Gia Ý năm hai mươi tuổi đã từng dành tất cả thanh xuân để yêu một người.
Khi ấy cậu vừa mới vào trường không lâu.
Hạo Hiên lúc đó chỉ mới hai mươi mốt tuổi là một nam nhân hoàn mĩ y hệt người trong mơ, vì vậy khi được theo đuổi, cậu rất nhanh liền yêu anh.
Mọi người trong trường đều nói Hạo Hiên anh tuấn, lạnh lùng nhưng riêng đối với Gia Ý, dường như luôn ẩn ẩn tồn tại một sự ôn nhu.
Năm hai mươi mốt tuổi anh và cậu bắt đầu hẹn hò.
Tuy nhiên xã hội không chấp nhận đồng tính luyến ái thế nên bọn họ chỉ có thể lén lút yêu nhau, ở bên cạnh nhau dưới danh nghĩa là bạn thân.
Chỉ là yêu đương vụn trộm nhưng cũng đã khiến Gia Ý vô cùng hạnh phúc.
Cậu không yêu cầu anh cho mình một danh phận, Gia Ý chỉ muốn ở bên anh, chỉ muốn yêu anh, chỉ cần trong lòng anh có một chỗ dành cho cậu là được.
Ở chung một chỗ, sau đó dọn ra thuê nhà ở riêng, Gia Ý thực sự cho rằng cậu và anh là người yêu của nhau.
Cùng nhau sống, cùng nhau hôn môi, cùng vui vẻ, Gia Ý cứ như vậy đem hết nhiệt tình cùng tình yêu tuổi thanh xuân đặt ở trên người Hạo Hiên.
Trong tình yêu, đau đớn nhất không phải không được đối phương đáp trả.
Mà đau đớn nhất là khi ta tin yêu dành tất cả cho đối phương nhận lại là sự phản bội.
Gia Ý cho rằng người Hạo Hiên yêu chính là mình.
Cho dù bình thường anh rất ít nói cười, đối xử với cậu chỉ ôn hòa hơn so với người ngoài một ít.
Thế nhưng mỗi khi không ai để ý, cậu đều cảm nhận được ánh mắt thâm thúy cùng nóng bỏng của anh không đặt trên người mình.
Cậu vẫn nhớ rõ, khi ấy là giữa tháng sáu.
Không khí hôm đó oi bức đến lạ.
Gia Ý vừa bước vào nhà liền nhìn thấy trước cửa nhà đặt ở đó là hai đôi giày.
Ngẩng đầu nhìn thấy hai người ngồi ở salon.
“Về rồi sao?” Hạo Hiên không quan tâm lắm tùy ý hỏi cậu.
” Ừm em về rồi ” Gia Ý nhẹ nhàng trả lời.
Đưa mắt liếc qua người ngồi trên salon.
Người đang nói chuyện với Hạo Hiên chính là Di Gia bạn thanh mai trúc mã của Hạo Hiên.
Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt cô ta giống cậu đến bảy tám phần.
Nhất là khi cười lên trông vô cùng đẹp.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Nhưng chắc cô ta cũng biết qua cậu, ngay lúc này gặp cũng chẳng có gì bất ngờ, chỉ nói 1 câu ” xin chào “.
Cậu gật gật đầu, coi như là đã trả lời, xách đống đồ ăn vừa mua đi thẳng vào bếp.
Lúc này Gia Ý không thể nào che dấu được nữa.
Trái tim trong nháy mắt liền nát tan vụn vỡ.
Càng khiếp sợ hơn chính là cậu cảm thấy người con gái kia sao lại giống mình đến như vậy, chỉ có khí chất là khác biệt.
Người phụ nữa kia dung mạo kiều diễm cử chỉ ưu nhã, so với cậu thực bình thường đến mức…!tầm thường..