Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 28: Ghi âm



Câu nói này của Diệp Khang Bình như sét đánh khiến Diệp Trăn Trăn sững sờ. Cô nhìn chằm chằm Diệp Khang Bình rất lâu mới nghe thấy âm thanh của bản thân: “Cậu, cậu có ý gì?”

“À, cô ngược lại rất nhập vai nhỉ?” Diệp Khang Bình bật cười, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, “Cũng đúng, tài sản mười mấy tỷ, là người ai cũng có lòng tham. Thế nhưng cô đừng quên, chúng ta đã ký cam kết!”

Diệp Trăn Trăn phân tích đi phân tích lại câu nói này nhiều lần, vẫn không thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Bởi vì điều này thật quá sức tưởng tượng.

Mặc dù cảnh sát Tả đã nói với cô, chỉ cần cô giả vờ khôi phục trí nhớ, Diệp Khang Bình nhất định không nhịn được tìm cô nói chuyện, nhưng cô không ngờ, cuộc nói chuyện này khiến người ta kinh hãi.

Cái gì mà cô không phải Diệp Trăn Trăn? Nếu như cô không phải Diệp Trăn Trăn, vậy cô là ai?

Từ sau khi tỉnh lại, tất cả mọi người đều bảo cô là Diệp Trăn Trăn, bây giờ bọn họ lại nói cô không phải Diệp Trăn Trăn đâu? Cô giật giật khóe miệng, nhìn Diệp Khang Bình: “Cậu, cháu không hiểu cậu đang nói gì, hôm nay cháu hơi mệt, cháu về phòng trước.”

Cô nói xong bước nhanh lên tầng, Diệp Khang Bình đứng phía sau cũng không ngăn cản. Đợi bóng dáng cô biến mất tại chỗ ngoặt cầu thang, Diệp Khang Bình mới móc từ trong túi áo ra một chiếc bút ghi âm, ấn nút kết thúc.

Lúc đầu muốn moi mấy câu từ trong miệng con bé này, không ngờ cô ta lại cẩn thận như vậy, một chữ không cũng không lộ ra. À, cô ta cho rằng giả bộ như thế là có thể thuận lợi chiếm đoạt tài sản của Diệp gia sao? Trò cười, chính vì ông ta lo lắng cô ta sẽ lật lọng, mới đặt biệt cùng cô ta ký cam kết.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Khang Bình bỗng trở lên độc ác, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ai cũng đừng mơ có được một phân tiền!

Sau khi Diệp Trăn Trăn về phòng, thở hổn hển lấy hơi, cũng móc từ trong túi ra một cái bút ghi âm. Cái này là lúc trước Tả Dịch cho cô, nói rằng nếu như Diệp Khang Bình tìm cô nói chuyện thì ghi âm cuộc đối thoại đó lại.

Cô mím môi phát lại đoạn ghi âm vừa rồi, âm thanh rất rõ, một chút tạp âm cũng không có, mà cũng dựa theo yêu cầu của cảnh sát Tả, trong cuộc đối thoại cũng chỉ rõ thân phận của đối phương. Chỉ là… cái nội dung này thật sự muốn đưa cho cảnh sát Tả sao? Nếu những gì cậu nói là sự thật, bản thân không phải là Diệp Trăn Trăn, thì cô sẽ như thế nào?

Cô cầm điện thoại do dự mãi, cuối cùng tìm kiếm tên bác sĩ Quý, gửi đi một tin nhắn: “Bác sĩ Quý, em có thể không phải là Diệp Trăn Trăn, làm sao bây giờ? qaq”

Hôm nay Quý Triết Ngạn khá bận, vừa hội chẩn xong liền nhận được tin nhắn Diệp Trăn Trăn gửi tới, anh mở ra xem, lông mày liền nhíu lại. Sau lưng các bác sĩ mặc áo blouse lục tục từ trong phòng đi ra, bác sĩ Quý đến một chỗ yên tĩnh, gọi điện cho Diệp Trăn Trăn.

“Bác sĩ Quý.” Gần như ngay lập tức điện thoại được kết nối, nghe thấy giọng nói đáng thương của Diệp Trăn Trăn, Quý Triết Ngạn có thể tưởng tượng ra bây giờ cô có biểu cảm gì. Anh nhíu mày, giọng trầm xuống: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại nói em không phải Diệp Trăn Trăn?”

“Em cũng không biết…” Diệp Trăn Trăn nghe thấy giọng nói của Quý Triết Ngạn, càng cảm thấy tủi thân, hận không thể ôm đối phương khóc nức nở một trận, “Em nghe theo cảnh sát Tả nói dối là đã khôi phục trí nhớ, cậu tìm em nói chuyện, thế nhưng ông ta nói em không phải Diệp Trăn Trăn, còn nói ký cam kết gì đó với em.”

Đuôi mắt Quý Triết Ngạn giật giật, trầm ngâm một lúc mới nói: “Em và Diệp Trăn Trăn giống nhau như đúc.” Diện mạo là cách nhanh nhất và cơ bản nhất để phân biệt người với người, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không có khả năng giống Diệp Trăn Trăn đến như vậy — ít nhất cho tới bây giờ, không ai cho rằng cô ấy không phải Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn cũng cảm thấy điều này rất kỳ lạ, album ảnh trong phòng cô đã xem qua, dù khí chất không giống, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ người đó không phải là mình.

Bởi vì bọn cô có một khuôn mặt giống nhau như đúc.

“Em có ghi âm à?”

Giọng nói Quý Triết Ngạn gợi lại sự chú ý của Diệp Trăn Trăn, cô ừ một tiếng, nói: “Có ghi âm.”

“Trước tiên giao ghi âm cho Tả Dịch, để bọn họ điều tra, nói không chừng chỉ là Diệp Khang Bình đang cố ra vẻ bí hiểm.”

“Vâng…” Hiện giờ cũng chỉ có thể làm thế mới là cách giải quyết chính xác nhất, chỉ là cô vẫn không tránh được lo lắng, “Bác sĩ Quý, nếu em thật sự không phải Diệp Trăn Trăn thì làm sao?”

Quý Triết Ngạn hơi dừng, giọng nói mang theo sự dịu dàng khó nhận ra: “Ba chữ Diệp Trăn Trăn chỉ đại diện cho một thân phận, không có thân phận này, em vẫn là em.”

Diệp Trăn Trăn ngẩn ra, khóe miệng không tự giác cong lên, bác sĩ Quý quả nhiên là thiên thần xuống nhân gian! Ba mươi năm tập trung gieo mầm tình yêu và hy vọng.

“Bác sĩ Quý, cảm ơn anh.”

Quý Triết Ngạn cười nói: “Không cần khách sáo, ở đây anh cũng xong việc rồi, để anh đi với em đến cục cảnh sát.”

“Tốt quá!”

Mặc dù Diệp Trăn Trăn nhiều lần gặp Tả Dịch, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến cục cảnh sát, khó tránh bị căng thẳng. Anh cảnh sát gác cổng hỏi thăm mục đích của bọn họ, lại cùng Tả Dịch xác nhận, mới để bọn họ vào.

Mặc dù đã qua giờ tan làm, nhưng Tả Dịch còn ngồi trong phòng nghiên cứu tình tiết vụ án. Nhìn Diệp Trăn Trăn và Quý Triết Ngạn đi từ cửa vào, anh ta không nhịn được cười cười: “Ở đây chúng tôi không làm thủ tục đăng ký kết hôn.”

Diệp Trăn Trăn bị anh ta nói đỏ mặt, ngược lại Quý Triết Ngạn vẫn thản nhiên đi vào: “Cảnh sát Tả, vụ án này có chút kỳ lạ.” Quý Triết Ngạn ngồi xuống cái ghế đối diện Tả Dịch, nhìn anh ta nói.

Tả Dịch nhìn đồng hồ: “Đợi thêm ba phút.”

Diệp Trăn Trăn tò mò hỏi: “Đợi thêm ba phút làm gì?”

“Đợi thêm ba phút là mỳ của tôi ăn được.”

Diệp Trăn Trăn nhìn theo ánh mắt của Tả Dịch liếc sang trái, một hộp mỳ cắm thêm cái dĩa đang yên lặng nằm đó.

Ngửi mùi, vẫn là mỳ vị thịt bò.

Diệp Trăn Trăn không nhịn được giật giật khóe miệng, xem ra đúng là cảnh sát Tả nhất định phải ăn mới có thể suy nghĩ được.

Quý Triết Ngạn không chờ ba phút, trực tiếp đưa đoạn ghi âm của Diệp Trăn Trăn ra. Tả Dịch không nói gì nhìn anh, tiếp đó, cũng không còn tâm trạng ăn mỳ, “Cảnh sát Tả, những điều có thể làm chúng tôi đều đã làm, tiếp theo là thử thách năng lực phá án của các anh.” Quý Triết Ngạn nói xong, từ ghế đứng lên, kéo Diệp Trăn Trăn ra ngoài, “Tạm biệt.”

Tả Dịch: “…”

Cho nên anh ta rất ghét phần tử tri thức.

Anh ta rút cái điện thoại đang bị vùi trong đống tài liệu, bấm số của Lý Tín Nhiên.

“Lão đại, chúng tôi ngồi trong cửa hàng thịt nướng ở con phố bên cạnh, nghĩ thông suốt rồi thì nhanh đến ăn!” Bên kia Lý Tín Nhiên ồn ào, trong miệng còn đang nhai đồ ăn, nói chuyện ú ớ không rõ.

Tả Dịch cầm điện thoại, nhếch miệng cười cười: “Vụ án có biến, tất cả mọi người trong ba phút phải có mặt.”

Lý Tín Nhiên: “…”

Vì sao… anh ta lại nghe điện thoại a!

Diệp Trăn Trăn ngồi trong xe Quý Triết Ngạn, hơi hơi thông cảm với cảnh sát Tả: “Bác sĩ Quý, em cảm thấy cảnh sát nhân dân nên được yêu quý hơn.”

Quý Triết Ngạn mặt không đổi gật nhẹ: “Ừm, cho nên chúng ta đi mới không ảnh hưởng đến anh ta ăn mỳ tôm.”

Diệp Trăn Trăn mím môi, quyết định đổi đề tài: “Bác sĩ Quý, anh đói bụng không? Em biết gần đây có một quán mỳ thịt bò rất ngon, hay là chúng ta đi ăn đi!”

“Được.” Quý Triết Ngạn theo chỉ dẫn của Diệp Trăn Trăn, lái xe đến một quán mỳ. Mặc dù quán nhỏ, nhưng khách bên trong khá đông, đáng khen ngợi nhất là, quét dọn rất sạch sẽ.

Ông chủ đã gặp qua Diệp Trăn Trăn hai lần, hiển nhiên nhận ra cô, nhưng mà người bên cạnh này… “Diệp tiểu thư lại tới ăn mỳ à, sao hôm nay cảnh sát Tả không đi cùng?”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Ông chủ nhất định là do cảnh sát Tả cài ngầm.

“Có thể cảnh sát Tả cảm thấy mỳ tôm ngon hơn mỳ thịt bò ở đây.” Quý Triết Ngạn trả lời câu hỏi của ông chủ, tìm một chỗ trống rồi kéo Diệp Trăn Trăn đến.

“Azz.” Ông chủ thở dài một tiếng, Tả lão đệ, đối thủ cạnh tranh của cậu có vẻ rất mạnh, tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi.

Bên này Quý Triết Ngạn và Diệp Trăn Trăn ăn mỳ thịt bò thơm ngào ngạt, bên kia Tả Dịch đến mỳ tôm cũng không rảnh ăn.

“Diệp Trăn Trăn không phải Diệp Trăn Trăn?” Lý Tín Nhiên đang ăn thịt nướng được một nửa thì bị gọi về, lúc đầu rất khó chịu, nhưng sau khi nghe ghi âm, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, “Sao bọn họ không đi viết tiểu thuyết nhỉ?”

Tả Dịch liếc anh ta, nói: “Bớt nói nhảm đi, nếu Diệp Khang Bình nói đúng là sự thật, có thể phương hướng điều tra ban đầu của chúng ta đã sai.”

Lý Tín Nhiên thấy anh ta nói vậy, mặt mũi cũng nhăn lại. Khổ cực điều tra hơn nửa năm, một lần thành công cốc!

Diệp Trăn Trăn sao lại không phải là Diệp Trăn Trăn cơ chứ?

“Lão đại, tôi thấy lời nói của Diệp Khang Bình không đáng tin, Diệp Trăn Trăn rõ ràng cùng Diệp Trăn Trăn trên ảnh giống nhau như đúc! Mà nếu nói chúng ta không nhận ra, giúp việc nhà cô ta, còn có giáo viên, bạn bè chẳng lẽ cũng không nhận ra sao?”

Tả Dịch nhíu mày, đây cũng là vấn đề anh ta luôn suy nghĩ, còn có Tần Không… anh ta hiển nhiên cũng không hay biết Diệp Trăn Trăn là giả. Hai người không có khả năng vô duyên vô cớ giống nhau như vậy, cho dù là phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không có cách nào làm được hoàn mỹ — ít nhất cuộc đại trùng tu như vậy nhất định sẽ để lại di chứng, mà Diệp Trăn Trăn hiển nhiên không có cái phiền não ấy.

Anh ta tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc hít hà, ánh mắt trở lên thâm thúy: “Gọi Diệp Khang Bình tới hỏi chút là biết.”

Diệp Khang Bình trong vòng một ngày bị gọi tới cục cảnh sát hai lần, tâm trạng rơi vào bùng nổ: “Các anh lại có chuyện gì? Tôi muốn gặp luật sư!”

“Đừng nóng.” Tả Dịch nhìn ông ta cười cười khiến Diệp Khang Bình toát mồ hôi lạnh: “Trước tiên ông hãy nghe đoạn ghi âm này, rồi quyết định có muốn gặp luật sư không.”

Anh ta nói xong lấy ra một cái bút ghi âm, giọng nói của Diệp Khang Bình lập tức nhỏ lại: “…Cô biết rất rõ, cô căn bản không phải Diệp Trăn Trăn!”

Trong lòng Diệp Khang Bình hơi lo lắng, cái này, đoạn ghi âm này chẳng lẽ do ông ta ghi? Nhưng không thể nào, bút ghi âm của ông ta còn ở trong nhà mà, là… Diệp Trăn Trăn!

Lúc đầu muốn bẫy con bé kia, không ngờ lại tự mình chui đầu vào rọ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.