…!lại đây…!lại đây nhanh đi…”
Ánh mắt của Thiên Hạo khiến Nhật Thanh sởn tóc gáy.
Nhưng hắn vẫn là người chiếm ưu thế vì Thiên Hạo chỉ còn đánh được bằng một tay.
Hắn liền lao tới tung nắm đấm kết thúc.
Ngay lập tức, Thiên Hạo lách người sang một bên, đấm mạnh vào cánh tay hắn khiến xương hắn như vỡ vụn.
Nhật Thanh chịu không nổi, lăn xuống giẫy giụa kêu la thảm khóc.
“Một tay đổi một tay, ta không lấy lời là may cho ngươi rồi.”
Võ đường Tiểu Hổ lại đồng thanh hô lớn: “Thiên Hạo…!Thiên Hạo…”
Ánh mắt rực lửa của Thiên Hạo hướng về phía Hiểu Minh như nói rằng: “Cậu định để tôi làm thịt hết đám người này sao.”
Liên tiếp nhìn thấy hai người bên mình thất bại thảm hại, kẻ dẫn đầu đoàn người không đè nén được sự phẫn nộ nữa.
Hắn bước ra thách thức: “Đại Lực, quán chủ võ quán Hắc Sơn, xin thỉnh giáo.”
Mọi người trong võ quán Tiểu Hổ nhìn Thiên Hạo với ánh mắt đầy nghi ngại.
Còn Bảo An trong lòng đầy chua xót.
Họ những tưởng với cánh tay đau ấy, Thiên Hạo không thể nào đấu lại với tên võ sư Muây Thái đó được.
Hắn là chủ võ quán, ít nhất cũng hai mươi mấy năm kinh nghiệm.
Tất cả võ sinh liền đưa ánh mắt mong chờ về phía đại sư huynh Hiểu Minh.
“Thiên Hạo, cậu dưỡng thương đi”.
Thân hình cao lớn đứng thẳng dậy, nhịp nhàng tiến về phía sân đấu.
Anh như mặt trời ló dạng sau đêm bão giông.
Khí thế hiên ngang không ai sánh bằng.
Trong lòng Hiểu Minh vốn có dự tính từ trước.
Anh không hề để tâm đến cánh tay bị thương của Thiên Hạo.
Hắn dư sức đánh bại tên võ sư kia chỉ với một tay.
Lại càng không lo chuyện hắn xử lý bọn người đến phá võ quán như thế nào.
Cũng do bọn chúng tự chuốc lấy.
Nhưng nếu cứ để Thiên Hạo sử dụng võ công của phái khác cũng không hay.
Người ta sẽ chê cười môn võ Aikido.
“Sân khấu bây giờ là của cậu”.
Lúc đi ngang qua Hiểu Minh, Thiên Hạo nhếch môi ẩn ý cười nhàn nhạt.
Sau đó, hắn ôm tay, gương mặt nhăn nhó như muốn ăn vạ tiến về phía Bảo An.
“Anh có đau lắm không?”.
Cô tỏ ra hết sức lo lắng.
“Tay anh đau quá, em có thể giúp anh một việc được không?”.
Thiên Hạo cất giọng nũng nịu.
Ánh mắt long lanh nhìn anh, cô khẽ gật đầu.
“Nhập số điện thoại của em vào đây.” Không biết hắn moi từ đâu ra một cái điện thoại đưa cho cô.
Bảo An nở một nụ cười rạng rỡ.
Lúc nào rồi mà anh còn đùa được.
********
Tên đệ tử của Đại Lực ghé sát tai hắn thì thầm, ánh mắt láu lia: “Sư phụ, võ quán chúng ta trước giờ chưa hề có một bóng hồng nào, hay là…”.
Đại Lực hiểu ý, nở một nụ cười nham hiểm.
Đại Lực nhìn xung quanh một lượt rồi dừng mắt ngay gương mặt xinh đẹp nhất của võ quán Tiểu Hổ.
Hắn chỉ tay vào Thiên Kim, mặt hướng về phía Hiểu Minh.
“Nếu ngươi thua, cô gái này sẽ trở thành đệ tử của võ quán Hắc Sơn ta.”
Nghe thấy thế khiến ruột gan Thiên Kim sôi lên sùng sục.
“Ông nghĩ tôi là món đồ đem ra cá cược ư, đừng hòng.” Mỏ cô chu lên trông rất bướng bỉnh làm cho có người suýt nữa vì cô mà bật cười.
Nhưng đây là chốn đông người.
Anh còn phải giữ gìn hình tượng.
“Cô sợ võ đường của cô sẽ thua ư, ái chà chà”.
Đại Lực kích tướng.
Thiên Kim tỏ ra lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Cô thật sự không mong anh sẽ thua.
Dù cho cô có ghét anh đi nữa.
Tên võ sĩ Muây Thái vẫn đáng ghét hơn.
Nhưng cô không thích bị xem là món đồ trao đổi một tí nào.
Cảm giác rất khó chịu.
Hiểu Minh bước lên, đôi mắt nhìn cô trìu mến, cất giọng trầm ấm: “Yên tâm, tôi sẽ không để mất em vào tay kẻ khác.”
Thiên Kim choáng váng đầu óc.
Phải chăng ý anh là võ quán này sẽ không để mất cô.
Nhưng anh có cần phải làm người ta hiểu lầm như vậy không.
Còn khiến tim cô đập như muốn loạn nhịp.
Sân đấu lúc này yên tĩnh đến lạ thường.
Hiểu Minh nhắm mắt lại, hơi thở chậm dần.
Hai tay giơ ra trước tạo thành một thế phòng thủ vững chắc.
Thiên Kim đứng một bên.
Dù nhìn nghiêng trông anh vẫn thật đẹp.
Như một pho tượng nạm ngọc, phản chiếu ánh đèn càng thêm lung linh huyền ảo.
Khi ngắm nhìn anh say đắm thế này, không gian xung quanh cô như mờ đi, tĩnh mịch, chỉ còn lại mỗi anh.
Cô bất giác nhận ra mình đã nhìn anh quá lâu.
Sử dụng sở trường đánh cận chiến của Muây Thái, Đại Lực lao tới liên tiếp ra các đòn đấm đá, lên gối, đánh trỏ hiểm hóc.
Hiểu Minh uyển chuyển vừa lùi vừa tránh đòn.
Đôi tay anh như dòng nước uốn lượn, gạt đi những đòn tấn công của đối thủ.
Lấy nhu chế cương, anh nắm chặt cổ tay hắn, ném hắn té ngã sõng soài bằng chính lực lao tới của hắn.
Đòn này không những không làm hắn bị thương, mà còn làm hắn tức giận hơn.
Mặt hắn đỏ bừng, những tia máu trong mắt nổi rõ mồn một, cơ bắp trên người nổi lên cứng đờ.
Lần này hắn ra chiêu nhanh hơn, mạnh hơn để xem Hiểu Minh có tránh kịp không.
Dù vậy vẫn không làm khó được anh.
Đôi tay anh uốn lượn như hình bát quái.
Nắm chặt vào hai cổ tay hắn, vặn mạnh khiến hắn đau điếng.
Hắn lên gối, anh liền buông một tay, cầm tay còn lại vòng ra sau lưng hắn bẻ mạnh.
Khiến hắn quỳ rụp xuống vì đau đớn.
Nếu hắn cố vùng vẫy, cánh tay đang bị giữ chặt sẽ gãy rời.
Tên võ sư hung hãn chỉ còn nước chịu thua trong nhục nhã.
Chiến thắng bằng chính Aikido, lại không làm tổn hại đối thủ, khiến chúng tâm phục sát đất.
Đó mới chính là tinh thần võ đạo.
Đám người ô hợp lần lượt rút đi trong im lặng.
Mọi người trong võ quán đều hoan hỉ vui mừng.
Họ nhìn hai chàng trai tuấn tú với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Họ không ngờ Thiên Hạo giỏi nhiều loại võ công đến như thế.
Họ cũng chưa một lần được chứng kiến Hiểu Minh đấu võ.
Hôm nay coi như được khai sáng tầm mắt.
Lại còn được ngắm trai đẹp phong độ ngút trời.
Sau hôm đó, mọi người càng trở nên thân thiết với Thiên Hạo hơn, đặc biệt là Bảo An.
Còn về võ quán Tiểu Hổ, danh tiếng đánh bại tam đại võ quán nổi lên như cồn, ngày càng nhiều võ sinh đến đăng ký theo học.
Tiếc thay, phần lớn vẫn là nữ giới.
Rốt cuộc họ đến học võ hay là đến ngắm trai vậy.
Thật kỳ cục.
Ở bãi giữ xe, hai gương mặt tuấn tú nhất võ quán vô tình hay cố ý chạm mặt nhau.
Một người đẹp có thể làm cho không gian tầm thường trở thành tiên cảnh.
Đằng này lại tới hai người nhan sắc tuyệt trần.
Họ vừa đối lập, vừa bổ sung cho nhau.
Hài hòa như hai mặt của một bản thể.
Làm cho bức tranh mỹ nam càng thêm phần hoàn hảo.
“Rốt cuộc, mục đích của ngươi là gì?”.
“Aikido sẽ giúp tôi kiềm chế, nếu lỡ tay đánh người ta chết thì thật phiền phức.” Thiên Hạo nhếch miệng cười.
“Không đơn giản như vậy?”.
Hiểu Minh tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nên nhớ, tôi vừa giúp cậu hạ hai tên đấy.” Cằm Thiên Hạo vẩn lên.
“Ngươi còn muốn đánh cả ta nữa, không phải sao?” Hiểu Minh mỉm cười mờ ám.
Ánh mắt Thiên Hạo rực sáng như những vì tinh tú xa xăm.
Hắn không thể dồn nén được cảm xúc liền cười phá lên sảng khoái.
“Haha, cậu nhìn ra rồi sao.
Đúng là chỉ cậu hiểu tôi nhất.
Nếu cậu là con gái chắc tôi yêu mất thôi.
Hahaha.” Hắn vẫn cười không ngớt.
Nhưng nhìn thấy sự tức giận trong ánh mắt của Hiểu Minh.
Hắn liền nhịn cười.
“Chưa phải lúc, với một tay tôi không phải đối thủ của cậu.”
“Ta không đánh với ngươi.” Hiểu Minh khẳng định bằng một giọng chắc nịch.
“Sợ tôi thì cậu cứ nói một tiếng.” Lại dùng chiêu kích tướng.
“Đừng nói những lời vô ích.” Anh chẳng để tâm đến những lời thách thức của hắn.
Gương mặt lạnh lẽo lướt qua.
Anh lấy xe ra về trong ánh mắt đầy hứng thú của Thiên Hạo.
*********
Về đến cửa phòng, đang chuyển động ngón tay nhã nhặn lên phím số trên cửa, Hiểu Minh khựng người lại bởi tiếng huýt sáo vi vu vọng lên từ phía cầu thang.
Một bóng người cao ráo, tóc tai gọn gàng càng toát lên vẻ thanh tú.
“Trùng hợp thế, cậu cũng ở đây sao, tôi mới chuyển đến.
Là hàng xóm, có gì giúp đỡ lẫn nhau nha.
Hehe.” Thiên Hạo lại cười khoái chí.
Hiểu Minh như vừa nghe được tin chấn động.
Anh há hốc mồm.
May mà cửa vừa kịp mở.
Anh lảo đảo vào trong không nói lời nào.
Nhưng trong đầu lại nảy ra ý nghĩ: “Chẳng lẽ mình nên chuyển chỗ ở sao.
Thật phiền toái.”