Không lâu sau đó, hai bạn trẻ Thảo và Ly lại tụ tập ăn sáng buôn dưa bán cá dưới căn tin trường.
Vừa hút sữa milo, Thảo vừa than thở về cuộc đời này với Ly:
– Anh Minh đi du học cũng mấy năm rồi, chỉ có tết mới về. Người ta bảo xa mặt cách lòng, tao chắc chẳng thích anh ấy nữa đâu mày ạ! Tao thấy tao cứ thích một người dăm ba hôm là chán, có người một ngày, có người một tuần, có một tháng luôn, nhưng mà anh Minh là tình đơn phương hơn một năm của tao đấy!
Nghe bạn thân kể nể não nề, tính Ly không bao giờ deep được như hai đứa bạn mình nên nó chả bao giờ góp ý được câu tử tế, nhất lại còn là đứa mít đặc kinh nghiệm yêu đương.
– Cái anh Minh mà mày thích cuối năm lớp 8 ấy á? Tao thấy anh Minh của mày trông ngầu ngầu lại đào hoa phong nhã, ở bên đấy thiếu quái gì gái, tao không tin là anh Minh không vớt được vài em. À nhắc đến Minh tao mới nhớ, con Châu từ đợt được xếp cạnh thằng Minh cứ ở lì trên lớp, có mỗi tao với mày xuống căn tin. Thằng Huy Minh đấy làm sao mà bì được với Đức Minh nhà mày Thảo nhờ?
– Thôi bỏ đi, nói chuyện với mày chán vãi.
Thảo thở dài, ném thẳng vỏ hộp sữa cái beng vào thùng rác. Thú thật là nói chuyện với Ly cũng giải trí nhưng mà tâm sự chuyện tình cảm thì nói với nó cũng như tự nói một mình với bản thân, nó chỉ được cái tào lao xuyên tạc là giỏi, Thảo thì Thảo thích tâm sự với Châu hơn, còn Ly lâu lâu mua vui cũng ra trò phết.
Càng nghĩ càng buồn, anh Minh hàng xóm nhà Thảo chính là mối tình đầu của cô. Năm ấy, cả Châu và Thảo cùng thích hai người tên Minh. Châu thích Kim Bảo Huy Minh, còn Thảo lại thích anh Đoàn Đức Minh khối trên. Vừa hay cái anh ấy có quan hệ khá tốt với Huy Minh, song cũng nhờ cái mồm lắm chuyện của Huy Minh mà chuyện Thảo thích anh Đức Minh bị đồn cho cả trường biết. Cũng vì cái mồm của Huy Minh mà Thảo bị bao nhiêu chị khối trên dằn mặt, các chị ấy hầu như toàn là những người thích thầm anh Đức Minh.
Đoàn Đức Minh của hai năm trước là một dancer trẻ tài năng đầy nhiệt huyết, anh mang đậm phong cách bí ẩn và cực kì ngầu nên không biết bao nhiêu người theo đuổi, bao gồm cả Hoa Anh Thảo. Chỉ tiếc là Thảo khi ấy quá rụt rè, không dám nghĩ tới việc yêu đương nên chưa từng một lần thổ lộ với anh. Đến giờ, Đức Minh đi du học, tình cảm của Thảo dường như không còn. Tình yêu mong manh của tuổi trẻ, để hoài niệm, để dễ dàng từ bỏ.
Chuyện của Thảo, chỉ có Châu với Ly là biết rõ nhất.
Ly vuốt cằm đăm chiêu vài giây, ánh mắt láu cá như vừa nảy ra một điều hay ho thú vị, và hơi bị đểu. Ly nói câu đùa Thảo:
– Không hiểu sao hai đứa mày cùng thích người tên Minh, nhưng mà riêng Huy Minh ý, tao thấy hợp với mày hơn Thảo ạ. Tiên đồng ngọc nữ một cặp trời sinh, suốt ngày chí choé vui bỏ cha, thằng Minh còn suốt ngày để ý mày nữa, mày không thấy à? Còn tao thì thấy hình như mày lọt vào mắt xanh của nó rồi, chết thật!
– Thôi ngay đi, Châu nghe thấy nó không vui đâu, tao cũng đéo vui. Ngày nào mày cũng nói câu đấy không chán à, tưởng thì hay mà thực ra vô duyên vãi.
Thảo khó chịu ra mặt, Thảo ghét nhất là kiểu gán ghép của Ly. Nhưng mà Ly cực khoái kiểu này, nó lôi chiêu này ra không bao giờ hết chán, rảnh rảnh lại mang ra chọc ngoáy hai đứa bạn kể ra hay ho ghê, cứ làm cho người khác ức chế là Ly lại vui. Người ta gọi đó là cà khịa!
Thảo cũng thừa biết, tính Ly bẩn bỏ xừ ra nhưng Thảo đang tâm trạng nên cứ tuôn ra một tràng cảm xúc:
– Tao cứ thấy hình như tao chưa thích ai thật lòng ý mày, à thì không phải dạng les mãn tính như mày đâu mà không hiểu tao thích ai cũng thích loáng thoáng thôi ấy.
Ly từ bé đến lớn chưa từng rung động, toàn bị nói les, tức chết được mà quen lắm lắm rồi nên chẳng buồn nói.
– Thật ra tao với Châu đuổi khéo mấy thằng bâu quanh tán mày đi vì mày không thích thôi chứ không phải giữ chồng gì đâu hi hi. Nhưng mà nếu mày thích ai thật lòng thì mày cứ nói, tao không cản trở đâu hi hi, có nhu cầu thì quăng tiền ra đây tao mai mối cho hi hi. Huy Minh chẳng hạn, mày với nó đẹp đôi cực!
– Thôi đi dở này! Hi hi cái khỉ gió gì. Bố mày đéo chơi với mày nữa.
Thảo điên lắm ý, Ly cứ mở mồm ra là Huy Minh Huy Minh, cáu chết đi được mà hận không đánh nổi nó, Ly nhìn mảnh mai thế thôi nhưng nó khoẻ như trâu bò ý, không đùa được. Nhưng mà Thảo không muốn nhìn mặt nó nữa, không muốn thấy cả cái mõm chó hay sủa của nó nữa nên hất váy lên lớp. Ly kệ, một mình Ly ở lại nốc hết đồ ăn còn đang ăn dở, trộm nghĩ, bọn nhà giàu như Thảo đúng là không biết quý trọng đồ ăn, vung tiền ra mua rồi để Ly ăn vô tội vạ như chó gặm xương.
Đúng thật như Thảo đoán, Châu ở trên lớp mười phần thì chỉ có một phần là vì ngồi cạnh Minh thôi, chứ chẳng phải như Ly nói. Giờ ra chơi bọn con trai toàn tranh thủ đi đá bóng dưới sân, Châu không xuống căn tin cùng Thảo và Ly mà chỉ đứng ở hành lang nhìn xuống sân trường. Chín phần còn lại là nó lười không muốn đi lại nhiều vì căn tin ở xa ơi là xa, xa tận dãy đối diện cơ, mà Châu thì là đứa lười vận động thể chất nhất, nó thì chỉ dâng tận mồm mới đớp.
Kể cũng lạ, trong ba đứa, Châu ăn ngập miệng cũng không béo. Thảo cũng hơi ghen tị đấy mà thôi, dù sao dáng Thảo cũng nuột nà kém gì mấy cô siêu mẫu chân dài đâu, bao nhiêu công sức thời gian đổ ra để tập thể dục mới có được thân hình ngày hôm nay đó.
Thảo cũng hơi thèm cảm giác khi crush một người thật lòng, như Châu ấy. Trai xếp hàng dài dằng dặc ngoài kia nhưng Thảo có lẽ vẫn chưa từng rung động thật sự, nhiều lúc mơ có một chuyện tình đẹp như trong tiểu thuyết mà nhìn xung quanh, tự dưng thấy chả có thằng nào xứng đáng để trở thành nam chính của cuộc đời Hoa Anh Thảo. Ly bảo vì Thảo kén cá chọn canh, Thảo thấy đúng, đến quần áo giày dép còn phải đi lựa mất mấy tiếng đồng hồ, nói gì đến người thương.
Bụp!
Đứa nào đó lao đến đập người cái bụp vào sau lưng Thảo, làm bừng tỉnh con người mơ mộng còn đang bận chìm trong những dòng suy tư trầm lắng. Thảo ngã dúi dụi bán mặt cho đất bán lưng cho trời, còn cái người ngã đè lên thân cô thì vẫn tỉnh bơ đứng dậy, tỉnh bơ nói câu bâng quơ:
– Xin lỗi nhá! Không cố ý.
Vội vàng đứng dậy phủi phủi váy, Thảo lại nhìn thấy cái mặt ngáo ngơ của Tuấn Anh. Ngã đè lên người ta làm dập hết hoa quả hàng họ mà xin lỗi chẳng có chân thành gì sất, nhìn mặt chỉ muốn đấm cho cái. Thảo lừ lừ:
– Đi với chả đứng, chột hả?
– Cái giề? Đây không cố tình.
Tuấn Anh còn hấp hối không kịp chửi Thảo như mọi lần, nó thẳng cánh cò bay dốc sức chạy về phía trước. Nhìn đám người đuổi theo sau là Thảo đoán ra ngay, thằng rảnh đấy chắc chắn vừa đi gây sự với lớp người ta nên bị truy đuổi cho sấp mặt ấy mà. Thảo này, Thảo đây này, Thảo mới là người bị thằng điên đấy làm cho ngã sấp mặt đây, mặc váy ngã may là chưa lộ hàng.
Thấy mọi người xung quanh cứ nhìn nhìn mình, Thảo lớ ngớ xong thấy hơi ngài ngại. Người bình thường thực ra thấy nam nữ ngã đè lên nhau không nghĩ bậy mới lạ, cả con Châu đang đứng gần đấy nữa, tự nhiên nhìn Thảo với ánh mắt lưu manh xong cười tủm. Châu còn đi qua vỗ vai bạn thân mình, nói đanh thép:
– Đẹp đôi lắm!
Ơ!
Thế là thế nào?
Ngẩn người ra, Thảo thấy ngồ ngộ. Ờ, hờ hờ. Đẹp đôi à? Ờ nhưng mà Tuấn Anh nó có gấu để ôm rồi, Thảo không dám động tới, nhất là khi bạn Gia Linh lại là bạn khá thân hồi cấp II với Thảo nữa mà. Mà nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nhiều lắm lắm rồi vẫn không thể hiểu, Gia Linh thông minh xinh đẹp là thế lại đi thích thằng trẻ trâu ẩm ương như thế này á? Thảo đến chịu, gu của các bạn nữ hiện nay hình như là thích bad boy thì phải, thằng nào có ngoại hình với hơi đểu đểu là đổ ngay. Một ví dụ điển hình trong thực tế của Thảo chính là Châu, bao nhiêu thằng để thích thì không thích, vướng ngay vào cuộc tình hai năm với thằng Minh dở người. Còn Thảo ư, Thảo chỉ thích mấy bạn soái ca lạnh lùng ít nói thôi, mấy thằng mà mồm tòi ra trước đầu Thảo không ham.
Ở một cuộc tám chuyện gần thời điểm đó, Châu trần thuật lại toàn bộ từ đầu đến cuối chuyện Tuấn Anh ngã lên người Thảo. Ly nghe xong đáy mặt tiếp tục hiện lên tia đen tối, cười phá lên:
– Tao thề nếu mà thằng đấy không yêu con Linh ý, tao ship mày với nó một cặp Thảo ạ. Ha ha ha, chuyện chúng mày nghe chuối vãi.
– Bọn điên này, tai nạn ngoài ý muốn thôi làm gì mà cứ sồn sồn lên như hổ xổng chuồng thế? Tao có thích nó đâu, ship làm gì mất công. Tao không hiểu, bao nhiêu anh khối trên tán tao từ hồi đầu năm đến giờ bọn mày chả cho yêu gì cạ, giờ vô duyên vô cớ lại đẩy cái thằng “tanh” tưởi có người yêu cho tao là thế nào?
Châu cười tủm còn Ly thì suy tư tìm luận điểm, nghĩ xong mới phán:
– Mày với nó dễ thương, mấy thằng tán mày trước đây tao nói thật, tao chả thấy ai thật lòng cả, yêu mấy thằng đấy có ngày bị gạ tình cho xem.
– Sao mày biết?
Thảo hỏi Ly câu xanh rờn, làm sao một đứa không kinh nghiệm yêu đương lại biết nhìn người đến thế, Thảo còn không nhận ra. Ly định giải thích cho Thảo hiểu nhưng bị Châu tranh lời:
– Tao nói mày ngu đâu có sai. Con Ly đần thế kia còn biết lí do nữa là, mày nhớ lại xem, toàn mấy thằng lạ huơ lạ hoắc mới nhìn mày nhởn nhơ có mấy lần đã tỏ tình, đã tiếp xúc gì đâu. Tao thề một là cá độ tán tỉnh, hai là thấy mày xinh xẻo non tơ nên tán chơi, xong đá bay mày ra thùng rác.
Ly chẹp miệng, bất giác ngẫm lại bao nhiêu năm nay số lần Châu với Thảo chửi Ly ngu si đần độn hình như không đếm xuể. Chúng nó tưởng mình giỏi mà muốn chửi ai ngu si đần độn cũng được ư? Ly nhận Ly không giỏi bằng hai đứa nó về một số lĩnh vực, nhưng riêng khoản đá xoáy thì Ly ăn đứt, chị đây là tổ hợp bơm vá và chọc ngoáy, đố thằng nào con nào dám vượt mặt Lê Thị Tường Ly này đấy. Ly ngậm đắng nhiều lần nên cứ tuôn ra những lời độc địa dần dần, để cho độc tố ngấm vào xương tuỷ chúng nó từ từ. Nói quá lên thế thôi chứ tính con Ly bẩm sinh đã thế chứ nó nào có thù dai oán dẳng với ai bao giờ. Ly trêu:
– Thật ra Thảo với Tuấn Anh cũng hợp, mà xét về ngoại hình thì Thảo đứng cạnh Huy Minh hợp hơn ý. Tuấn Anh đẹp trai không kém gì Minh, nhưng Minh cao hơn, đứng cạnh Thảo nhìn cute phát sợ.
Nói vu vơ nhằm làm cho Châu tức chơi, bởi Châu không thích Ly cứ đẩy thuyền Thảo Minh trắng trợn như vậy. Mỗi lần Ly chọc tức Châu, bị Châu chửi, kể cũng sướng phết, Châu chửi cũng mặn ghê. Ai ngờ lần này Châu chả thèm nói một câu, mặt cứ nghệt ra như thất tình.