Edit: Sườn Xào Chua Ngọt Beta: Công Chúa
Kiều Kiều ngủ suốt ba tháng. Trong ba tháng ấy, cô không hề ăn gì, may mà cơ thể thây ma chịu đói
rất tốt, lúc cô tỉnh dậy, sức khỏe không đáng lo mấy.
Cô nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn trước mắt, đôi mắt trong veo sáng rực như hai mặt trời nhỏ. Lục Diệt
cố ép khóe môi nhoẻn lên vì đắc ý xuống, làm bộ bình tĩnh nói: “Nguyên liệu nấu ăn trong căn cứ
Rạng Đông rất phong phú, em đã không ăn trong thời gian dài, nên anh nấu nhiều một chút.”
Dạ dày thây ma rất khỏe, không phổ biến chuyện vừa bị bệnh nặng thì phải ăn thanh đạm, huống chi
Kiều Kiều còn là một cô nhóc thây ma không thịt không vui. Nếu anh cho cô húp cháo hoa thì có khi
cô lại nhào tới cắn anh luôn cũng nên.
Kiều Kiều lại phát bệnh cũ, hễ quá đói thì thích bốc tay, bị Lục Diệt đập một cái. “Dùng đũa.”
“Dạ.”
Phòng ăn rất lớn, đủ cho năm con người và ba thây ma ngồi cùng nhau. Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều
quay quần bên bàn cơm với đồng bọn và con người như thế, cảm giác này thật quá đỗi lạ lẫm.
Lạ lẫm đến độ cô phải gặm thêm hai cái đùi gà to kềnh.
Mấy đồng đội của Lục Diệt rất cảm động, nhờ phúc của Kiều Kiều mà một thời gian sau, bọn họ chắc
chắn sẽ được thưởng thức bữa cơm tình yêu hiếm có do đội trưởng nấu.
Ăn được một nửa, Ninh Chu bỗng nói: “Nhiệm vụ của chúng ta xem như đã hoàn thành, bây giờ Kiều Kiều
cũng đã tỉnh lại, chúng ta nên trở lại căn cứ Bảo Hộ thôi. Nên đội trưởng à, chức đội trưởng này
anh còn muốn nhận không?”
Ninh Chu rất biết xây dựng bầu không khí, mà cũng rất biết phá hỏng bầu không khí, ví như hiện giờ,
cô nàng vừa dứt lời thì bàn ăn bỗng im bắt vài giây.
Lục Diệt thong thả nói: “Tôi và Kiều Kiều muốn tới Hòa Châu.” “Được, vậy để em soán vị.”
Tuân Liệt nói: “Cô soán khỉ gì, đội trưởng mãi mãi là đội trưởng.”
“Sao anh Tuân lại ăn hiếp người ta thế?” Ninh Chu dựa vào vai Diệp Thi hức một tiếng. Kiều Vọng
nghe đoạn đối thoại của họ thì không kiềm được hỏi: “Chị hai… Kiều Kiều, chị và đội trưởng muốn tới
Hòa Châu ạ?”
Công bằng mà nói thì cậu ta rất tiếc nuối vì chưa gặp lại chị gái được bao lâu. Kiều Kiều nhìn Kiều
Vọng, im lặng hồi lâu.
“Em muốn tới căn cứ Bảo Hộ.”
Ai cũng không ngờ, ấy thế mà Kiều Kiều lại chủ động đề nghị tới căn cứ của con người. Lâu Dương
Lăng tuy không nghe hiểu tiếng người song lại ăn uống hồ hởi hơn bất cứ ai, cậu ta thấy xung quanh
nín thinh thì tò mò hỏi: “Sao vậy đại ca?”
“Lâu Lâu, tôi muốn tới căn cứ Bảo Hộ với Lục Diệt. Cậu xuôi Nam với Đàm Đàm đi, tới đó tìm Sương
Sương.” Vừa nói xong, Kiều Kiều đã hạ quyết tâm.
Đàm Thiện hỏi: “Sao lại muốn tới đó?” “Nơi đó có người thân của em.”
“…”
Ăn tối xong, Kiều Kiều kéo Ninh Chu ra vườn hoa nhỏ trước căn biệt thự đi dạo. Thật ra cô có chuyện
muốn nói.
Ninh Chu đã tập mãi thành quen, cô giáo Ninh hỏi bâng quơ: “Nào cục cưng Kiều Kiều, nói nghe xem,
lại có vấn đề tình cảm gì hả?”
“Không phải.”
“Đừng ngượng.” Ninh Chu thân mật khoác vai cô, cười mờ ám hỏi: “Nói chị nghe nào, cô với Lục Diệt
sao rồi?”
Kiều Kiều khẽ hừ một tiếng: “Ứ nói cho cô.”
“Ớ, Kiều Kiều lớn rồi này, trước kia ngay cả chuyện đội trưởng Lục cắn cô cũng cũng kể sạch cho tôi
nghe mà cục cưng.”
“Tôi đúng là có chuyện muốn hỏi cô, nhưng nếu cô còn trêu tôi thì tôi không nói đâu.” Ninh Chu
nhướng mày, ánh mắt nhìn Kiều Kiều hơi khang khác. Những câu kiểu này trước kia cô sẽ không nói.
“Kể nghe chút nào.”
Kiều Kiều dùng đầu ngón tay vuốt ve ngón áp út bàn tay trái, nơi ấy từng có một chiếc nhẫn, một
chiếc nhẫn tràn ngập sức sống. Trong chiếc nhẫn ấy chứa đựng năng lượng bổ trợ cho dị năng hệ Mộc
của cô.
Nếu như nhẫn sức sống và nhẫn thời gian là một cặp, thì liệu năng lượng trong chiếc nhẫn thời gian
đã biến mất của Lục Diệt có bổ trợ cho dị năng của anh không?
Nhưng không phải Lục Diệt là người dị năng hệ Hỏa à? “Lục Diệt chỉ có một loại dị năng sao?”
“Có người có thể có hai loại dị năng á?” Ninh Chu kinh ngạc hỏi lại. “Không thể sao?”
“Dù sao tôi cũng chưa gặp. Theo ý cô thì Lục Diệt có tới hai loại dị năng? Một loại là dị năng hệ
Hỏa, vậy loại kia là gì?”
Đương nhiên là… Dị năng thời gian.
Kiều Kiều lắc đầu, chọn cách giấu giếm, không nói với Ninh Chu.
Ninh Chu thấy dáng vẻ trĩu nặng tâm sự của Kiều Kiều thì mở miệng khuyên cô: “Kiều Kiều, cô không
cần lo đâu, nếu cô có thắc mắc gì thì có thể đi hỏi Lục Diệt. Làm nũng một tẹo là anh ấy sẽ nói cho
cô biết thôi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên. Nếu anh ấy không nói cho cô, tức là cô làm nũng chưa đủ giỏi thôi.” Kiều Kiều: “Tôi
hiểu rồi!”
“Đi thôi.” Ninh Chu cười tủm tỉm cổ vũ cô. Kiều Kiều vui vẻ chạy mất.
Ninh Chu xem theo mà buồn cười, cô ngốc này.
Căn biệt thự bọn họ đang ở tạm rất rộng, và có rất nhiều phòng. Kiều Kiều có phòng riêng của mình,
còn phòng của Lục Diệt ở kế bên phòng cô.
Kiều Kiều tung ta tung tăng theo Lục Diệt vào phòng anh, Kiều Vọng thấy không ổn nhưng cũng không
kéo cô lại.
Có điều thái độ của Kiều Kiều với Kiều Vọng không xa lạ như trước, kết hợp với những lời cô nói hôm
nay lúc ăn cơm khiến Lục Diệt có một suy đoán.
Trong phòng chỉ còn hai người họ, Lục Diệt dắt Kiều Kiều ra ban công. Đầu đông vẫn chưa lạnh lắm,
vả lại hai người đều không quá sợ lạnh, đều lẳng lặng đắm mình trong làn gió đêm.
Rồi Lục Diệt hỏi: “Kiều Kiều bảo có người thân ở căn cứ Bảo Hộ à?” Kiều Kiều gật đầu.
“Kỳ diệu thật, trí nhớ của em đã hồi phục rồi.” Những ký ức khi còn là con người, trong lúc cô ngủ
say tựa như đèn kéo quân cứ lần lượt hiện ra trước mắt cô.
Ký ức rất rõ ràng, như thể hiện rõ trước mắt, nhưng cô lại cảm thấy những cảm xúc khi còn là con
người giờ đây đã không còn thuộc về cô nữa.
Nhưng cô vẫn muốn tới căn cứ Bảo Hộ xem qua.
Xem bố mẹ của cô, xem nơi Lục Diệt từng sinh sống nửa năm… Có lẽ càng muốn xem căn cứ Bảo Hộ có
dáng vẻ gì.
Căn cứ này, trong “ác mộng” của cô, là nơi cô không được chết già kiếp trước.
Kiều Kiều trước nay chưa từng giấu giếm Lục Diệt điều gì, nên cô không chút do dự kể chuyện này cho
anh hay.
“… Nó quá chân thực. Lục Diệt à, cứ như kiếp trước của em thật sự là thế đấy.” Thật ra Kiều Kiều
cũng không thích “kiếp trước” đó của mình.
Cô cũng không thích Tống Phái của kiếp trước, thậm chí còn thấy căm ghét anh ta.
Bởi vì kiếp trước khi cô chẳng hiểu gì, Tống Phái đã chặt đứt đôi cánh của cô, nhốt cô vào lồng
giam, cuối cùng chết thê thảm.
Giọng Lục Diệt kéo Kiều Kiều ra khỏi cơn lốc xoáy kiếp trước: “Kiều Kiều, em đừng nghĩ lung tung,
là em ngủ mơ thôi.”
“Em không.” Tâm trạng Kiều Kiều có phần kích động, “Nếu anh có thể sống lại thì sao em lại không
thể nhớ lại chuyện kiếp trước chứ?”
Cô dứt lời, hốc mắt đỏ hoe, nức nở nói: “Anh từng nói kiếp trước em sống rất hạnh phúc, hóa ra là
gạt em hu hu hu… Kiếp trước em quá thảm, anh tùy tiện để em ở bên Tống Phái, anh bỏ rơi em…”
Cô vừa nghẹn ngào vừa ôm lấy cánh tay Lục Diệt lắc qua lắc lại như đang làm nũng. Lục Diệt: “… Anh
xin lỗi.”
Ai ngờ sau khi sống lại thì dây dưa với cô nhóc thây ma này cả đời chứ.
“Anh nói xin lỗi, tức là thừa nhận kiếp trước của em là như thế đúng không?” Thật ra Kiều Kiều
chẳng rớt giọt nước mắt nào, chẳng qua là sấm đánh không mưa thôi.
Lục Diệt gật đầu.
“Nói cách khác, những chuyện em mơ thấy đều là thật, vậy sau đó em thấy Đàm Thiện và Trang Vưu bị
vua thây ma giết chết, rồi em cùng hắn cá chết lưới rách cũng là sự thật.” Giọng điệu chắc nịch của
cô khiến Lục Diệt mở mang tầm mắt.
Hiếm khi chỉ số thông minh của Kiều Kiều lại online, thậm chí còn bắt đầu biết hỏi gài anh.
“Kiều Kiều, rốt cuộc em muốn hỏi gì?” “Anh là người dị năng song hệ.” “Đúng vậy.”
“Một loại dị năng khác của anh là dị năng thời gian, có năng lực xoay chuyển thời gian.” “… Ừ.”
“Em thật sự… từng chết một lần, là anh đã cứu em, đúng không?” Lục Diệt than một tiếng, kể hết cho
cô.
Chiếc nhẫn thời gian kia có quan hệ sâu xa mật thiết với anh, Lục Diệt là người có dị năng thời
gian, nhưng phải mượn năng lượng của nhẫn thời gian thì mới có thể xoay chuyển thời gian, thay đổi
chuyện Kiều Kiều chết, nhân tiện cứu sống Đàm Thiện và Trang Vưu.
Cũng bởi vậy mà chiếc nhẫn thời gian bị hỏng. Nhưng Lục Diệt không vứt nó đi, mà bảo quản rất kỹ
lưỡng, dẫu sau nó cũng là “tín vật đính ước” của anh và Kiều Kiều.
Xoay chuyển thời gian ắt phải tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ của anh, Kiều Kiều nhìn anh,
hỏi: “Nếu em không hỏi thì có phải anh không định nói cho em biết không?” “Những ký ức chết chóc và
mất mát không hay lắm, anh không muốn em nhớ tới chúng.” Lục Diệt bất lực than: “Nhưng anh không
ngờ dị năng thời gian lại ảnh hưởng lớn tới em như vậy, không những không khiến em quên đi một đoạn
ký ức mà thậm chí còn gợi lại ký ức kiếp trước của em.”
Anh không hề muốn Kiều Kiều biết những khổ sở mà cô phải chịu trong kiếp trước.
Kiều Kiều lại cười nói: “Không sao ạ, kiếp trước dù không tốt nhưng cũng có một đoạn hồi ức em được
ở bên anh. Lục Diệt, những hồi ức khi ở bên anh, bất kể là tốt hay xấu thì với
em đều rất quý giá.”
Kiều Kiều đã khôi phục trí nhớ thì vẫn là Kiều Kiều thuở xưa.
Lục Diệt nghĩ ngợi, bất chợt nở nụ cười: “Mấy lời bùi tai đều bị em giành hết rồi.” “Anh nghe là
được.” Kiều Kiều cũng cười, nhưng cô nhanh chóng phát hiện sắc mặt tái
nhợt của Lục Diệt, không dằn được hỏi: “Việc xoay chuyển thời gian đã khiến cơ thể anh bị thương
nặng lắm đúng không? Sắc mặt anh rất khó coi.”
“Do tiêu hao dị năng quá mức thôi, một thời gian nữa sẽ ổn.”
“Nhưng đã ba tháng…” Tuy sau đó chất môi giới được Lục Diệt đổi thành nhẫn sức sống, nhưng thân thể
cô vẫn bị thương rất nặng.
Cô nằm suốt ba tháng mới bình phục, nhưng sắc mặt Lục Diệt vẫn khó coi như vậy. “Tuổi còn nhỏ mà lo
nghĩ lắm thế.” Anh nắm chặt tay Kiều Kiều, kéo cô vào nhà: “Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi vẩn vơ
nữa.”
“Em có cần kê ghế ngồi gần cửa sổ nữa không?” “Đừng đi.” Lục Diệt khẽ nói: “Anh không nỡ.”
Kiều Kiều nhào lên người anh nhõng nhẽo: “Thế anh ôm em một cái đi.” “Vậy sau này em không được ôm
Đàm Thiện đâu đấy.”
“Dạ?”
“Trừ anh ra, em không được ôm bất cứ người đàn ông nào khác.” Kỳ thật Lục Diệt vẫn canh cánh mãi
chuyện hôm nay nửa đường Kiều Kiều chuyển hướng sang ôm Đàm Thiện. Kiều Kiều: “…”
Đêm dần dày hơn.
Lục Diệt tắt đèn, nằm chung trên một cái giường với Kiều Kiều, Kiều Kiều ăn vạ lăn lộn trong lòng
anh mãi chẳng chịu thôi.
Anh đành phải đè cô lại.
“Dừng nào, nếu không em ra ghế ngồi đấy.”
“Được rồi mà.” Cô nằm yên, sau đó lại hưng phấn hỏi Lục Diệt: “Khi nào mình khởi hành tới căn cứ
Bảo Hộ ạ?”
“Em muốn khi nào?”
“Đương nhiên càng sớm càng tốt, em còn muốn đi tìm Sương Sương và Đo Đỏ nữa.” Lục Diệt nói: “Thế
thì mai xuất phát.”
Ngày mai.
Chẳng hiểu sao Kiều Kiều lại tràn ngập mong đợi chuyến đi này.