Phàm Dương đưa Lâm Ninh đến bệnh viện, vốn muốn đưa cô đi đến tận phòng, nhưng chân cách cửa phòng vài bước, Phàm Dương dừng lại.
“Em có thể tự vào không?” Anh hỏi.
Lâm Ninh nhìn cửa phòng ngay trước mắt, đột nhiên sao anh lại dừng lại?
Chưa đợi Lâm Ninh thắc mắc, từ phòng bệnh của Lâm Ninh dội ra âm thanh hai người con gái đang chí choé với nhau. Một bên là giọng nói của Doãn Linh, giọng nói còn lại chính là Lâm Ái Mỹ.
Phàm Dương không muốn dính tới Lâm Ái Mỹ, đại tiểu thư Lâm gia ấy có ý đồ với anh rõ ràng thế nào, ai ai trong Hoa Viên từ người làm vườn đến người làm bếp cũng biết, chỉ có mỗi đứa ngốc Lâm Ninh là không nhìn ra thôi.
“Ấy ấy! anh mau đi đi” Nhận ra giọng nói của Lâm Ái Mỹ, Lâm Ninh lập tức gật gật đầu, thậm chí cô còn xoay người Phàm Dương ngược lại, đẩy lưng anh.
“Đi mau” Lâm Ninh không muốn Phàm Dương gặp Lâm Ái Mỹ, anh tốt nhất tránh xa Lâm Ái Mỹ ra một chút.
Phàm Dương ngoái lại nhìn Lâm Ninh, vẫn còn chưa yên tâm về cô, anh nhắc nhở.
“Có gì thì gọi ngay cho tôi.”
Lâm Ninh gật đầu như gà mổ thóc, Phàm Dương đi khỏi, Lâm Ninh xoay người lại, nhìn căn phòng đang phát ra âm thanh cãi vã của hai người phụ nữ.
Bước đến trước của phòng, tay cầm chốt cửa mở ra, hiện ra trong mắt Lâm Ninh là hai người phụ nữ đang đối đầu to tiếng với nhau.
“Dù sao gì thì Lâm Ninh với Phàm Dương cũng sẽ mau ly hôn thôi” Lâm Ái Mỹ nói rất tự tin.
“Có cái bép! Lâm Ninh đã nói là không muốn ly hôn nữa, mà sao cô lại quan tâm chuyện của Lâm Ninh làm gì? Cô là đang quan tâm chuyện Lâm Ninh ly hôn hay là quan tâm khi nào ông Phàm độc thân?” Doãn Linh phản bác lại.
“Này cô ăn nói cho đàng hoàng, tôi là chị của Lâm Ninh đấy, tôi tự biết chừng mực” Lâm Ái Mỹ trừng lớn mắt, tức giận đến mức hai tay cuộn thành quả đấm.
“Tự biết chừng mực? Phi! Phi phi phi! Cô có mà tự biết chừng mực khi nào để trèo lên giường ông Phàm” Doãn Linh không có ngốc như Lâm Ninh, Doãn Linh đã sớm nhìn ra Lâm Ái Mỹ có âm mưu với ông Phàm, ánh mắt cô ta nhìn ông Phàm lộ rõ khao khát a.
Chỉ có Lâm Ninh mắc ơn mắc nợ với Lâm Ái Mỹ nên mới ngu ngốc tin tưởng cô ta.
“Cô…” Lâm Ái Mỹ tức đến không chịu được nữa, đúng hơn là không thể nói nữa, đôi mắt trừng trừng như thể muốn ăn tươi nuốt trọn Doãn Linh.
“Làm sao? Cứng miệng rồi à!” Doãn Linh vênh cao gương mặt, cái miệng không ngừng nói “Tôi nói cô Lâm Ái Mỹ, cô đừng nghĩ hồi bé cô cứu Lâm Ninh một mạng thì Lâm Ninh phải mang ơn cô cả đời, Lâm Ninh cậu ấy tin tưởng cô chứ không mắc nợ cô, cô đừng có bày mưu tính kế gì lên người cậu ấy, cậu ấy nhẫn nhịn cô còn tôi thì không!”
“Câm miệng cô lại” Lâm Ái Mỹ vung lên bạt tay, nói không được nữa liền muốn đánh người.
Lâm Ninh đứng ở cửa, nhìn thấy Lâm Ái Mỹ vung lên bạt tay chuẩn bị động thủ với Doãn Linh, Lâm Ninh chạy đến, chụp lại cánh tay đang chuẩn bị giáng xuống Doãn Linh.
“Chị… Đủ rồi” Lâm Ninh hất tay Lâm Ái Mỹ ra, đứng chắn lại Doãn Linh ở phía sau.
“Hai người đừng gây nhau nữa.”
“Em coi con nhỏ đó, nó nói chị có ý đồ bất chính với em đó” Lâm Ái Mỹ trưng ra bộ mặt ủy khuất nói.
Lâm Ninh cười cợt trong lòng, rõ ràng chị ta có ý đồ với cô và Phàm Dương còn gì, đời trước Lâm Ninh tin tưởng cô ta nên mới bại hoại.
“Doãn Linh nói không có sai” Lâm Ninh nâng ra nụ cười che đậy “Chuyện em ly hôn quả thật không liên quan đến chị, thế nên chị đừng để tâm đến nữa.”
Lâm Ninh dìm xuống cơn giận dữ dành cho Lâm Ái Mỹ, cô không muốn vạch trần Lâm Ái Mỹ ngay lúc này, cô chẳng có bằng chứng xác thực nào. Và hơn hết, Lâm Ái Mỹ và gã nhân tình kia đã gây lỗ hỏng trong hệ thống công ty Phàm gia, Lâm Ninh muốn vạch trần cô ta thì phải tìm được lỗ hỏng kia.
Trước mắt, Lâm Ninh không được bứt dây động rừng, không thể để chị ta nhận ra cô phát hiện ra mưu đồ của cô ta, vậy cho nên…
“Chị à” Lâm Ninh nhoe ra nụ cười, bước đến nắm lấy tay Lâm Ái Mỹ “Chị đừng tức giận với Doãn Linh, cậu ấy chỉ là lo lắng quá thôi.”
“Chị đừng giận, em biết chị không có ý đồ gì đâu mà, Doãn Linh cậu ấy lo lắng quá thôi” Vậy cho nên, Lâm Ninh phải giả ngu một chút.
“Cậu!” Doãn Linh còn chưa kịp vui mừng vì Lâm Ninh bênh vực mình, lúc này Lâm Ninh lại an ủi chị ta.
Aaa, Lâm Ninh đúng là chứng nào tật nấy mà, thật là tức chết Doãn Linh rồi.
Lâm Ninh xoay đầu lại nhìn Doãn Linh, hai đầu lông mày nhếch nhếch ra ám hiệu, ngay sau đó quay lại nhìn Lâm Ái Mỹ, nắm tay cô ta đi đến giường bệnh ngồi xuống.
“Chị đừng giận nữa, hôm nay chị đến thăm em à?”
Cả hai ngồi xuống giường bệnh nói chuyện, để cho Doãn Linh đứng ở kia với con mắt giận hờn.
“Ừ” Lâm Ái Mỹ thở hắc ra một hơi, bộ dạng như cún vẫy đuôi của Lâm Ninh làm cho Lâm Ái Mỹ dịu xuống cơn giận “Chị đến thăm em nhưng không gặp được em, kết quả lại gặp cô ta.”
“À, em ra ngoài một chút, còn tưởng chị không đến thăm em chứ” Dù phải giả ngu để không bứt dây động rừng, nhưng Lâm Ninh vẫn không dễ dàng bỏ qua chuyện hôm đó, cô nói với giọng ngây ngô.
“Tưởng chị không đến giống như ngày hôm trước vậy, lúc em sắp chết trong bồn nước còn chưa thấy chị cứu viện.”
Lúc đó cô thấy rõ bóng người của Lâm Ái Mỹ đứng ở trước phòng tắm, nhưng chị ta mãi không vào cứu cô.
“À…” Lâm Ái Mỹ chột dạ cười trừ, nhanh chóng biện ra một lý do “Lúc đó Phàm Dương trở về rồi, chị không vào cứu viện được, phải để cho Phàm Dương nhìn thấy cảnh tượng đó mới đúng kịch bản.”
“Thế à” Lâm Ninh chớp chớp mắt, cười tươi “Lúc đó em thấy bóng ai đó đứng ngoài cửa, em gọi mãi mà không trả lời, như vậy chắc không phải chị rồi.”
“Không có, chị không có sang phòng em” Lâm Ái Mỹ chối nhanh.
“Ò…” Lâm Ninh gật gù.
“Mà này Lâm Ninh, vừa nãy cô ta nói em không muốn ly hôn với Phàm Dương nữa là thật sao?” Lâm Ái Mỹ dòm ngó gương mặt Lâm Ninh dò xét, thăm dò thông tin.
Rất may là Lâm Ninh đã giấy đi đơn ly hôn vào túi áo khoác, may mắn Lâm Ái Mỹ chưa thấy lá đơn đó.
Cô lúc này phải giả ngu hết mức có thể, không nên để chị ta nhận ra Lâm Ninh khác thường.
“Ô, em nào có nói như vậy.”
“Hả?” Doãn Linh ngớ ra, khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Ninh.
Lâm Ninh ngay lập tức cười, không để cho Doãn Linh nói chữ nào, nhanh chóng nói.
“Em vẫn muốn ly hôn nhưng Phàm Dương vẫn chưa đồng ý, đến cắt tay em cũng cắt rồi mà anh ấy vẫn không đồng ý ly hôn.”
Lâm Ái Mỹ nhìn bộ dạng ngu ngốc đáng thương của Lâm Ninh, việc Phàm Dương tránh chuyện ly hôn cô ta cũng rất rõ, Lâm Ninh nói như vậy, Lâm Ái Mỹ cũng không có nghi ngờ.
“Vậy hay là chúng ta nghĩ thêm cách khác đi” Lâm Ái Mỹ nói.
“Ấy chà, cắt tay cũng làm rồi, lấy cái mạng nhỏ này ra uy hiếp anh ấy cũng không có tác dụng, chị nói xem còn cách nào nữa” Lâm Ninh ủy khuất nói, trông rất đáng thương giơ lên cổ tay trái.
“Chị xem, em suýt chết rồi đó.”
“Chị biết chị biết mà” Lâm Ái Mỹ cười cười, đứng dậy khỏi giường bệnh.
“Vậy em nằm nghỉ ngơi đi, mau mau khoẻ lại, chị có mang cháo gà đến này, cháo gà này chị mua ở chổ nổi tiếng gần đây, ngon lắm” Lâm Ái Mỹ cầm lấy túi nilon đựng hộp cháo đưa lên cho Lâm Ninh xem.
Cháo gà nổi tiếng gần đây, Lâm Ninh nghe liền biết là chỗ mà hôm qua Doãn Linh mua cho cô.
Lâm Ninh nhìn sang Doãn Linh, cô bạn mếu máo mặt mũi, hai tay cầm chiếc bình giữ nhiệt nhìn oan ức nhìn cô. Doãn Linh cũng có chuẩn bị đồ ăn cho cô a, Lâm Ninh nhìn túi nilon trên tay Lâm Ái Mỹ rồi cười cười.
“Cảm ơn chị, nhưng mà Doãn Linh đã chuẩn bị đồ ăn cho em rồi.”
Lâm Ái Mỹ nheo mày so đo.
“Của chị không quan trọng bằng của cô ta à?”
Không bằng! Đương nhiên không bằng hàng của “Bà cô” dành cho cô.
Lâm Ninh nói trong bụng, miệng lại phải trái lòng cười đáp.
“Không phải không phải, em chỉ là không muốn lãng phí, hơn nữa Doãn Linh chăm sóc em từ hôm qua đến nay rồi, em không thể phụ lòng cậu ấy” Lâm Ninh đẩy túi nilon “Lòng tốt” kia trả lại cho Lâm Ái Mỹ “Cái này em cảm ơn, nhưng mà chị mang về chị ăn đi nha.”
Không thể để Lâm Ái Mỹ nghi ngờ, Lâm Ninh vung vai một cái mệt mỏi, nằm dài xuống giường ngủ.
“Em mệt quá, em muốn ngủ.”
“Ừ… Vậy em ngủ đi” Lâm Ái Mỹ chỉ có thể gật gù.
“Chị về cẩn thận, em không tiện tiễn.”
Lâm Ninh nhắm mắt trả lời, Lâm Ái Mỹ đi ra khỏi phòng, khi âm thanh cao gót của cô ta đi xa, Lâm Ninh hé ra một con mắt nhìn.
Doãn Linh bí xị mặt đi đến bên giường, dùng bình nhiệt đánh vào vai Lâm Ninh một cái.
“Cái con điên này, cậu còn tin lời cô ta a, cô ta có ý đồ với Phàm Dương đó! Cậu nhìn không ra à? Ánh mắt cô ta nhìn ông Phàm như thể muốn lột đồ ông Phàm nhà cậu đấy!”
“Haha” Lâm Ninh cười to “Cậu cũng nói là ông Phàm nhà tớ, đã là ông Phàm nhà tớ thì chỉ có mình tớ có thể lột đồ ông Phàm nha.”
Cô không có ngốc nữa a, trải qua một lần bố thí niềm tin nhận lấy đau khổ rồi, Lâm Ninh biết cái gì nên quý trọng, cái gì không nên quý trọng.
Còn tiếp…
(P/s Ỏooo, bà Phàm dữ dị saooo?!