Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 29: Thú tội



Ghi âm vẫn tiếp tục phát, sau khi Tả Dịch ấn nút kết thúc, sắc mặt Diệp Khang Bình đã trắng bệch.

Tả Dịch liếc ông ta một cái, cất bút vào trong túi: “Ông không có gì muốn nói sao?”

Diệp Khang Bình mấp máy môi không còn chút máu, vịt chết còn mạnh miệng nói: “Tôi muốn chờ luật sư của tôi.”

Tả Dịch cười một cái: “Có Diệp Trăn Trăn làm nhân chứng và cả đoạn ghi âm này nữa, lệnh bắt giữ rất nhanh được ban xuống, tìm ông để nói về bản hiệp ước kia, đối với chúng tôi mà nói chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, đương nhiên, đối với ông cũng chỉ là vấn đề thời gian — vấn đề vào trong tù sẽ kéo dài đến bao giờ”

Sắc mặt Diệp Khang Bình lại tái thêm mấy phần, ông ta liếm môi, run rẩy nói: “Tôi, tôi phải chờ luật sư của tôi.”

“Được rồi.” Tả Dịch ngả ra sau, tựa lưng vào ghế, “Ông đã không muốn nói, vậy để tôi phân tích một chút. Vì Diệp Hồng Sinh để lại toàn bộ tài sản cho Diệp Trăn Trăn mà ông ôm hận trong lòng, sau khi thuyết phục ông ấy không thành công liền nổi sát tâm. Nhưng giết ông ấy và Diệp Trăn Trăn, ông vẫn không chiếm được tài sản, cho nên ông chậm chạm không ra tay. Cuối cùng, ông cũng chờ được thời cơ. Ông gặp được một người có dáng vẻ cực kỳ giống Diệp Trăn Trăn, ông cùng cô ta ký kết hiệp ước, để cô ta đóng giả Diệp Trăn Trăn, bước vào Diệp gia, sau khi lấy được tài sản, chia tiền theo hiệp ước đã ký. Chờ sau khi chuẩn bị xong xuôi, ông chọn ngày 13 tháng 3 ra tay — bởi vì hôm đó là ngày giỗ mẹ ông, ông biết trong nhà không có ai. Dựa theo kế hoạch, chỉ cần giết Diệp Trăn Trăn thật, để Diệp Trăn Trăn giả thay thế là được. Nhưng nửa đường lại gặp chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến việc ông không thể không giết cả Diệp Hồng Sinh. Để có vẻ thật hơn, ông còn đẩy Diệp Trăn Trăn giả xuống tầng, thế nhưng không ngờ rằng, sau khi cô ta tỉnh lại thì mất trí nhớ, còn thật sự cho rằng mình là Diệp Trăn Trăn.”

Tả Dịch nói một hơi, ngay cả khoảng trống cũng không có để Diệp Khang Bình xen vào. Đôi mắt của Diệp Khang Bình càng lúc càng trừng lớn, bây giờ như muốn lòi cả ra. Sắc mặt ông ta trắng bệch như người chết, trên trán túa mồ hôi.

Ông ta không nghĩ tới sức tưởng tượng của Tả Dịch lại phong phú thế, anh ta không đi làm biên kịch quả là lãng phí.

“Anh, anh đây là phỉ bang! Tôi muốn kiện anh!” Diệp Khang Bình miệng cọp gan thỏ gào lên, âm thanh vang lại trong phòng thẩm vấn đặc biệt đau thương.

Tả Dịch nhàn nhạt liếc ông ta, cười nói: “Diệp tiên sinh, ông biết chữ không?”

Diệp Khang Bình không biết anh ta hỏi như vậy là có mục đích gì, chỉ nhìn lại không nói lời nào. Tả Dịch chỉ theo hướng đỉnh đầu, nói: “Đằng sau có tám chữ to, ông hiểu không?”

Diệp Khang Bình vô thức ngẩng đầu nhìn một cái.

Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.

Diệp Khang Bình: “…”

Ông ta chỉ tin thẳng thắn được khoan hồng, ngồi tù đến mục xương.

Diệp Khang Bình cúi đầu không nói lời nào, cửa phòng thẩm vấn bị gõ hai tiếng, một người đàn ông mặc đồng phục từ ngoài bước vào, cúi đầu nói vào tai Tả Dịch mấy câu rồi quay người đi ra.

Diệp Khang Bình thấy Tả Dịch cười cười, trái tim nảy lên một cái: “Sao, sao vậy?”

“Diệp tiên sinh, lúc chúng tôi đưa ông đến cục cảnh sát, cũng thuận tiện mời phu nhân của ông qua, bà ta đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh.” Tả Dịch cười rất chi nhẹ nhàng, “Vừa rồi, bà ta đã khai toàn bộ.”

“Không có khả năng!” Diệp Khang Bình kích động vỗ một cái lên bàn, đứng bật dậy. Sau đó, ông ta liền bị Lý Tín Nhiên quát ngồi xuống.

Nụ cười trên mặt Tả Dịch như gió xuân ấm áp, Diệp Khang Bình chỉ thấy lòng lạnh như tuyết bay ngập trời, “Rõ ràng Diệp phu nhân hiểu trái phải hơn ông, Dựa theo lời khai của bà ta, tất cả đều do ông ép buộc, bà ta hoàn toàn thân bất do kỵ.”

Diệp Khang Bình thiếu chút chửi tục trong lòng, quả nhiên vợ chồng đều là đôi chim trong rừng, gặp tai họa thì mỗi con bay đi một ngả! Nếu không phải mụ ta ngày ngày rủ rỉ bên tai bọn họ chỉ có hai căn hộ, ông ta sẽ sinh lòng đố kỵ sao!

“À đúng rồi, lệnh bắt giữ đã xin được, đồng nghiệp của tôi làm việc rất hiệu suất.” Tả Dịch nhìn Diệp Khang Bình, cười đến hai mắt cong cong.

Vừa chịu đả kích, Diệp Khang Bình còn chưa kịp khôi phục liền nhận thêm một đả kích này. Bản hiệp ước kia ông ta để trên giá sách, muốn tìm thì cực kỳ đơn giản.

“Diệp tiên sinh, bây giờ ông khai ra, chúng tôi có thể xem xét do ông chủ động thú tội, chờ tìm được bản hiệp ước kia…”

Tả Dịch nhìn Lý Tín Nhiên bên cạnh, Lý Tín Nhiên gật đầu, bắt đầu chuẩn bị ghi chép cực nhanh.

Sự việc phải kể từ ba tháng trước.

Ba tháng trước, vì một dự án nên Diệp Khang Bình tới thành phố D công tác. Thành phố D là thành phố du lịch, điểm du lịch nổi tiếng rất nhiều, nên ông ta rút bớt thời gian công tác, đưa Tôn Thiến đi cùng, dự định làm xong dự án sẽ tiện thể du lịch luôn.

Lúc ấy sức khỏe của Diệp Hồng Sinh càng ngày càng yếu, Diệp Khang Bình nhìn dáng vẻ ông già liền biết không trụ được quá một năm. Đến lúc đó, mười mấy tỉ tài sản toàn bộ đều phần con nha đầu Diệp Trăn Trăn. Nghĩ đến đây, ông ta gấp đến độ miệng mọc mụn. Thế nhưng lão đầu kia cực kỳ cố chấp, nói gì cũng không chịu sửa di chúc, ông ta cũng chẳng còn cách nào.

Dù nói trong lòng, Diệp Trăn Trăn rất đáng thương, tuổi còn nhỏ mà gặp tai nạn thảm khốc, bố mẹ đều mất, ông già yêu thương cũng đúng, nhưng… cũng không thể đem tất cả tài sản cho nó! Cái này không khoa học!

Ông ta cứng mềm đều dùng, mồm mép mài ra một tầng, lão già vẫn cố chấp. Ngay khi định từ bỏ, ông ta lại gặp Diệp Trăn Trăn ở thành phố D — không, phải nói là một người giống Diệp Trăn Trăn như đúc!

Mới đầu ông ta và Tôn Thiến đều tưởng người đó là Diệp Trăn Trăn, thấy cô ta vụng trộm đến thành phố D, nhất định là có âm mưu, liền đi theo cô ta. Kết quả phát hiện cô ta chỉ cầm tranh đến công viên vẽ thực vật, một mực vẽ đến trưa.

Diệp Khang Bình và Tôn Thiến đều u mê, trước kia Diệp Trăn Trăn thích vẽ tranh bọn họ biết, chẳng qua sau biến cố tai nạn cô ta không vẽ tiếp nữa. Bây giờ thấy cô ta vẽ tranh cũng không có gì quá kinh ngạc, nhưng từ thành phố A chạy đến thành phố D để vẽ, thế nào cũng thấy không có não a!

Ông ta cùng Tôn Thiến trao đổi sắc mặt rồi để Tôn Thiến tới dò xét. Kết quả của sự tò mò này dọa hai người bọn họ sợ hãi.

Người này không phải Diệp Trăn Trăn!

Trong đầu Diệp Khang Bình lúc ấy chợt lóe lên ánh sáng, ông ta cảm thấy người này nhất định là được Thượng đế phái xuống cứu giúp. Không phải không nghĩ tới dáng vẻ hai người sao lại giống nhau thế, chẳng qua lúc đó ông ta nóng lòng muốn lấy được tài sản, liền không muốn nghĩ quá nhiều. Với lại trên thế giới không thiếu những điều kỳ lạ, xuất hiện hai người dáng vẻ giống nhau như đúc, có vẻ cũng không phải là sự việc không thể chấp nhận được.

Vậy là ông ta cứ thế chấp nhận.

Ban đầu định trước điều tra lai lịch của cô ta, sau mới cùng cô ta đàm phán kế hoạch hợp tác, nhưng hôm sau ông ta phải trở về công ty, không có nhiều thời gian để chậm chạp điều tra, liền quyết định đánh cược một lần — mặc dù có nguy hiểm, nhưng ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Diệp Khang Bình cũng không đem kế hoạch hoàn chỉnh nói cho cô ta biết, chỉ nói cô ta giả vờ làm Diệp Trăn Trăn, chờ khi Diệp Hồng Sinh chết để lại tài sản cho cô ta liền chia cho cô ta một trăm vạn. Ông ta cảm thấy một trăm vạn đối với người bình thường rất hấp dẫn, nhưng đối phưng không lập tức đáp ứng, mà muốn số diện thoại của ông ta, nói cần suy nghĩ một chút.

Diệp Khang Bình gặp nhiều người rồi, bình thường loại muốn cân nhắc sự việc đều bởi vì tiền chưa đủ nhiều. Thế là ông ta nâng giá lên 150 vạn, bảo cô ta suy nghĩ kỹ rồi gọi cho mình.

Quả nhiên, ngày thứ hai sau khi về thành phố A, đối phương liền gọi điện thoại tới, nói là đồng ý hợp tác. Diệp Khang Bình rất vui, dùng 150 vạn đổi lấy mười mấy tỷ, vừa đơn giản lại có lời. Ông ta nhanh chóng tìm cơ hội quay lại thành phố D, cùng đối phương ký hiệp ước, biết cô ta là giả chính là lá bài của ông ta.

Nhưng Diệp Trăn Trăn thật còn phải tìm cơ hội trừ khử. Ông ta suy nghĩ, cuối cùng quyết định ra tay vào ngày 13 tháng 3.

Muốn kế “Ly miêu hoán Thái tử” được thực hiện, vậy Diệp Trăn Trăn nhất định phải biến mất, ông ta độc ác nghĩ, quyết định một là không làm, đã làm thì phải làm xong.

Diệp gia ở nơi vắng vẻ, xung quanh không lắp camera, điều này vô tình trở thành lợi thế để ông ta ra tay. Dựa theo kế hoạch, vào đêm 13 tháng 3 đó, ông ta bịa một lý do hẹn Diệp Trăn Trăn ra, sau đó thần không biết quỷ không hay giết cô ta, lặng lẽ để Diệp Trăn Trăn giả thay vào. Như vậy không ai có thể phát hiện Diệp Trăn Trăn đã bị đánh tráo.

Xung quanh Diệp gia đều là núi hoang, vùng phụ cận lại không có dân cư sinh sống, chôn một thi thể ở trên núi, phỏng chừng qua chục năm cũng không có người phát hiện — đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải đào hố đủ sâu.

Diệp Khang Bình vì muốn kế hoạch diễn ra thuận lợi, có thể nói đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí còn lên núi đào hố trước kế hoạch một ngày vì sợ hôm sau xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Vì không muốn lưu lại manh mối, ông ta cố ý để Tôn Thiến lái xe đến thành phố D đón Diệp Trăn Trăn giả về. Đối phương cũng hỏi qua nếu cô ta giả Diệp Trăn Trăn vậy Diệp Trăn Trăn thật ở đâu. Tôn Thiến tùy tiện tìm một lý do cho qua, bọn họ đương nhiên sẽ không để đối phương nắm được nhược điểm.

Diệp Khang Bình kể đến đây là hết, phòng thẩm vấn nhất thời yên tĩnh trở lại, Tả Dịch và Lý Tín Nhiên nhìn nhau không nói câu nào. Diệp Khang Bình dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ thấy hơi khó thở, quả nhiên thẳn thắn được khoan hồng đều là gạt người!

Cuối cùng, Tả Dịch nghiêng người về phía trước, âm thanh hơi trầm hỏi: “Cho nên, đêm 13 tháng 3 đó, ông dựa theo kế hoạch giết chết Diệp Trăn Trăn?”

Lúc đầu tưởng rằng chỉ có Diệp Hồng Sinh bị giết, không nghĩ tới bây giờ lại thêm một người nữa chết.

Diệp Khang Bình nghe xong, kích động thiếu chút đứng lên, liên tục không ngừng thề thốt phủ nhận: “Không có! Lúc chúng tôi đến, Diệp Trăn Trăn đã chết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.