Nơi Nào Cũng Là Anh

Chương 12: Lăn giường



Quần áo đã chuẩn bị trước là một chiếc váy dài qua đầu gối, Lâm Ninh ăn mặt chỉnh tề được anh dắt ra ngoài phòng ngủ, Phàm Dương cũng bị ướt nên trở vào phòng tắm thay ra một bộ âu phục khác, cô ngồi ở giường ngủ chờ đợi.

Phàm Dương trở ra, lấy hộp y tế ra đi đến ngồi xuống bên cạnh.

“Đưa tay đây.”

Anh yêu cầu, Lâm Ninh đưa cánh tay trái cho anh. Phàm Dương tháo ra băng gạt, dùng bông thấm thuốc khử trùng cẩn thận lau vết thương, lau thêm một lần bằng thuốc đỏ.

Lâm Ninh chăm chú nhìn đôi bàn tay thon dài đang ân cần chăm sóc cho cô, đôi tay anh rất to cầm nắm cổ tay Lâm Ninh, cái nắm nhẹ nhàng nâng niu như thể anh sợ sẽ làm vỡ Lâm Ninh vậy.

Nhìn anh như thế, Lâm Ninh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm giác được cưng chiều làm cho trái tim sớm héo tàn của Lâm Ninh được ủ ấm. Bàn tay kia của anh cầm chiếc kéo gấp bông gòn tẩm thuốc, vừa cẩn thận vừa chậm chạp chấm thuốc lên vết thương, anh thận trọng đến mức chiếc kéo gấp bông gòn cứ run run lên.

Lâm Ninh nhoe ra nụ cười, nói.

“Em không có đau đâu mà.”

Anh trông nghiêm trọng quá đi thôi, vết cắt này so với những gì cô đã chịu đựng trước kia thì chẳng là gì.

Phàm Dương nghe nói như thế, liếc mắt lên nhìn Lâm Ninh.

“Em còn cười được, em có biết bản thân em đã sắp chết rồi không?”

Nếu hôm đó không nhờ bác Lý quản gia nói cho Phàm Dương nghe thì cô đã thật sự được lập mộ, buổi sáng hôm đó bác Lý nghe hai chị em Lâm gia nói chuyện gì đó liên quan đến tự tử, bác Lý đã nói nhanh với anh, anh nghe thấy thì liền dự cảm không lành, tối đó muốn về nhà kiểm tra, quả nhiên cô ngốc này đã cắt cổ tay tự sát.

Cô còn viết di thư bảo là muốn chết vì anh không đồng ý ly hôn, không trả tự do cho cô.

Lâm Ninh biết lỗi của mình, ánh mắt Phàm Dương nói lên bao nhiêu khó chịu dành cho cô, Lâm Ninh cúi đầu, cảm giác tội lỗi tràn trề.

“Em…” Giọng cô nhỏ lí nhí nhỏ xíu, định nói câu xin lỗi, mắt lại liếc qua chiếc đồng hồ Rolex màu đen ánh sang trọng trên cổ tay anh, mắt đồng hồ phản theo ánh sáng chiếu lên mặt cô.

Hơn tám giờ sáng…

“Tám giờ sáng mai tớ lại sang với cậu, cậu ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh, không được chạy lung tung đó” Lời dặn dò của Doãn Linh trong tiềm thức phát lên, Lâm Ninh đang tội lỗi tột cùng thì ngớ ra.

“Há?” Cô đột ngột thốt lên.

Bàn tay cầm chiếc kéo của Phàm Dương giật vội, xém chút nữa đã không thể kiềm chế lực, anh liếc mắt trừng Lâm Ninh.

Lâm Ninh mở to mắt há hốc hỏi.

“Đã tám giờ rồi?”

Phàm Dương thấm xong thuốc đỏ, tiếp theo quấn lại băng dính cho Lâm Ninh, không cần nhìn đồng hồ cũng có thể nắm bắt được thời gian mà gật đầu.

“Chết rồi” Lâm Ninh thốt lên, Doãn Linh đến bệnh viện không thấy cô chắc chắn sẽ nổi giận.

Phàm Dương vừa lúc hoàn thành xong băng gạt, Lâm Ninh đứng dậy, chạy lại giá treo mò vào túi áo khoác của mình tìm điện thoại.

Vừa cầm lên điện thoại, màn hình đã hiện thị cuộc gọi đến từ số của Doãn Linh, ghi chú trên màn hình là hai chữ “Bà cô”, Lâm Ninh nuốt nước bọt, chấp nhận cuộc gọi nhưng không dám di lên lỗ tai.

Cuộc gọi được chấp thuận, giọng nói của Doãn Linh phát lên thật lớn, lớn đến mức còn tưởng điện thoại của Lâm Ninh đang phát bài phát chứ không phải là đang nghe điện thoại.

“Lâm Ninh cậu chạy đi đâu rồi?! Y tá nói là cậu bỏ đi từ đêm qua, cậu đi đâu rồi hả?!”

May mắn là Lâm Ninh không kề điện thoại lên lỗ tai, nếu không cô sẽ bị điếc mất. Lâm Ninh nhìn thấy Phàm Dương đã cất vào hộp sơ cứu, cô nói.

“Tớ ở chỗ Phàm Dương…”

“Tớ đã bảo là cậu khoẻ hẳn rồi mới được đi kia mà, Lâm Ninh cậu nghe lời tớ một lần không được hả?”

“Đại sự quan trọng cho nên…” Lâm Ninh ú ớ với điện thoại “Không nên chậm trễ.”

“Đại sự cái khỉ! Cậu không muốn ly hôn thì phải lăn lên giường anh ta, sức khoẻ của cậu hiện tại có lăn lên giường anh ta nổi không? Thân thể cậu chưa có hồi phục, cậu nghĩ cậu là đệ nhất mỹ nhân thì lúc nào cũng đẹp á?”

“Này này cái miệng của cậu…” Lâm Ninh nhanh chóng bấm vào nút hạ âm lượng, tay cô không nhanh bằng cái miệng của Doãn Linh, hai ba chữ lên giường vang vang từ loa điện thoại ra. Lâm Ninh rối rít vừa hạ âm lượng vừa dùng tay kia bịt lại loa điện thoại, hoảng hốt đến mức xoay người vào trong góc tường.

“Doãn Linh cậu nói nhỏ thôi.”

Ôi trời Phàm Dương đang ở ngay kia, Doãn Linh nói như vậy thì Lâm Ninh lộ bài hết rồi.

“Cái bép! Cậu về đây cho tớ! Mau!”

“Rồi rồi a, về ngay mà” Lâm Ninh không dám chần chừ, đồng ý xong liền cúp máy, tắt đi điện thoại, Lâm Ninh thở phù một hơi, phung ra một câu mắng.

“Cái bà cô chết dở này thật là…”

Lâm Ninh xoay người, một vòm ngực rất lớn đập vào mặt, vòm ngực cao to gần sát gương mặt. Lâm Ninh ngước mặt lên nhìn Phàm Dương, đụng phải gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô.

“Ồ” Phơi thở lẫn mùi hương từ Phàm Dương phản phất lấn áp Lâm Ninh, khí thế đến mức Lâm Ninh rụt người lại.

Ôi… Anh không phải là nghe rồi đó chứ.

“Ha… Ha…” Lâm Ninh nhoe ra nụ cười gượng gạo, chân xoay nghiêng 45 độ bước đi.

“Bà cô của em đến rồi…”

Phàm Dương nắm lấy cánh tay Lâm Ninh kéo lại, hai bàn tay to bưng lấy hai gò má cô nâng lên.

“Vừa rồi tôi không có nghe nhầm đâu nhỉ?”

“Nghe nhầm đó” Lâm Ninh trả lời nhanh, hai tay nhỏ nắm lấy hai cổ tay anh, cái miệng nhanh nhảo nói.

“Anh nghe nhầm đó, chắc chắn là nghe nhầm.”

Phàm Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt không kiên định liếc qua liếc lại của Lâm Ninh, anh giống như nghĩ đến gì đó, sau đó buông ra Lâm Ninh.

Chắc là anh thật sự nghe nhầm, Lâm Ninh sao lại không muốn ly hôn với anh nữa chứ? Cô nhận được đơn ly hôn của anh phải nói là mừng đến mở nhạc hội.

“Được rồi, tôi đưa em về bệnh viện.”

Lâm Ninh nhìn anh xoay đi, ánh mắt anh vừa rồi thoạt qua một cái gì đó rất u ám, anh trong giống như… Hụt hẫng vậy.

Thân ảnh bóng lưng cao to cô độc xoay đi giống hệt như đêm đó, đêm mà anh để lại lá đơn ly hôn rồi lẳng lặng rời đi. Lúc đó Lâm Ninh muốn nắm lấy anh nhưng không thể cử động dù chỉ là đầu ngón tay, bây giờ Lâm Ninh đã có thể nắm lấy anh, cô không thể để anh đi nữa.

Lâm Ninh chạy đến phía Phàm Dương, khi anh đi đến cửa phòng ngủ, hai cánh tay nhỏ vòng từ phía sau ra trước bụng anh ôm lấy, Lâm Ninh dán người lên lưng anh, hai cánh tay nhỏ ôm lấy người đàn ông này.

“Anh không có nghe nhầm…” Cô ôm chặt anh, mặt ủi ủi vào lưng anh sau đó lại nghiêng mặt, dán nửa gương mặt tấm lưng rộng, thành thật nói.

“Em không muốn ly hôn nữa, đúng đó, em đây còn muốn lăn giường với anh.”

Phàm Dương im lặng không đáp, Lâm Ninh lúc này cũng chẳng thể nhìn thấy biểu hiện của anh. Lâm Ninh vốn muốn nhân cơ hội nào đó thật tốt để nói với anh, nhưng xem ra phải nói ngay lúc này.

“Chúng ta đừng ly hôn nữa nha, lúc trước là do em suy nghĩ không thấu đáo, bây giờ nghĩ lại rồi, không muốn ly hôn nữa.”

Phàm Dương vẫn không đáp lời, bàn tay anh nắm lấy hai tay đang ôm chặt của cô.

Lâm Ninh vội vàng ôm chặt hơn, không muốn anh thoát ra, nói vội.

“Em không muốn ly hôn nữa!”

Dù cô bám chặt hai tay, Phàm Dương cũng rất nhẹ nhàng tháo gỡ hai tay Lâm Ninh, anh xoay người lại, hai tay nắm gỡ tay cô buông ra một tay, anh hạ người xuống nhìn cô, nâng ra nụ cười nhẹ nói.

“Tôi đưa em về bệnh viện.”

“Phàm Dương, em không muốn ly hôn nữa” Lâm Ninh lại dùng hai tay nắm lấy bàn tay to lớn kia.

“Ngoan, đến bệnh viện kiểm tra lại, em vẫn chưa khoẻ” Phàm Dương chẳng để tâm đến lời nói của Lâm Ninh.

Anh nhìn sang giá treo, đi đến giá treo cầm lấy áo khoác của Lâm Ninh, choàng áo khoác lên đôi vai nhỏ, sau đó nắm lấy tay cô, xoay người dắt cô đi ra khỏi phòng ngủ.

Như vậy là… Anh không quan tâm chuyện cô không muốn ly hôn? Anh vẫn muốn ly hôn sao?

Phàm Dương dắt tay cô đi vào thang máy chuyên dụng, bước vào thang máy, thang máy đóng cửa lại. Hai người đứng trong khoan thang máy đang đi xuống, chiếc thang hạ xuống hệt như trái tim bùng beng của Lâm Ninh.

Lâm Ninh nhìn bóng lưng cao to, cô nắm chặt tay anh, bàn tay kia níu lấy cánh tay áo của Phàm Dương kéo kéo.

“Phàm Dương, em nói anh nghe không đó?”

Phàm Dương xoay đầu nhìn lại Lâm Ninh, gương mặt cô đỏ hoe, hai mắt tròn xoe như hạt ngọc, lấp lánh một chút ánh hồng trông rất đáng thương.

Anh đột nhiên cúi người xuống, cúi thấp người kề lên lỗ tai cô thì thầm câu nói.

Ding.

Thang máy mở ra, Phàm Dương bước đi toát ra phong trần kiêu ngạo, dắt tay Lâm Ninh bước đi trước ánh mắt của biết bao nhân viên.

Người đàn ông đi trước uy phàm, người thiếu nữ theo sau chân anh như cô vợ nhỏ cúi mặt đi theo chồng, Lâm Ninh mặt mũi đỏ bừng, đỉnh đầu xì xèo bốc ra làn khói trắng, muốn giấu gương mặt đỏ bừng nhưng lại chẳng có gì để che, Lâm Ninh chỉ biết cắm mặt xuống đất.

Mấy lời trầm trồ của nhân viên khi nhìn thấy ông tổng dắt tay người phụ nữ nào đó cũng chẳng thể lọt vào tai Lâm Ninh nữa, trái tim cô đập lùng bùng đến mức ù hai lỗ tai.

Là do vừa rồi, anh bảo…

“Em như vậy đúng là… Lăn không nổi giường của tôi, đợi khi khoẻ hẳn lại rồi hãy tính đến chuyện muốn ly hôn hay là muốn lăn giường.”

Phàm Dương còn kèm theo một câu khác với nụ cười rất chi là gian xảo.

“Tôi cũng không thích đến toà án.”

Thế cho nên đáp án của người đàn ông đó chính là một phiếu cho việc lăn giường.

To be continued…

(P/s Aaaaa! Áaaaa! Phàm cưaaaa!)

_ThanhDii


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.