Editor: Jingcao
Diệp Trăn Trăn trước khi mất trí nhớ, có thể là một đại tiểu thư vung tiền như rác, mỗi ngày lái xe thể thao đến trường, mở miệng ra là mua mua mua, có bạn học trêu chọc đến cô, còn có thể làm nũng với Diệp Hồng Sinh: “Gần đây trời lạnh, ông ngoại.”
…
Đây là Diệp Trăn Trăn ảo tưởng về mình trước kia, suy nghĩ một chút quả thật rất có cảm giác, nhưng khi mấy tỉ thật sự đặt ở trước mặt cô, ngay cả phía sau một tỉ có bao nhiêu con số không cô còn chưa rõ ràng.
Cảm giác này giống như trên trời rơi xuống một chiếc bánh có nhân, nhưng chiếc bánh này quá lớn, không cẩn thận đập chết bạn.
Diệp Trăn Trăn đột nhiên cảm thấy ăn không tiêu.
Theo lý thuyết một sự kiện lớn như vậy, Tôn Thiến nên nói với cô từ sáng sớm, nhưng từ khi cô tỉnh lại đến giờ, Tôn Thiến không nói tới một chữ về chuyện di chúc, nếu hôm nay cô không quấn lấy y tá xin tờ báo, hiện tại cô còn không biết mình là một phú bà có tài sản mấy tỉ.
Uh, có lẽ hơn một tỉ trong con mắt của mọi người không chỉ đơn giản là một chuyện.
Diệp Trăn Trăn xoay người lại, cau mày.
Diệp Hồng Sinh có hai người con trai, ông ấy đều đem tài sản để lại cho đứa cháu gái này, hai người cậu của mình không thể nào không có một chút ý kiến. Hơn một tỉ cũng không tính là một việc gì, nhưng cũng đủ để bao nuôi một tá tiểu bạch kiểm (trai bao).
Xem ra cái chết của ông ngoại có liên quan đến di chúc này, có lẽ hung thủ uy hiếp ông ngoại sửa di chúc, ông ngoại không đồng ý, vì thế hai người xảy ra xung đột, hung thủ trong còn tức giận giết hại ông?
Diệp Trăn Trăn cảm thấy khả năng này rất lớn, cô nhíu mày lại trở mình. Căn cứ theo báo chí đưa tin, gia đình cậu cả di dân đi nước ngoài, Diệp gia xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thấy bọn họ trở về. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng ít nhất họ không có thời gian gây án. Còn lại chính là vợ chồng Tôn Thiến.
Là bọn họ giết ông ngoại ư? Tôn Thiến cố ý giấu diếm chuyện di chúc, quả thật rất khả nghi, hơn nữa cô luôn cảm thấy người mợ này ân cần quá mức.
Cả một đêm trằn trọc không yên dẫn đến ngày thứ hai Diệp Trăn Trăn uể oải không phấn chấn, đặc biệt đôi mắt to hiện lên hai vết xanh đen rõ ràng.
[jc]
Ánh mắt bác sĩ Quý rét lạnh lướt nhìn sắp báo ở đầu giường: “Ai đem báo vào phòng bệnh?”
Y tá nhỏ bên cạnh không kìm được run một cái, cô cuối đầu như một học sinh làm sai “Là tôi..”
Bác sĩ Quý nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Cô chăm sóc bệnh nhân như vậy?”
Y tá cuối đầu không lên tiếng, Diệp Trăn Trăn miễn cưỡng cười hai cái, nói với Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý không nên trách cô ấy, là tôi muốn cô ấy đưa báo cho tôi.”
Ánh mắt Quý Triết Ngạn thuận thế nhìn cô, ánh mắt ấy cực kỳ giống chủ nhiệm lớp trước kia của cô: “Tôi nói rồi, hiện tại cơ thể cô còn yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, có phải cô nghe không lọt?”
“Không phải vậy! Tôi nghe được! Xin lỗi bác sĩ Quý về sau sẽ không như vậy nữa, tôi cam đoan.” Diệp Trăn Trăn sốt ruột biện minh cho mình, anh chỉ cần lộ ra một chút hiểu lầm hoặc bất mãn đối với mình đều khiến cô hoảng hốt sợ hãi.
Quý Triết Ngạn không nói gì, chỉ đứng bên giường nhìn cô, Diệp Trăn Trăn cảm thấy tim mình đập bùm bùm thật nhanh, giống như đang đợi một phán quyết quan trọng.
“Chào buổi sáng, Trăn Trăn. Tối qua ngủ ngon không, có mơ thấy anh không?” Đột nhiên giọng nói Tần Không từ cửa truyền vào, thập phần có tinh thần.
Quý Triết Ngạn thu hồi tầm mắt, nhìn Tần Không phía sau: “Hôm nay tình trạng sức khỏe của bệnh nhân không thích hợp thăm bệnh, Tần tiên sinh nên trở về cho.”
Tần Không nhíu nhíu mày, Diệp Trăn Trăn dường như thấy hoa hồng anh ta mang đến cũng héo theo, tóc quăn trên đầu cũng rũ xuống: “Cơ thể Trăn Trăn không thoải mái? Vậy tôi càng không thể đi được.”
Anh bước nhanh đến bên giường, cẩn thận quan sát Diệp Trăn Trăn mấy lần, ánh mắt trở nên nặng nề: “Hừ, nhanh như vậy tìm được nơi này rồi sao?”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Anh ta ngồi xuống ghế, nắm tay cô nói: “Trăn Trăn, em đừng sợ, anh nghe nói Bệnh viện trung ương được xây ở trung tâm thành phố A, nằm ở vị trí trung tâm, bọn họ không dễ dàng xông vào đâu.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô rút tay mình ra, cầm tờ báo ở đầu giường đưa tới: “Thật ra tôi chỉ xem cái này.”
Tần Không cúi đầu nhìn lướt qua, ba chữ Diệp Hồng Sinh đặc biệt to rõ ràng. Sắc mặt anh ta khẽ biến, dời mắt khỏi tấm hình.
Diệp Trăn Trăn ánh mắt lóe sáng, không nói gì nhìn anh ta.
“Tần tiên sinh, xin phối hợp với chúng tôi.” Quý Triết Ngạn đứng phía sau anh ta, không có biểu hiện và động tác dư thừa nào, nhưng làm cho không ai có thể phản bác được khí thế.
Tần Không mím khóe môi, đứng lên khỏi ghế: “Trăn Trăn em hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuyện đám người áo đen hãy giao cho anh.”
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: “Vậy cảm ơn nhiều.”
“Đừng khách sáo!” Tần Không nở nụ cười, định cuối đầu hôn cô một cái, nhưng ánh mắt như kim đâm của bác sĩ Quý ở phía sau nên đành ngượng ngùng đi ra phòng bệnh.
Tần Không chân trước vừa đi, Tôn Thiến lại đem canh gà đến, sau đó bị bác sĩ Quý lấy lí do tương tự mời ra ngoài. Tôn Thiến buông canh gà xuống, một bước đi ba bước quay đầu lại nhìn Diệp Trăn Trăn, như thể đang diễn một màn “mười dặm đưa tiễn”.
Diệp Trăn Trăn uống xong thuốc, dưới giám sát của bác sĩ Quý kéo chăn ngủ. Không biết là do tác dụng của thuốc hay là do ánh mắt sắc bén của bác sĩ Quý mà lần này Diệp Trăn Trăn ngủ rất nhanh.
Quý Triết Ngạn thấy cô đã ngủ, cầm lấy tờ báo đầu giường, dặn dò y tá: “Đừng đánh thức cô ấy, để tự cô ấy tỉnh lại, cố gắng cùng cô ấy tránh nói chuyện về vụ án này.”
“Đã biết, bác sĩ Quý.” Y tá gật đầu, chột dạ đáp. Quý Triết Ngạn không nói gì đi ra khỏi phòng bệnh, y ta sửa lại chăn cho Diệp Trăn Trăn rồi mới xoay người ra ngoài.
Lần này Diệp Trăn Trăn ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh lại thời gian đã buổi trưa. Y ta đúng lúc đưa cơm tới, Diệp Trăn Trăn cơm nước xong xuôi lại muốn ra ngoài phơi nắng.
Trước đó xe lăn còn đặt ở trong phòng bệnh của cô, Diệp Trăn Trăn nhìn y tá thu dọn chén đũa, dò hỏi: “Y tá Lưu, chút nữa có thể phiền cô đẩy tôi ra ngoài phơi nắng không?”
“Được, cô Diệp, xin cô chờ một chút.” Y tá mỉm cười với cô, đem đồ ra ngoài, Diệp Trăn Trăn dựa vào gối mềm, thoải mái híp híp mắt.
Chỉ chốc lát sau liền có tiếng bước chân vang lên, Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu nhìn người tiến vào, nét mặt thoáng cái cứng đờ: “Bác, bác sĩ Quý.”
Cô phát hiện khi bác sĩ Quý tức giận đặc biệt uy nghiêm, giống y đúc chủ nhiệm lớp tiểu học của cô, dù cô không nhớ rõ chủ nhiệm lớp tiểu học là ai, nhưng cô cảm thấy chính là như vậy.
Quý Triết Ngạn gật gật đầu, xem như là chào hỏi: “Y tá Lưu còn chưa ăn cơm, tôi đẩy cô ra ngoài.”
“Vâng, được.”
Khi xuống đến vườn hoa, Diệp Trăn Trăn không yên tâm hỏi người phía sau: “Bác sĩ Quý anh ăn cơm chưa?”
Quý Triết Ngạn yên lặng một lát, mới nói: “Ăn.”
Diệp Trăn Trăn cau mày, mới vừa rồi dừng lại, sao cảm thấy như đang nói dối nhỉ? “Có thật không?”
“Thật.”
Được rồi. Diệp Trăn Trăn không nói nữa. Bác sĩ Quý cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Ngủ một giấc có tinh thần hơn rồi, à đúng rồi, bác sĩ Quý, những xanh xanh tím tím trên người tôi khi nào mới hết?”
Quý Triết Ngạn nói: “Qua vài ngày sẽ mờ đi, đừng lo lắng.”
Một bác gái xách túi trái cây đi ngang qua bọn họ, nghe thấy đoạn đối thoại này nhìn bọn họ có chút phức tạp, trước khi đi còn lắc đầu thì thầm: “Vật đổi sao dời, vật đổi sao dời..”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Quý Triết Ngạn: “…”
Anh mím mím môi, bổ sung thêm: “Tôi nói là vết bầm.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu: “Tôi cũng nói là vết bầm.”
… Vì vậy, bác gái bổ não cái gì?
[jc]
Diệp Trăn Trăn vẻ mặt có chút mất tự nhiên, cô đang định tìm trong đầu chủ đề khác thì thấy hai người cảnh sát hỏi cung mình ngày hôm đó đi tới.
Hôm nay Tả Dịch cùng Lý Tín Nhiên đều mặc thường phục, cho nên đi trong bệnh viện cũng không có bệnh nhân nào vây xem. Tả Dịch nhìn Quý Triết Ngạn và Diệp Trăn Trăn, cười nói: “Có vẻ tâm trạng hai người không tệ.”
Quý Triết Ngạn không lạnh không nhạt nói: “Phơi nắng nhiều giúp bệnh nhân mau hồi phục.”
Tả Dịch gật đầu từ chối cho ý kiến, Diệp Trăn Trăn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh: “Cảnh sát Tả anh ăn cơm chưa?” Thường xuyên đến bệnh viện hỏi khẩu cung như vậy, cũng rất liều mạng.
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Trăn Trăn,Tả Dịch cong khóe miệng nói: “Hôm nay tôi không phải tới lấy khẩu cung.”
Diệp Trăn Trăn trừng mắt nhìn, vừa định nói tiếp, chợt nghe Quý Triết Ngạn hỏi: “Cô rất thích hỏi người khác ăn cơm chưa à?”
Lời này rõ ràng là hỏi mình, Diệp Trăn Trăn ngẩn người đáp: “Cũng không phải, chẳng hạn như Tần Không, tôi càng muốn hỏi anh ta uống thuốc chưa.”
Quý Triết Ngạn: “…”
Tả Dịch cười một tiếng, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn: “Về Tần Không, cô có ý kiến gì không?”
Tả Dịch khi không mặc cảnh phục nhìn gần gũi bình dị hơn chút, mặc dù ánh mắt vẫn như đao, nhưng cười lên lại rất dịu dàng. “Cảnh sát Tả, không phải anh nói hôm nay không tới hỏi khẩu cung sao?”
Tả Dịch hơi cong môi một cái: “Cô có thể xem như tán gẫu việc nhà.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô một chút cũng không muốn cùng một cảnh sát tán gẫu việc nhà.
[jc]
“Bác sĩ Quý!” Giọng nói giòn giã của một đứa trẻ đột nhiên vang lên ở phía đối diện, Diệp Trăn Trăn ngước mắt nhìn lên, một cô bé mặc váy chạy như bay đến.
“Dung Dung đừng chạy nhanh như vậy.” Một người phụ nữ trẻ đuổi theo ở phía sau, nhưng lời còn chưa nói hết, cô bé Dung Dung đã chạy tới trước mặt Quý Triết Ngạn.
Chỉ có đầu gối Quý Triết Ngạn cao như vậy, nói chuyện cũng thổi ra gió, khuôn mặt cô bé nhỏ nhắn nhưng cười rất ngọt ngào: “Anh ơi, ôm~”
“Dung Dung không được không lễ phép như vậy.” Người phụ nữ cuối cùng cũng đuổi tới, nhìn Quý Triết Ngạn xin lỗi, “Ngại quá bác sĩ Quý, Dung Dung bị chúng tôi chìu hư.”
Quý Triết Ngạn lắc lắc đầu, hỏi người phụ nữ: “Lại tới thăm ông cụ Trương?”
“Đúng vậy, Dung Dung ầm ĩ muốn đến.” Người phụ nữ cười cười, trước đó cô còn không biết tại sao nhóc con này lại hăng hái như vậy, hiện tại xem ra… Hóa ra không phải đến thăm ông nội mà là đến gặp bác sĩ Quý.
Dung Dung nhìn thấy bác sĩ Quý đẩy một nữ bệnh nhân, cũng xoay cái đầu nhỏ nhìn Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn mỉm cười với cô nhóc, Dung Dung lập tức cười tươi hơn: “Chào dì~”
Diệp Trăn Trăn: “…”
“Dì là bệnh nhân của anh sao?”
Vì sao bác sĩ Quý là anh mà cô lại là dì? Tại? Sao? Vậy?
Người phụ nữ một phen kéo Dung Dung, ngại ngùng nói với Diệp Trăn Trăn: “Dung Dung không hiểu chuyện, cô đừng để trong lòng.”
Diệp Trăn Trăn cười gượng hai tiếng, người phụ nữ liên ôm Dung Dung đi. Lý Tín Nhiên nhìn bóng lưng mẹ con bọn họ, có chút sâu xa nói: “Bác sĩ Quý anh rất được hoan nghênh.”
Quý Triết Ngạn không trả lời, ngược lại Diệp Trăn Trăn nhịn không được: “Bác sĩ Quý, nghe nói năm nay anh 26?”
Quý Triết Ngạn gật đầu: “Ừ.”
Diệp Trăn Trăn: “Tôi năm nay 21.”
Quý Triết Ngạn nghĩ nghĩ, nói với cô: “Tôi cho rằng Dung Dung dựa vào giới tính để phân chia cách gọi, chứ không phải tuổi tác.”
“Ý anh là gì?”
“Đàn ông đều là anh, phụ nữ đều là dì.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô cảm thấy cần nên hoàn thiện một chút, chẳng hạn như đàn ông đẹp trai và không đẹp trai.
Lý Tín Nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Giống như đàn ông ở cổ đại đều gọi là công tử?”
Diệp Trăn Trăn giật giật khóe miệng: “Coi như ở cổ đại, nhưng không phải mỗi một người đàn ông đều gọi là công tử. Cô nhìn sang Quý Triết Ngạn và Tả Dịch, “Hai người bọn họ có thể, còn anh, thường được gọi là hảo hán hoặc là tráng sĩ.”
Lý Tín Nhiên: “…”
Anh quay đầu nhìn Tả Dịch, ánh mắt cực kỳ vô tội: “Sếp, cô ấy có tính là tấn công cảnh sát không?”
Tả Dịch lắc lắc đầu: “Tôi cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý.”
Lý Tín Nhiên: “…”