Tiết học cuối cùng buổi chiều ấy, Châu không nghe cô giảng Văn mà ngủ gục xuống bạn. Minh không hiểu, cứ đến tiết Văn thì Châu sẽ là người nghe giảng chăm chú và Minh sẽ là người ngủ, có lúc Châu còn chép bài hộ. Vậy mà sao bây giờ Minh chẳng buồn ngủ gì, còn Châu thì lại ngủ? Kì lạ hơn nữa là ngủ li bì từ đầu tiết 1 đến giữa tiết 3. Nhưng vẫn kì lạ, kì lạ ở chỗ Châu của mọi ngày sẽ quay về phía Minh mà ngủ, lâu lâu sẽ hé mắt ra ngắm sống mũi thẳng tắp của cậu, mà bây giờ tự dưng lại quay mặt về phía ngược lại, hé mắt ra không phải để nhìn trộm Minh nữa mà là nhìn cánh cửa sổ đóng chặt đến mức u ám, u ám y chang cái bản mặt Châu lúc ấy.
Nói một cách chính xác là Châu không ngủ mà chỉ nhắm mắt, lâu lâu nhìn về khoảng không vô định, không suy nghĩ gì hết, bởi cửa sổ đóng kín để bật điều hoà chứ có phải nhìn cây hoa lá cành ngoài sân trường như trong phim quái đâu. Chẳng lẽ, có gì đó khiến Châu phải lăn tăn?
– Aooo…!
Minh véo mạnh vai Châu, bừng tỉnh phút giây mơ màng của cô nhóc. Châu không hiểu gì, mắt nhắm mắt mở, lơ mơ chưa tỉnh ngủ.
– Cô gọi mày đứng lên trả lời kìa!
Châu giật mình, đúng thật là cô giáo đang nhìn về phía này. Sợ sệt đứng lên, Châu lớ ngớ:
– Con thưa cô…
Không muốn bị mất hình tượng trong mắt thầy cô nên Châu buộc phải cầu cứu Minh, dùng móng tay bấm nhè nhẹ lên tay cậu, cúi đầu xuống lí nhí hỏi Minh xem cô hỏi câu gì. Cô giáo khó hiểu nhìn Châu:
– Sao thế Quỳnh Châu?
Minh che mồm cười cười, Châu biết ngay mình bị troll. Đùa chứ, mất mặt chết được. Chắc chắn là thằng này nhân dịp cô ngơ ngẩn không tỉnh táo nên lại bày trò vớ vẩn đây mà. Hoá ra cô Văn đang giảng bài chứ có gọi trả lời câu hỏi câu kiếc gì đâu.
– Thưa cô cho con đi vệ sinh.
Thật may mắn là Quỳnh Châu đã nhanh trí xin cô, nếu không, nếu không thì không biết như thế nào nữa. Minh hay lắm Minh à!
Cô giáo tiếp tục giảng bài, Minh vô tình ngắm nghía mu bàn tay còn in rõ năm vệt đầu móng tay của con cùng bàn. Nghĩ lại, Minh biết rõ Châu thích mình, Minh biết rất rõ, nhưng tại sao Minh lại không quan tâm nhỉ?
Vài ngày sau, trước khi thi học kì I, học sinh ai ai cũng có đề cương ôn tập của tất cả các môn. Châu với Thảo ngồi trong lớp học bài, Châu giảng Thảo nghe. Còn Ly thì bị cô nhờ đi sang phòng photo lấy bài tập cho các bạn. Số Ly đích thực là số bị sai vặt, trăm phần trăm là do kiếp này ăn ở không tốt nên hay bị giáo viên sai vặt đủ thứ việc.
– Nếu mà tao được tổng kết trên 8 phẩy thì vợ iu thưởng gì cho tao?
Thảo giơ cái mặt cute hột me ra làm nũng với Châu, xong bị Châu tát cho cái bạt tai vì tội sến thấy gớm.
Có mấy thằng con trai vừa đi đá bóng tiết thể dục lên lớp, đi qua nghe Thảo nói thì làm trò giả vờ nôn oẹ, bị Thảo trợn mắt cho mấy phát.
– Vợ chồng, kinh tởm!
Con trai đứa nào cũng bị Thảo lườm, nhưng duy nhất Tuấn Anh là lắc đầu dè bỉu. Thảo cay cái thằng này từ lâu ơi là lâu rồi, từ vụ che ô này, vụ cướp bút đến vụ chúng nó hùa nhau vứt giày cô lên nóc điều hoà. Hoa Anh Thảo đá nó một cái vào mông cho đỡ tức. Ai đấy bị Thảo sút một cú vào mông đau điếng, vừa xoa xoa mông mình vừa nhăn mày:
– Biếи ŧɦái vãi, lại thích cướp giày không? Đấm cho giờ.
– Không hiểu sao con Gia Linh bạn tao lại thích thằng mọi dợ như mày.
Thảo lắc đầu ca thán. Gia Linh trước đây hồi cấp II có tiếp xúc với Thảo, cũng hơi thân thân. con nhỏ ấy lúc nào mồm cũng bảo sẽ yêu một thằng phải bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiều tiền. Cái bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền của nó là thằng Tuấn Anh này hử? Nhiều tiền nhưng lạnh lùng cái nỗi gì, cộc tính bỏ bố. Cái yêu của nó chắc là “yêu năm mươi chọn mười lấy một”.
– Tao cũng không hiểu sao Linh lại chơi với loại con gái như mày, õng ẹo như con ất ơ.
Tuấn Anh búng cái vào trán Thảo điếng cả người, đau nhói dữ dội, cho dù không dùng hết lực nhưng bọn con trai mỗi khi “ra đòn” luôn có sát thương lớn. Nghe nói nó suốt ngày đánh nhau với tham gia vào mấy vụ ẩu đá, còn suốt ngày chơi thể thao nữa chứ, bảo sao nhìn nó thụ thụ thế kia mà khỏe phết.
Vương Tuấn Anh không có dáng chuẩn như Kim Bảo Huy Minh đâu, Minh là vừa cao nhưng không quá gầy quá béo, mặc dù là tỉ lệ hoàn hảo cơ mà Minh cao quá nên trông cũng hơi hơi gầy. Tuấn Anh tuy thấp hơn vài phân nhưng mà dáng đúng kiểu dân chơi, thần thái ngút trời, đứng với bạn nữ nào cũng đẹp. Nói Tuấn Anh dáng chuẩn 100% không mỡ thừa thì không đúng vì cậu không hề gầy, nhà giàu suốt ngày được bồi bổ nên hơi có da thịt hơn, cũng chưa đến mức gọi là mũm mĩm, nói chung là đủ thịt, đủ xương; đủ ngầu, đủ đẹp.
– Ôi trồi ôi tạo nghiệp cho lắm vào nên ai nhìn mày cũng muốn trêu cơ, khổ thân.
Châu làm bộ xoa xoa vết đỏ trên trán Thảo, mồm thì cảm thương mà mặt thì không giống nổi nét cười hả hê. Mỗi lần nhìn Thảo bị trêu là Châu cứ thấy vui vui, à miễn sao người trêu Thảo không phải là Minh.
– Mày ơi êu êu có tin hot!
Ly chạy bắn vào lớp, trên tay cầm tờ giấy ấm ấm như vừa mới được photo.
– Êu êu cái mả mẹ mày, gọi chó à?
Thảo chửi, đang cay vụ búng trán nên khó ở, nhìn ai cũng ngứa mắt, thấy Ly ngúng nguẩy chạy vào cũng ngứa luôn, ngứa cả mồm nữa nên phải chửi cho khuây khỏa, chưa kể bài tập bù đầu bù cổ còn chưa biết giải quyết ra sao.
– Tao vừa chôm được cái này ở phòng photo này, tuần sau được đi tham quan rồi mấy mẹ ơi! Sun World Hạ Long hẳn hoi nhé, trường mình năm nay oách vãi!
Ly khoái chí cười, cái thông tin này Ly vừa chôm được từ phòng photo mà lị, còn nghe loáng thoáng các thầy cô nói chuyện là đã bàn xong địa điểm đi tham quan, đang photo giấy đăng kí để phát cho học sinh, thế là bạn Ly tiện tay lấy một tờ đem về luôn.
– Tao thấy cô hiệu phó nói với cô tổng phụ trách là năm nay cho đi hai lần, một lần trước khi thi học kì I, một lần sau khi thi học kì II. Đỉnh thật!
– Sao đi sớm thế? Tuần sau cơ á?
Thảo vẫn hỏi, còn Ly vẫn cứ trả lời.
– Nghe bảo là đi trước khi học sinh ôn thi học kì 1 tháng nên thứ hai tuần sau đi luôn cho nóng.
Ly vẫn khoái, cứ như tỉ năm không được đi chơi. Thảo thì phủi tay bĩu mồm, sĩ diện khoe khoang.
– Hạ Long tao đi đầy, Sun World cũng đi một lần rồi nhưng không vào công viên, chỉ đi nghỉ dưỡng thôi. Này, ăn bim đi này, còn mấy gói cố mà nốc đi, bố mày mua mà bọn mày không ăn.
– Con đang giảm cân thưa bố!
Ly thèm lắm nhưng dạo này lên cân nên cố bịt mồm ăn kiêng vậy. Con gái đúng là oái oăm, gầy thì không được mà béo cũng không được. Ly chỉ ước được như Châu thôi, ăn bao nhiêu cũng không béo, chả bù cho cơ địa của Ly, cứ ăn một tí là béo, ăn một tí là béo. Thảo cũng dễ tăng cân nhưng ít ra nó còn chăm tập thể dục với chạy bộ.
– Không ăn tao ăn!
Minh bay đến quất sạch hai gói bim chưa bóc nằm chiễm chệ trên bàn, một gói vứt cho Tuấn Anh, một gói bóc ra từ từ thưởng thức. Vừa đi đá bóng có ngay đồ tọng vào mồm thì còn gì bằng.
Với sức ăn như lợn của Minh thì chẳng mấy chốc bim bim từ trong gói đã chui tọt hết xuống dạ dày. Thằng nhóc ăn xong không quên bôi vào áo “đứa cùng bàn”. Áo Châu đầy muối bim bim bẩn kinh dị dã man, nó điên tiết nhảy lên người Minh vò tóc bứt đầu, tát lấy tát để. Thảo Ly nhìn cảnh còn lạ lẫm gì nữa, hôm nào chả tẩn nhau, đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
– Cút xuống, đừng có bám vào người tao, a đau!
Minh tưởng người Minh thơm tho sạch sẽ lắm nên Châu bám theo chắc? Người Minh vừa đi đá bóng nó hôi rình như chuột cống ấy, Châu không chê là may lắm rồi.
– Bà còn chưa tính sổ vụ mày troll bà chiều hôm qua đâu thằng mất nết này. *** mẹ mày!
Ngày nào Minh cũng bị Châu chửi đến thảm hại, Minh là Minh sắp mòn hai lỗ tai rồi cớ sao Châu vẫn chưa nứt mồm. Minh kháy:
– Khẩu nghiệp vừa, con gái nhà ai mà nói năng rõ tục?
– Tao con mẹ tao. Sao? Thích gì?
– Gì? Ai bảo mày ngủ không nói chuyện với tao? Ngồi cạnh mày chán vãi cả cứt ra.
Minh bản tính chân chất thật thà, có sao nói vậy, đương nhiên chẳng màng gì tới suy nghĩ của người khác, lại còn là người đang crush mình nữa. Châu nghe chạnh lòng, mũi hơi sưng lên mà thôi lại hít một hơi sâu lấy lại thần thái cao ngạo như vẻ ban đầu.
– Mày tưởng ngồi cạnh mày không chán á? Mày nghĩ mày mặn mà lắm à?
Châu sau đó định nói gì đó, nhưng lại thôi, im lặng bỏ đi chỗ khác. Mặc xác Minh, Châu không quan tâm, nó tưởng Châu thích nó là cái gì cũng phải chịu á? Mơ đi, Châu hiền với nó nhưng không dễ dãi, đừng có quá đáng.
Ừ thì đúng là Châu thích Minh, Châu thích ngồi cạnh Minh, nhưng ai bảo thằng Minh nó nói thế nên Châu cũng phải to mồm cãi lại cho oai cơ.
Đến lúc vào tiết, bất đắc dĩ Minh phải ngồi cùng Châu nên ấm ức ngứa ngáy, cố tình làm rung bàn để Châu không viết được bài. Châu làm cái gì cũng không yên, làm cái gì cũng bị Minh phá, cô đập bút cái rầm:
– Vừa phải thôi, đừng có quá đáng.
Ok Minh không rung bàn nữa, đổi thành ngáng chân sang bên của Châu, trắng trợn lấn chiếm hai phần ba chỗ ngồi. Châu tức, gằn giọng:
– Chân dài mà ngon.
Minh sống trên đời chưa đóng góp được gì cho đất nước mà chủ yếu là đi trêu gái, trêu được con nhóc lì lợm nghiêm túc này là vinh dự của cậu nên Minh hơi phởn, cố tình lí nhí châm chọc:
– Chả sướng quá còn gì!
Châu nhịn cười, má phớt sắc đỏ, song không hiểu sao lại thái độ ra mặt, nói câu lạnh ngắt:
– Im đi!
Minh chán, chán chết được, tính cách thằng bé này cực kì quái gở, cứ thay đổi như chong chóng trước gió, lúc thì nhây nhây khiến người khác khó chịu, lúc thì nghiêm túc khó chịu với người khác. Tính Châu cũng không khác gì tính Minh, lắm lúc điên khùng còn hơn cả Minh, lúc khó ở thì gắt gỏng khó chịu như con rồ ý.
Không thèm đùa nữa, Minh lười làm bài cô giao nên hẩy tay Châu:
– Câu 1, 2, 3 khoanh đâu?
– Không biết, cút, cút mẹ mày đi!
Bị Châu hắt hủi tự nhiên Minh lại thấy buồn cười, tiếp tục giở trò nhõng nhẽo ớn lạnh.
– Châu thiên thần xinh đẹp ơi, câu 1, 2, 3, 4, 5 khoanh vào đâu nhỉ? Đừng che bài như thế, người xinh đẹp tài giỏi như Châu sống phải biết chia sẻ chứ!
Tưởng nịnh là được, nhưng Minh nhầm, dù Châu thích Minh thật nhưng khi dỗi, không cái mồm nào nịnh nổi con bé khó chiều này, nó y chang bà cụ non ấy. Thở dài, Châu nói:
– Nếu không thích nhau thì đừng thả thính. Chị không phải cái bọn con gái lông nhông ngoài kia bị dụ dỗ từ mấy lời dẻo ngọt của bé đâu, bé tỉnh đi bé.
– Cứ làm như bố mày sát gái lắm ý, còn đang ế chổng đít đây!
Tưởng Châu đang dỗi nên deep, làm bộ làm tịch nói triết lý, Minh một lần nữa không ngờ rằng, con nhóc bên cạnh lật mặt như chong chóng, đưa đôi mắt chớp chớp của nó ra nói câu bông đùa:
– Tao cũng ế, hay là mày thích tao đi.
Câu nói hồn nhiên của Châu bỗng nhiên làm con người vô cùng mặt dày bên cạnh thoáng chốc hồng hồng hai vành tai. Sau đó Minh coi như chưa nghe thấy gì, vội quay mặt đi chăm chỉ làm bài tập cô giáo giao.
Châu cười khẩy, chẳng phải tự nhiên cô nói ra câu đấy theo bản tính đâu, sở dĩ Châu làm vậy là do suốt ngày bị Minh trêu nên Châu trả thù ý mà. Minh lúc nào cũng nghĩ Châu chảnh và sẽ không bao giờ đề nghị người khác thích mình nên Châu mới làm thế, để Minh ngại tí cho vui, Châu của bình thường làm bộ chảnh chó thế thôi chứ mặt Châu dày kém quái gì mặt Minh.
Nhưng mà, thật ra, con trai khi bối rối ngại ngùng còn đáng yêu hơn cả con gái.