Edit: Basic Needs Beta: Công Chúa Bình minh hôm sau.
Thoạt nhìn Lục Diệt dường như đã lâu không có một giấc ngủ ngon, Kiều Kiều ngoan ngoãn nằm trong
lòng anh, thỉnh thoảng lại nhìn anh.
Một tia nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ bị che một nửa, Kiều Kiều từ từ đứng dậy khỏi vòng tay
anh, đi rửa mặt trước.
Cô đứng dậy, cử động cơ thể có phần cứng ngắc của mình, nghĩ rằng sớm biết thế đã không cần anh,
buổi tối anh ngủ cô cũng không dám cựa quậy vì sợ đánh thức anh.
Còn không bằng cô ôm anh ngủ, haha.
Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy ý tưởng này khả thi nên quyết định thực hiện ngay trong đêm nay.
Cô vui vẻ đi vào phòng tắm, chậm rãi đánh răng rửa mặt.
Kiều Kiều đưa tay cầm một chiếc khăn trắng, chuẩn bị ngâm nước lạnh rửa mặt thì Lục Diệt đã tiến
vào.
“Anh tỉnh rồi.” Kiều Kiều nhìn thấy anh trong gương phòng tắm thì mỉm cười nói mà không quay đầu
lại.
“Ừ.” Lục Diệt nhúng tay vào dòng nước lạnh như băng, chỉ với một chút dị năng hỏa, nước đã trở nên
ấm áp trong phút chốc.
Anh lấy chiếc khăn trên tay Kiều Kiều, vắt khô và lau mặt cho cô.
Sau khi khôi phục trí nhớ, Kiều Kiều có chút ngượng ngùng: “Em có thể tự mình lau mặt.” “Không phải
trước kia đều do anh giúp em lau sạch à?” Ngược lại Lục Diệt lại nào có cảm thấy có chuyện gì, anh
rất thích chăm sóc Kiều Kiều.
Kiều Kiều nghĩ, đúng thật như vậy.
Cô chớp chớp mắt một chút, không khỏi nhớ tới chuyện khi mình còn là con người.
Kiều Kiều dùng khuôn mặt nhỏ bé mềm mại cọ cọ vào bàn tay Lục Diệt, tỏ vẻ ỷ lại: “Lục Diệt, anh
thật tốt với em…Còn tốt hơn cả bố mẹ em.”
Khi còn nhỏ, họ chỉ lau mặt cho em trai cô, còn cô chỉ biết nhìn và sau đó lại rửa mặt bằng rong
rêu và nước lạnh.
Tay Lục Diệt khẽ khựng lại, anh theo bản năng nhìn ánh mắt Kiều Kiều, trong ánh mắt trong suốt của
cô tràn đầy ý cười, không có chút mờ mịt nào.
Những ký ức khi làm người đó không ảnh hưởng đến cô.
Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói nhẹ nhàng: “Chỉ có một Kiều Kiều, anh không tốt với em thì tốt
với ai nữa đây.”
Sau khi hai người rửa mặt xong, Lục Diệt cầm lược chải lại mái tóc đen dài của cô. Mái tóc của cô
đã mọc rất dài, vẫn chưa được cắt qua, phần tóc dài cầm trên tay trông giống như một lớp sa tanh
mềm mại.
Lục Diệt cởi sợi dây đỏ trên cổ tay, buộc cẩn thận vào tóc, động tác thật nhẹ nhàng.
Cô đưa tay chạm vào, sờ được một viên thuốc thật to và đáng yêu.
Lục Diệt giải thích: “Lúc trước em nói thích cái này, sau này anh học được từ chỗ Ninh Chu.”
“Anh thật lợi hại nha.” Kiều Kiều chạy đến trước gương và lắc đầu.
Lục Diệt giúp cô chỉnh lại con chó bị lệch trên dây cột tóc đỏ: “Bị rối rồi, em đừng chạy.” Kiều
Kiều nhìn vào gương, trong đó Lục Diệt đứng sau lưng cô, nhìn cô chăm chú.
Cô bỗng nhiên đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng “Ừm” một tiếng. Lục Diệt mỉm cười, xoa khuôn mặt đỏ bừng của
cô.
Xem ra, dị năng thời gian khôi phục trí nhớ cho cô cũng không phải là chuyện xấu, hiện tại cô sẽ
thẹn thùng.
Rửa mặt xong, hai người xuống lầu, Lục Diệt cùng đồng đội nói chuyện hôm nay xuất phát, thật ra đồ
bọn họ muốn thu dọn cũng không nhiều, buổi chiều đã có thể xuất phát. Kiều Kiều thấy bọn họ bận
rộn, cô liền lôi kéo hai người bạn đồng loại của mình đi nói chuyện.
“Tôi muốn đi căn cứ Bảo Hộ, mọi người thì sao?”
Đàm Thiện đáp: “Tôi ở lại đây vì lo lắng cho cô. Bây giờ cô đã tỉnh lại, tôi muốn đi Hòa Châu nhìn
xem. Bên kia giống như căn cứ Rạng Đông, đã thực hiện việc cùng chung sống rồi.”
“Đại ca đừng đi, chúng ta đi lang thang đó đây đi.” Lâu Dương Lăng nói nhỏ, “Căn cứ Bảo Hộ kia xa
như vậy, cũng không biết nhân loại nơi đó chào đón thây ma hay không, anh đi đừng để bị đào tinh
hạch.”
“Trông tôi không giống con người à?” Kiều Kiều chỉ vào khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của mình, phía
trên không có bất kỳ đặc điểm nào thuộc về thây ma, thậm chí ngay cả đôi răng nanh nhỏ kia, cô muốn
thu lại là có thể thu lại.
Ngoại trừ nhiệt độ cơ thể và hơi thở, cô không khác với một người bình thường.
“Anh đi căn cứ Bảo Hộ sẽ không có thây ma hỗ trợ cho anh.” Lâu Dương Lăng rất phản đối việc Kiều
Kiều chạy xa như vậy, “Anh không muốn đi khắp đó đây vậy thì đi Hòa Châu đi, Quý Sương và Trang Đỏ
Đỏ đều ở đó, ai cũng không dám bắt nạt chúng ta.” Kiều Kiều cười tủm tỉm nhìn cậu, hỏi: “Lâu Lâu
luyến tiếc tôi à? Tôi đi bên kia xem một chút, rất nhanh sẽ trở về.”
“Nhanh thế nào?” “Sang năm.”
Lâu Dương Lăng và Đàm Thiện xuất phát cùng lúc với bọn họ, chẳng qua phương hướng lại hoàn toàn
khác nhau. Kiều Kiều còn định cho bọn họ một cái ôm tạm biệt, nhưng nghĩ đến Lục Diệt có thể lại
ghen tuông thế là đành thôi.
Dọc theo đường đi, Ninh Chu đều có vẻ vô cùng phấn khởi, không vì lý do gì khác ngoài việc bọn họ
mang theo hàng mẫu trở về, hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được trả lương hậu hĩnh. Mặc dù trong mùa mưa
bão vừa qua, do căn cứ Bảo Hộ đã chuẩn bị đầy đủ nên không xảy ra tình trạng thiếu lương thực trên
diện rộng, nhưng cho dù không chuẩn bị thì việc thu hồi lại được mẫu vật nuôi dưỡng cũng giúp căn
cứ không xảy ra tình trạng thiếu lương thực trong tương lai.
Nhân loại là sinh vật cực kỳ thông minh, họ thích nghi với mạt thế rất nhanh chóng, thậm chí nghiên
cứu chế tạo hàng loạt phát minh để thích ứng với thời kỳ này.
Đây có lẽ cũng là sự khác biệt giữa người và thây ma.
Nhưng tin rằng một ngày nào đó, thây ma cũng sẽ tiến hóa thành sinh vật có trình độ văn minh cao.
Bởi vì bây giờ khắp nơi trên thế giới đều tuyên bố cùng tồn tại, con đường bọn họ trở về căn cứ Bảo
Hộ thuận lợi vô cùng, không có thây ma sẽ chủ động tấn công bọn họ.
Thậm chí Kiều Kiều còn nhìn thấy có nhóm đồng loại học theo Lôi Phong, giúp mấy người bị thú biến
dị vây đánh.
Vào đầu tháng mười hai, cuối cùng họ đã đến căn cứ Bảo Hộ.
Hiện giờ căn cứ Bảo Hộ cũng không mở cửa cho thây ma, cho nên Kiều Kiều cần ngụy trang thành một
nhân loại.
Thây ma Kiều Kiều tiến hóa nhanh hơn bất kỳ thây ma nào, cô đi theo Lục Diệt hiên ngang vào căn cứ
Bảo Hộ mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Trước tiên bọn họ không về nhà mà lại đi giao nhiệm vụ trước, nhân viên công tác đổi tinh hạch và
bỏ vào thẻ tinh hạch giúp bọn họ, đúng là một con số rất lớn.
Kiều Kiều nắm lấy tấm thẻ lật qua lật lại nhìn: “Cái này có thể tạo ra rất nhiều tinh hạch sao? “
“Cái này không khác gì thẻ ngân hàng trước mạt thế.” Lục Diệt kiên nhẫn giải thích.
Kiều Kiều lại nhịn không được nhíu mày, cô có chút không vui: “Vậy tinh hạch này là tinh hạch trong
đầu chúng em?”
“Trước kia có thể là như vậy, hiện tại không nhất định.”
Tinh hạch nhân tạo đã được phát triển và đưa vào sử dụng, mà nhóm tinh hạch lúc đầu được coi là
tiền tệ sử dụng, đại khái đã sớm được xem là công cụ tăng dị năng.
Tuy nhiên, thực tế không có sự khác biệt giữa tinh hạch nhân tạo và tinh hạch, bởi lẽ đều là vật
dẫn cho năng lượng của dị năng.
Nghe xong lời giải thích của Lục Diệt, lông mày Kiều Kiều dần giãn ra.
Ninh Chu trêu chọc: “Yên tâm đi Kiều Kiều, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt tinh hạch trong não
nhỏ xíu xiu của cô.”
Kiều Kiều che đầu mình, vô cùng không tin tưởng nhìn cô nàng: “Lục Diệt nói những lời này thì được,
chứ cô thì thôi đi.”
“Tôi không đủ uy tín à?”
Kiều Kiều hừ nhẹ một tiếng, lại dính vào bên cạnh người Lục Diệt.
Đội ngũ của bọn họ chỉ có một mình Kiều Vọng có bố mẹ, cho nên thời gian dài như vậy không ở nhà,
hiển nhiên Kiều Vọng muốn về nhà trước.
Trước khi đi, Kiều Vọng vẫn nhịn không được đi tới trước mặt Kiều Kiều hỏi: “Chị, chị có muốn về
nhà xem thử không?”
“Em về đi.” Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý sẽ gặp lại ba mẹ đã lâu không thấy. Thế nhưng bọn họ mà
nhìn thấy cô, ước chừng cũng chẳng vui vẻ gì.
Cô không muốn gây phiền nhiễu.
Cho nên kế hoạch ban đầu của cô là trộm xem chuyện này một cách bí mật.
Kiều Vọng không nỡ rời đi.
Kiều Kiều vốn tưởng rằng Lục Diệt dẫn cô về nhà là nơi tiểu đội bọn họ ở, nào ngờ Lục Diệt nói lời
tạm biệt với ba người Ninh Chu rồi dẫn cô đi theo con đường khác.
“Chúng ta đi đâu thế?”
“Nhà của chúng ta.” Lúc trước ở căn cứ Bảo Hộ, thật ra Lục Diệt không ở cùng đồng đội, bởi vì
khoảng thời gian đó anh vẫn luôn thu thập chứng cứ, cho nên đi ra ngoài ở sẽ thuận tiện hơn đôi
chút.
Nơi này gần phòng thí nghiệm Hy Vọng trước đây, môi trường tách biệt nhưng không hoang vắng, vị trí
địa lý thật tốt.
Lục Diệt đưa chìa khóa cho Kiều Kiều. Cô đi khẽ đôi bước đến cửa, mở cửa ra.
Mấy tháng không có người ở, trong phòng tích bụi bặm, Lục Diệt dọn dẹp sạch sẽ sô pha để Kiều Kiều
ngồi trước, song cô nào có ngồi, mà đi theo phía sau Lục Diệt, giúp anh dọn dẹp nhà cửa.
Dù sao đây là nhà của bọn họ. Cô cũng muốn giúp đỡ.
Đợi đến khi dọn dẹp xong, trời đã gần tối, Lục Diệt như thường lệ làm bữa tối thịnh soạn cho Kiều
Kiều.
Anh nhìn cô ăn đến nỗi phồng hai má giống như một con hamster nhỏ, trông rất đáng yêu. Kiều Kiều
chú ý tới ánh mắt Lục Diệt, nghi hoặc hỏi anh làm sao vậy.
Anh mở miệng khen: “Kiều Kiều thật đáng yêu, nhìn thế này không đủ.” Cô ngượng ngùng đáp: “Cám ơn,
anh cũng rất đáng yêu~”
Lục Diệt: “…”
Không, anh không muốn đáng yêu chút nào.
Buổi tối đầu tiên đến căn cứ Bảo Hộ, Lục Diệt còn định dọn dẹp phòng mới cho Kiều Kiều, nhưng cô
nhớ tới việc mình muốn ôm Lục Diệt ngủ, thế là từ chối.
Không có cơ hội trên đường trước đây, cuối cùng khát vọng lớn của cô cũng có thể thành hiện thực
trong đêm nay.
Lục Diệt không biết trong đầu Kiều Kiều nghĩ gì, nhưng anh cưng chiều cô, cô thích ngủ ở đâu thì
ngủ ở đấy.
Ahh nằm xuống giường, theo thói quen vươn tay ôm Kiều Kiều, ôm cô nghỉ ngơi.
Kiều Kiều lăn sang bên cạnh, quay về phía Lục Diệt, rất nghiêm túc nói: “Em không cần anh ôm đâu.”
“Hửm?”
“Em muốn ôm anh ngủ.”
Sau khi nói xong, cô vươn hai cánh tay mảnh khảnh ra hiệu cho Lục Diệt nằm xuống. Lục Diệt: “…
Nghiêm túc đấy chứ? “
Kiều Kiều nghiêm túc gật đầu. Lục Diệt thật sự đè lên.
Kiều Kiều ngập ngừng cố gắng di chuyển, xem động tác có quá lớn hay không, kết quả lại phát hiện cô
không nhúc nhích được.
Hai cánh tay nhỏ đáng thương của cô bị Lục Diệt tàn nhẫn đè lại, cô chỉ có thể duỗi chân đá anh.
Cánh tay dài của Lục Diệt duỗi ra, nắm lấy đôi chân nhỏ bé của cô, cố ý hỏi: “Em làm sao thế?”
Kiều Kiều không nhúc nhích được nữa, tức giận nhìn anh: “Anh mau buông em ra.” “Không phải muốn ôm
anh sao?” Anh vừa nói vừa vươn tay gãi vào lòng bàn chân cô, khuôn mặt nhỏ bé bị gãi đến mức từ lộ
vẻ tức giận đã kéo căng ra, cô trực tiếp bậc cười thành tiếng.
“Không, không ôm, ôm không được.” Kiều Kiều khóc lóc thu hồi ý chí hào hùng, cọ cọ vào lồng ngực
Lục Diệt, “Anh ôm em, không được đè em.”
Lục Diệt rút lui sang bên cạnh, một tay ôm cô vào lòng, tay kia véo khuôn mặt mềm mại của cô, lẩm
bẩm bằng một giọng trầm lặng hiếm thấy: “Em sẽ luôn bị đè bẹp.”
Kiều Kiều, người không hiểu từ ngữ của hổ của sói này: “? “ Lục Diệt khẽ cười với cô với nụ cười
dịu dàng.
Bầu không khí dường như có chút mập mờ.
Nhưng sắc mặt Kiều Kiều dần dần cứng ngắc: “Lục Diệt…”
Giọng điệu nghiêm túc của cô và khuôn mặt nhỏ bé rút vào người anh khiến Lục Diệt ghé mắt nhìn.
“Anh chạm vào bàn chân của em rồi và chạm vào mặt em với bàn tay đó!!!” Sau khi cô ý thức được điều
này, cả người đều không tốt, tức giận đến mức cô trực tiếp đè lên người anh, “Còn nữa, anh, anh còn
muốn đè em!”
“Tối nay anh cứ ngủ như vậy đi!” “Em phải đè anh cả đêm!”
Kiều Kiều nói đoạn đã nằm sấp trên người anh giống như một con cá muối, không nhúc nhích.
Lục Diệt: “…”
Kiều Kiều này, khi anh cho rằng lúc này cô đã hiểu rõ, lại có thể đúng lúc ngốc nghếch, làm cho anh
không kịp trở tay.
……
Tác giả có lời để nói: Chỉ có một cảnh ngày hôm nay, nhưng nó gần như kết thúc rồi (mặc dù cả hai
dường như không có làm gì cả)