Editor: Jingcao
9:03 buổi tối ngày 13 tháng 3, tại đồn cảnh sát XX thành phố A nhận được một cuộc điện thoại báo án.
Người báo án là Diệp Khang Bình, cha ông Diệp Hồng Sinh chết trong phòng riêng của mình, hơn nữa còn phát hiện cháu gái Diệp Trăn Trăn hôn mê bất tỉnh ở phòng khách lầu một.
Khi cảnh sát chạy đến, phát hiện ở đầu bậc thang có một vũng máu nhỏ, còn Diệp Trăn Trăn đã được đưa đi bệnh viện trung tâm thành phố A. Diệp Hồng Sinh ở tầng hai, ngực bị người dùng vật sắc bén đâm hai dao, đã tử vong.
Ngày đó vốn Tả Dịch không đi làm, nhưng cuối cùng vẫn bị gọi đến. Đầu tiên cảnh sát phong tỏa hiện trường, trừ Diệp Trăn Trăn được đưa đi bệnh viện, Diệp gia còn bốn người.
Con trai thứ hai của người bị hại là Diệp Khang Bình cùng vợ Tôn Thiến, người giúp việc thím Chu và thợ làm vườn Vương Nhị Cẩu.
Bước đầu khám nghiệm sơ bộ tử thi, thời gian tử vong trong khoảng từ 7 giờ đến 9 giờ, nguyên nhân tử vong là ngực bị đồ vật sắc bén đâm. Nhưng cảnh sát không tìm thấy hung khí ở hiện trường.
Tả Dịch đã hiểu hoàn toàn tình hình, bắt đầu lấy lời khai của nhân chứng.
Đầu tiên là vợ chồng Diệp Khang Bình đã báo án.
“Ông làm gì, ở đâu từ lúc 7 giờ đến 9 giờ?”
Tôn Thiến sắc mặt tái nhợt, bà liếc mắt nhìn Diệp Khang Bình một cái, không nói gì. Diệp Khang Bình ho một tiếng, giọng nói có chút biến đổi: “Chúng tôi, chúng tôi đi xem phim, sau khi xem xong, không yên tâm cha ở nhà một mình cho nên ghé qua xem thử, không nghĩ tới…”
Tả Dịch nhíu nhíu mày: “Hai người không sống cùng người bị hại, tại sao lại không yên tâm ông ấy ở nhà một mình?”
Diệp Khang Bình lại ho một tiếng: “Cậu, cậu không biết chứ hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, ngày này hằng năm cha sẽ cho người làm nghỉ, còn mình thì nhốt trong nhà cả ngày.”
Tả Dịch nhíu mày chặt hơn: “Vậy vì sao thím Chu và Vương Nhị Cẩu đều ở đây?”
“Cái này, cái này cậu phải đi hỏi bọn họ.”
Tả Dịch nhìn ông một cái, đổi câu hỏi khác: “Hai người xem phim gì?”
“Quỷ, Quỷ giáo. Chính là phim Mạc thiên vương diễn vai chính, vợ tôi là fan của cậu ta.”
Lý Tín Nhiên bên cạnh Tả Dịch ánh mắt sáng lên, thiếu chút nữa huýt sáo một tiếng: “Không nghĩ tới phu nhân nhà giàu cũng là fan cuồng nha.”
Tả Dịch liếc mắt qua, Lý Tín Nhiên nhất thời liền ỉu xìu: “Ha ha, sếp cũng biết bạn gái em cũng là fan của cậu ta.” Mạc thiên vương quả nhiên là kẻ thù chung của tất cả đàn ông.
Tả Dịch quay đầu lại, tiếp tục hỏi Diệp Khang Bình: “Phim mấy giờ thì kết thúc?”
“8 giờ 8 giờ hơn, chúng tôi trực tiếp lái xe tới.”
“Có vé không?”
“Khụ, không có.”
Giọng nói lại lần nữa biến đổi khiến Tả Dịch nhướng lông mày một cái: “Cổ họng không thoải mái sao?”
“Khụ khụ khụ.” Diệp Khang Bình ho vài tiếng, cuối cùng cũng đỡ hơn một chút: “Tôi chẳng qua là quá hoảng sợ.”
Tả Dịch im lặng nhìn ông, Diệp Khang Bình cảm thấy như mỗi lỗ chân lông của mình đều hiện rõ dưới cái nhìn của anh, nhất thời có chút khó chịu.
Nhưng Tả Dịch thu hồi tầm mắt rất nhanh: “Còn có ai có thể chứng minh hai người đi xem phim không?”
Diệp Khang Bình ngẫm nghĩ nói “Hình như không có.”
Tả Dịch liếc qua ghi chép vừa rồi, hơi ngước mắt nhìn Diệp Khang Bình “Ngày giỗ của mẹ đi xem phim, tâm trạng không tệ.”
“Bởi vì, bởi vì..” Giọng nói lại có chút thay đổi.
“Bởi vì hôm nay là ngày kỉ niệm chúng tôi gặp nhau.” Tôn Thiến luôn im lặng đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.
Tả Dịch im lặng khép laptop lại, chuẩn bị hỏi người kế tiếp. Vợ chồng Diệp Khang Bình thấy anh đi xa, gần như đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
[jc]
Người thứ hai cho lời khai là thím Chu.
Thím Chu nhìn qua rất bình tĩnh, so với Tôn Thiến, bà ta như một vị quý phu nhân ngu ngốc. “Tôi luôn ở tại nhà con gái, lúc rời đi khoảng 8 giờ, từ chỗ ở của con gái tôi đến đây cần khoảng một giờ, khi tới đây cô Tôn đang gọi điện báo án.”
Tả Dịch không nhịn được nhìn bà vài lần, dựa vào tài liệu cung cấp, bà đã 49 tuổi, nhưng có thể nhìn ra phong thái lúc còn trẻ. Hầu hết sự quan tâm của anh là bà đã quá bình tĩnh, cho dù hiện tại mình nhìn bà nhưng cũng chỉ thoáng nhíu mày.
“Tôi nghe nói hôm nay là ngày giỗ của Diệp phu nhân, bà phải nên ở bên ngoài mới đúng.”
Thím Chu gật gật đầu: “Diệp gia quả thật có quy định bất thành văn này, nhưng tôi đã làm ở Diệp gia 25 năm, thân thể ông chủ không còn như lúc trước nữa, tôi thật sự lo lắng ông chủ ở nhà một mình, cho nên mới đến xem.”
Tả Dịch dừng một chút lại hỏi: “Ai có thể chứng minh bà luôn ở nhà con gái?”
“Con gái của tôi.”
“Ngoài con gái bà?”
“Không có.”
Tả Dịch khép laptop: “Cảm ơn đã hợp tác.”
Thím Chu nhìn thoáng qua bóng lưng anh rời đi, tiếp tục công việc của mình.
Nhân chứng cuối cùng là Vương Nhị Cẩu.
“7 giờ đến 9 giờ tối hôm nay anh đang làm gì ở đâu?”
Sắc mặt Vương Nhị Cẩu hơi đỏ lên, tóc có chút bừa bộn, nhìn giống như vừa tỉnh ngủ. Anh ta nhìn cảnh sát trước mặt, thành thật đáp: “Tôi ở trong phòng ngủ.”
Tả Dịch hỏi: “Vì sao không ra ngoài mà ở Diệp gia?”
“Vốn là muốn đi ra ngoài, nhưng hôm nay tôi có chút sốt, tôi uống thuốc ngủ định ngủ một giấc, chờ hạ sốt, kết quả là ngủ quên, khi các anh tới tôi mới tỉnh.”
Tả Dịch nhìn thoáng qua Lý Tín Nhiên, Lý Tín Nhiên gật gật đầu.
Tả Dịch lại hỏi: “Vậy có ai có thể chứng minh anh luôn ở trong phòng ngủ?”
Vương Nhị Cẩu thành thật cười hai tiếng: “Ngài cảnh sát, tôi lại không có vợ, tôi ở trong phòng mình ngủ ai có thể chứng minh được chứ.”
Tả Dịch khép lại laptop: “Vậy chính là không có?”
“Ách, không có.”
Vương Nhị Cẩu dáng dấp không tính là cao, nhưng rất rắn chắc, làn da hơi ngăm đen, khi cười lộ ra hàm răng trắng. Nhìn qua thì gọi là chất phác, nhưng mà nhìn kĩ thì lại thiếu cái gì đó.
Thấy người đối diện vẫn nhìn mình, Vương Nhị Cẩu ngượng ngùng gãi gãi ót, nhìn Tả Dịch cười.
Tả Dịch nhìn ánh mắt anh ta hỏi: “Bình thường anh ở Diệp gia chủ yếu chịu trách nhiệm việc gì?”
“Tôi chủ yếu phụ trách vườn hoa, đôi khi thím Chu không làm việc nặng được tôi cũng giúp đỡ một ít.”
Tả Dịch nghĩ nghĩ, hỏi: “Thím Chu là người như thế nào?”
“Thím Chu hả, bà ở Diệp gia đã lâu năm, rất có năng lực. Ăn uống sinh hoạt thường ngày của ông chủ và tiểu thư đều là bà phụ trách, những năm gần đây luôn đem Diệp gia xử lí gọn gàng ngăn nắp.”
“Cùng người chết quan hệ như thế nào?”
“Ông chủ hết sức tin tưởng bà ấy, bà ấy đối với ông chủ cũng rất kính trọng.”
“Cảm ơn đã phối hợp.”
[jc]
Hỏi xong khẩu cung của mọi người, Tả Dịch đứng một bên nhìn chằm chằm laptop đến xuất thần.
Lý Tín Nhiên đã xác nhận xong lời khai của con gái thím Chu, đến bên cạnh anh nói: “Sếp, đã xác nhận, thím Chu thật sự rời đi khoảng 8 giờ.”
Tả Dịch thay đổi tư thế dựa vào tường, nhìn Lý Tín Nhiên một cái: “Lời khai của người thân độ tin cậy không cao.”
Lý Tín Nhiên gật đầu: “Vậy anh có phát hiện gì sao?”
“Phát hiện?” Tả Dịch cười cười, “Bọn họ đều không có chứng cứ vắng mặt.”
…
Mười giờ tối ngày 15 tháng 3, đèn văn phòng Tả Dịch vẫn còn sáng.
Anh lật xem toàn bộ khẩu cung ngày hôm đó, ý định muốn tìm xem mình có bỏ sót gì hay không.
Hung thủ vào tối ngày 13 lặng yên không một tiếng động sát hại Diệp Hồng Sinh, còn đẩy Diệp Trăn Trăn xuống lầu, không làm kinh động đến ai, có vẻ như hung thủ biết ngày đó không có ai ở nhà lớn Diệp gia nên mới chọn để giết người.
Như vậy xem ra hung thủ cùng người chết có quen biết, thậm chí rất quen thuộc cho nên mới biết quy định bất thành văn này.
Vợ chồng Diệp Khang Bình, thím Chu, Vương Nhị Cẩu, còn có Tần Không, bọn họ đều có điều kiện gây án, đều không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng mà động cơ là gì?
Tả Dịch day day huyệt thái dương, bưng cốc cà phê đã lạnh trên bàn lên uống một ngụm.
“Sếp, còn chưa về sao? Không lẽ đêm nay sếp muốn ở lại cục?” Lý Tín Nhiên đã thay xong quần áo thường ngày, trở về lấy chìa khóa xe lại thấy Tả Dịch vẫn còn ở trong phòng làm việc.
Tả Dịch để cốc xuống, nhìn thoáng qua Lý Tín Nhiên: “Cậu về trước đi, tôi sẽ đi ngay.”
Lý Tín Nhiên cầm lấy chìa khóa đi ra ngoài vài bước, lại quay đầu nói với anh: “Sếp, cà phê lạnh hại dạ dày.”
Tả Dịch cười một tiếng, vẫy vẫy tay, Lý Tín Nhiên tặng anh một nụ hôn gió, liền rời khỏi văn phòng.
Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Tả Dịch, anh nhìn chung quanh một vòng, không hiểu sao cảm thấy trống trải hơn so với vừa rồi.
Cúi đầu nhìn một bàn đầy tài liệu khác nhau, Tả Dịch thở dài một hơi, đổ bỏ cốc cà phê đã lạnh, cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc.
Ban đêm cùng ban ngày ở thành phố A khác nhau một trời một vực, như hai thành phố khác nhau, khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, một nhóm người khác mới chính thức bắt đầu một ngày mới.
Phố quán bar ở ngõ Thanh Nam là một khu vực kinh doanh đỉnh cao, dọc theo đường đi đều có thể nhìn thấy cả nam lẫn nữ đều uống say khướt. Tả Dịch đốt một điếu thuốc, từ giao lộ đi tới, cách đó không xa phía trước, dưới đèn đường một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ đang bị một người đàn ông cao lớn uống say quấy rầy.
Tả Dịch phun ra một vòng khói, dập tắt điếu thuốc bằng chân rồi đi đến.
“Chuyện gì đây?” Anh nắm chặt tay phải người đàn ông ngăn chặn hành động tiếp theo. Người đàn ông liếc mắt nhìn Tả Dịch, bởi vì không ôm được eo người phụ nữ nên có chút tức giận: “Mày là ai? Quản cái rắm!”
Mùi rượu nồng nặc trong miệng hắn khiến Tả Dịch hơi nhíu mày. Anh nhếch khóe miệng, lấy thẻ trong túi ra “Cảnh sát.”
Người đàn ông ngẩn người, lùi một bước theo bản năng “Cảnh sát thì giỏi lắm sao? Lão tử uống rượu cũng phạm pháp?”
“Uống rượu không phạm pháp, chơi gái thì phạm pháp.”
Người đàn ông còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của Tả Dịch lặng lẽ ngậm miệng. Nhìn người đàn ông hùng hổ rời đi, Tả Dịch xoay người lại đã bị người phụ nữ đối diện đá một cái: “Mẹ nó thằng nhóc đáng chết, mày nói ai là gái hả?”
Tả Dịch bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Dì nhỏ, từ lâu con đã muốn dì đem bán quầy bar đi để mở quán ăn, dì đều không nghe, mỗi ngày bị khách say rượu quấy rối rất thú vị có phải hay không?”
Tả Thiên Mạn kéo mái tóc màu đỏ rượu của mình, xoay người đi về phía quán bar: “Bà đây là một đóa hoa hạng nhất của ngõ Thanh Nam, nếu như chuyển đi thì có biết bao nhiêu người phải khóc thét nha.”
Tả Dịch theo chân lên tầng hai, Tả Thiên Mạn rót cho anh một ly nước chanh, mặt mày mỉm cười nhìn anh: “Nhóc con, đêm qua không về nhà, có phải có bạn gái rồi không?”
Tả Dịch trợn trừng mắt trong lòng: “Điều tra vụ án.”
“Vụ án?” Tả Thiên Mạn suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Không phải là cái tin tức nói Diệp Hồng Sinh bị giết chứ?”
Tả Dịch cầm lấy ly nước chanh trên bàn uống một hớp “Ừ.”
Tả Thiên Mạn có chút kích động nắm lấy cánh tay anh: “Vậy cháu gặp qua cháu ngoại của ông ta sao? Tin tức nói ông ấy đã để lại cho cháu ngoại của mình một khoản tiền rất lớn, ước tính có hơn một tỷ nha.”
Tả Dịch ngước mắt nhìn bà một cái: “Gặp qua thì thế nào?”
“Vậy thì tốt rồi, nắm chặt lấy!” Tả Thiên Mạn nhìn anh, tựa như đang nhìn một đống nhân dân tệ, “Cháu nhìn cháu xem, cũng đã 27 tuổi rồi, cả ngày chỉ biết điều tra, ngay cả bạn gái cũng chưa có. Lần này thừa dịp tra án, không bằng nắm chặt lấy cô cháu ngoại ấy.”
Tả Dịch uống một hơi hết ly nước chanh, mỉm cười với bà: “Tắm rửa đi ngủ.”
….
Đồng thời Diệp Trăn Trăn ở bệnh viện cũng đọc được tin Diệp Hồng Sinh bị giết trên báo, hô nhỏ một tiếng, tờ báo trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ông ngoại để lại cho cô một khoản tài sản? Nghe nói có… Hơn một tỉ?!