Ô Danh

Chương 15: 15: Tâm Tri



Tâm tri
Giẫm lên vết xe đổ.

– —
Tâm tri: Trong lòng biết
– —
Tuế Yến mơ màng được hạ nhân hầu hạ mặc y phục, hắn ra khỏi cửa hứng cơn gió lạnh mới hoàn toàn tỉnh táo.

Đoan Chấp Túc cầm ô sánh vai đi với hắn đến tiền sảnh.

Tuyết lớn rít gào, Tuế Yến nhớ mang máng tiệc sinh thần của Đoan Chấp Túc đời trước cũng là một ngày tuyết rơi dày như lông ngỗng, thiếu niên đó đứng ở giữa đình chính, khách khứa đã tản hết, bờ môi y trắng bệch, ánh mắt suy sup.

Sau đó y nói…
Y nói gì nhỉ? Bỗng dưng Tuế Yến không nhớ nỗi nữa.

Mất chút thời gian, hai người đi hết hành lang đến đình chính đã đầy khách khứa ngồi.

Mặc dù Đoan Chấp Túc không được sủng ái bao nhiêu nhưng lại có quan hệ rất tốt với một số con cháu vương công quý tộc.

Đưa mắt nhìn có thể thấy toàn là thiếu niên người vận y phục hoa lệ hành vi cử chỉ càn rỡ vì không có người lớn trông chừng ở đây.
Lúc Tuế Yến được hạ nhân đưa tới chỗ ngồi, Tống Tiển với Giang Ân Hòa ngồi kế quay sang mắt đi mày lại với hắn nhưng hắn chả buồn để ý, ngồi xuống rồi mới biết vị trí kế bên hắn vậy mà lại Đoan Minh Sùng.

Vừa trông thấy gương mặt ôn nhu đó của Đoan Minh Sùng, Tuế Yến bỗng nhớ lại lúc trước hắn làm sao mà mất hết mặt mũi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lập tức ửng đỏ, gần như muốn vùi đầu vào bàn.

Chỉ là tiệc sinh thần nên chả phân chỗ chủ chỗ khách, Đoan Chấp Túc ngồi cạnh mấy thiếu niên, hắn nâng ly với mọi người: “Đa tạ chư vị nể mặt đến đây, hôm nay chỉ là buổi tụ hội nhỏ, không nên gò bó làm gì, ta kính chư vị một ly trước.”
Thiếu niên cả phòng đều nâng ly uống cạn.

Kế đó rộ lên đủ loại nói chuyện vui đùa.

Đời trước Tuế Yến còn tinh lực* chơi đùa với bọn họ, bây giờ làm gì còn tâm trạng đó.

Hắn cầm ly lên nhấp môi mới ngạc nhiên phát hiện trong ly hắn là mật hoa đào thật.
*Tinh lực: Tinh thần và sức lực

Tuế Yến ngẩng đầu, đối diện với hắn là khuôn mặt tươi cười của Tống Tiển, y lén làm khẩu hình: “Đừng có nói với ai đó.”
Tuế Yến phì cười.
Một nhóm thiếu niên cùng nhau vui vẻ lại thêm Đoan Chấp Túc không gò bó, cả sảnh đường náo nhiệt vô cùng thế mà Tuế Yến lại chỉ ngồi đó vừa nhìn vừa ngáp.
Đoan Minh Sùng ngồi bên cạnh thấy hắn ngáp chảy cả nước mắt bèn mỉm cười nói: “Cô nghe nói cả ngày hôm nay ngài đều ngủ ở phòng ngủ của tam hoàng huynh, sao vẫn buồn ngủ như vậy?”
Tuế Yến vừa thấy mặt y là quẫn bách đỏ bừng mặt, nhưng hắn thấy Đoan Minh Sùng không có vẻ gì là sẽ lôi chuyện đó ra chế nhạo mình nên hắn cũng dần dần quên.
“Chắc là ngủ đông đó.” Tuế Yến nghiêm túc nói.

Đoan Minh Sùng bị hắn chọc cười: “Ngài đó, cũng không biết ở đâu ra lắm điều linh tinh thế mà nói năng lại có lớp có lang nữa.”
Tuế Yến cong mắt cười với y, khóe mắt lại liếc thẳng đến bàn của y.
Không hiểu sao bàn của Đoan Minh Sùng lại không bày rượu, chỉ đặt một cái chén sứ óng ánh lóng lánh, hình như là canh sâm.
Tuế Yến thử dò hỏi: “Điện hạ, người không uống rượu à?”
Đoan Minh Sùng nói: “Hôm nay lúc theo sư phụ dạy võ luyện kiếm cánh tay đã bị thương, thái y đắp thuốc có dặn ba ngày này không được chạm vào rượu.”
Tuế Yến “à” một tiếng, trong lòng không ngừng thắc mắc, đời trước hắn cũng có nghe chuyện Đoan Minh Sùng bị thương, vậy rốt cuộc y trúng độc bằng cách nào? Trộn vào canh sâm sao?
Tuế Yến còn đang nghi ngờ, ngoài cửa đã có tiếng hạ nhân bẩm báo, nói nhị hoàng tử đã đến.

Đoan Chấp Túc vội vàng đứng dậy, cho người đi mời vào.

Trong sảnh chính kê rất nhiều chậu than, cửa phòng mở toang cũng chẳng thấy lạnh nhưng cái vị nhị hoàng tử bận áo xanh sẫm mang theo gió tuyết đi vào vẫn làm mọi người lạnh run, đám người ban nãy còn đang vui vẻ nhảy nhót đều chẳng dám hó hé nữa.

Nhị hoàng tử Đoan Như Vọng vô cùng kỳ lạ, thủ đoạn trong triều lại thâm sâu khó dò, hoàng đế và triều thần thì thấy đây là thiếu niên chí lớn tài cao có thể làm nên việc lớn còn trong mắt bạn đồng trang lứa, hắn lại là kẻ tính tình hung ác lại bất thường, thêm nữa còn có lúc cả thành đều đồn nhau hắn ngược đãi hạ nhân đến chết làm người nghe sợ vỡ mật, mỗi lần nhắc tới hắn là ai nấy sắc mặt đều hốt hoảng thành ra hắn vừa đi vào, ngay cả Giang Ân Hòa cũng lơ đễnh cúi đầu không dám nói năng gì.

Đoan Như Vọng quét mắt nhìn một lượt, mọi người vội lúng túng hành lễ.

Khuôn mặt hắn cứng ngắc nặn ra một nụ cười chỉ có bề ngoài: “Không cần giữ lễ, vốn đã định đến sớm chúc thọ tam hoàng đệ nhưng bị phụ hoàng giữ lại nội các, không dám nán lại quá lâu.”
Đoan Chấp Túc cười đáp: “Nhị hoàng huynh có thể qua đây đã đủ làm Chấp Túc thụ sủng nhược kinh, sao dám nói gì mà chậm trễ huynh.”
Đoan Chấp Túc mời Đoan Như Vọng vào chỗ, thoạt nhìn hai người nói chuyện khá vui vẻ.

Tuế Yến ngồi ở chỗ mình lơ đễnh uống mật hoa đào, khóe mắt vẫn luôn liếc qua chỗ Đoan Như Vọng, chắc là hắn nhìn lộ liễu quá, Đoan Minh Sùng ngồi cạnh cười nhẹ: “Qua năm ngài phải lên triều nghe chính sự rồi, lúc đó chắc sẽ có qua lại với nhị hoàng tử, hay là tận dụng cơ hội này đến làm quen một chút đi?”
Tuế Yến vội vàng lắc đầu, nhủ thầm ai mà thèm qua lại với tên quái nhân ấy, ta nhìn hắn chỉ để phòng ngừa hắn làm chuyện xấu thôi.

Đoan Chấp Túc với Đoan Như Vọng ngồi đấy không biết nói cái gì, Tuế Yến uống hết mấy ly mật hoa đào rồi, dù hắn thích ăn ngọt nhưng vẫn thấy có hơi ngán.

Đang lúc Tuế Yến mất kiên nhẫn, cuối cùng Đoan Như Vọng cũng đứng lên.
Ở đây thân phận hắn cao nhấp, thấy hắn đứng dậy, người kế bên không ai dám ngồi tiếp, vội đứng dậy theo.

Đoan Như Vọng nâng ly rượu, hắn nhàn nhạt nói: “Nội các còn có việc, ta không tiện ở đâu, kính chư vị một ly, xin cáo từ trước.”

Mọi người vội nâng ly rượu theo.

Đoan Minh Sùng cau mày, nếu là Đoan Chấp Túc kính rượu, y có thể trấn định lấy trà thay rượu, nhưng Đoan Như Vọng lại có thân phận đặc thù trong triều, thường thường không hợp chính kiến mà tranh chấp với mình.

Đoan Minh Sùng không muốn gánh danh bất kính huynh trưởng bèn quay lại thấp giọng phân phó với hạ nhân sau lưng mình.

Chẳng bao lâu sau, hạ nhân rót cho hắn ly rượu.

Con ngươi Tuế Yến co lại.
Theo đà này, cả buổi tiệc sinh thần Đoan Minh Sùng sẽ chỉ uống một một ly rượu, là ly rượu mà Đoan Như Vọng kính nên không thể không uống.

Vậy Ô Danh hẳn là hạ trong đấy.
Tuế Yến ngoái đầu lạnh lùng nhìn hạ nhân kia, phát hiện kẻ đó là tiểu tư hầu hạ bên người Đoan Chấp Túc.

Không biết Tuế Yến nghĩ đến gì, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

Mà Đoan Như Vọng đã uống cạn rượu, Đoan Minh Sùng đứng cạnh cũng nâng ly, cau này định uống.

Tuế Yến ngừng thở, kế đó hắn đi tới trước rồi ngã chúi vào người Đoan Minh Sùng.

Đoan Minh Sùng bị dọa một trận, vội vàng đưa tay đỡ lại, y ôm hắn trọn trong lòng vậy mà tay cầm ly rượu không chút dao động.

Tuế Yến vùi đầu vào lòng y, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu hắn ngã vào có thể làm đổ ly rượu thì hay rồi, nhưng không biết Đoan Minh Sùng luyện công phu gì, ly rượu chẳng hề sánh ra ngoài giọt nào.

Tuế Yến rên rỉ trong lòng: “Cánh tay ngươi bị thương sao cầm ly lại vững thế? Ngươi không thấy đau à?”
Hành động của Tuế Yến quá gây chú ý, tất cả người trong sảnh chính đều nhìn sang phía hắn.

Đoan Minh Sùng đỏ ửng mặt mày: “Tiểu hầu gia?”
Tuế Yến nghĩ mất mặt cũng mất hết rồi, dứt khoát bỏ luôn mặt mũi, hắn cố ý rì rầm, cánh tay đặt trên tay phải Đoan Minh Sùng đè mạnh xuống.

Đoan Minh Sùng “shh” một tiếng, đau run cả người nhưng tay phải vẫn cầm ly rất vững.

Suýt nữa Tuế Yến đã bất chấp tất cả mà hất đổ ly rượu.

Đoan Như Vọng hờ hững nhìn qua hỏi: “Tiểu hầu gia sao vậy?”
Đoan Minh Sùng đỏ mặt, y nói khẽ: “Chắc là uống say rồi.”
Tống Tiễn kế đó trừng muốn rớt mắt ra ngoài.

Uống say? Say mật hoa đào?
Tuế Tuần bên cạnh đen mặt, đè giọng xuống nói: “Tuế Vong Quy!”
Tuế Yến run người, nhưng bây giờ trèo lên lưng hổ đã khó xuống.

Nếu là Đoan Như Vọng, hắn đang kính rượu bỗng dưng bị kẻ khác xen vào thì nhất định sẽ tìm lý do khác để Đoan Minh Sùng uống ly rượu đó.

Cũng không biết làm sao Đoan Minh Sùng có thể lớn đến tầm này giữa cung cấm đầy hổ lắm sói, chút lòng phòng bị cũng chẳng có.

Tuế Yến chỉ hận rèn sắt không thành thép*, muốn giãy giụa hất đổ ly rượu lần nữa, Đoan Minh Sùng dùng tay trái ôm bờ vai Tuế Yến, vây cả người hắn vào lòng y.

*Hận rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc, mong kẻ khác tốt hơn
Tuế Yến: “…” Ta phả chặt tay ngươi!
Đoan Minh Sùng đè giọng nói: “Đừng rộn, đang ở trước mặt nhị hoàng tử đó, ngài không sợ y nói ngài xử sự lỗ mãng không nên trọng dụng trước mặt phụ hoàng sao?”
Tuế Yến tức đau lồng ngực, nội tâm rít gào: “Ông đang cứu ngươi đó!”
Hình như Đoan Minh Sùng đang định đặt ly rượu sang một bên ôm hắn về chỗ ngồi.

Không biết Tuế Yến bị sao nữa, đầu óc nóng lên, bên tai hắn vang lên tiếng ong ong.

Trong chớp mắt, linh hồn hắn như thoát ra ngoài, trơ mắt nhìn mình giãy giụa nhào vào cánh tay Đoan Minh Sùng,
Trước mắt hệt như hoa tuyết trắng đen luân phiên thay nhau, giọng nói như âm thanh u hồn ấy lại lần nữa vang lên bên tai hắn.

Bên bờ hồ dịp cung yến ngày tết ông Táo đó, giọng nói đó thì thầm: Nhanh lên, đến đây rồi ngươi sẽ không còn phải sợ nữa.

Mà chỉ mới trôi qua mấy ngày, trước mặt bao nhiêu người trong tiệc sinh thần, giọng nói đó lại vang lên: Cướp đi, cướp đi kìa, chỉ cần uống rồi ngươi sẽ không còn khổ đau nữa.

Tuế Yến có chút si ngốc nhìn chằm chằm ly rượu độc trong tay Đoan Minh Sùng, giọng nói của y vang lên bên tai hắn lại như truyền đến từ một nơi xa xăm khiến hắn nghe chẳng thấu.

Hắn ngơ ngẩn nghe âm thanh quẩn quanh bên tai không ngớt, không biết qua bao lâu, chắc là một ngày, cũng có thể là một khắc hắn mới bừng tỉnh.

…!Từ sau khi hắn sống lại, bên tai không ngừng vang lên âm thanh sai khiến hắn đi tìm cái chết, giọng nói đó vậy mà lại là của chính mình.

Không, có khi là sớm hơn, là đời trước khi hắn côi cút một mình không gì vướng bận, âm thanh đó đã tồn tại rồi.

Hắn như đang ở trong mơ, chỉ biết giương mắt nhìn chính mình đoạt lấy ly rượu trong tay Đoan Minh Sùng, đưa đến bên môi rồi uống cạn.

Đoan Minh Sùng bị dọa, y vội vàng đỡ hắn: “Ngươi… ngài say thật rồi à?”
Mà Tống Tiển đứng một bên không hiểu sao bỗng dưng tái mặt, tay Đoan Chấp Túc có chút bất ổn, rượu đổ ra cả người, ngay cả Đoan Như Vọng cũng chau mày.

Cả người Tuế Yến như chịu khống chế, hắn gần như hốt hoảng nhìn ly rượu trong tay mình.

Đoan Minh Sùng thấy mặt mày hắn tái nhợt, y vội đỡ hắn về chỗ.

Ly rượu trong tay Tuế Yến rơi xuống đất, thân thể hắn mềm oặt như nước, nằm sấp bất động trên bàn.

Tất cả mọi người ở đây đều trông thấy trò cười Tuế Yến giãy giụa ra, kẻ nào cũng ôm bụng xem kịch vui mà liếc hắn.

Hai mắt Giang Ân Hòa phát sáng, tự cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của hắn, định bụng ngày sau sẽ đem ra cười cợt.
Ly rượu đó đã bị Tuế Yến uống cạn, Đoan Minh Sùng thở dài yêu cầu ly mới, xa xa nâng ly với Đoan Như Vọng rồi uống cạn xem như bù lại ly rượu vừa rồi.
Tuế Yến vùi đầu giữa hai cánh tay, hắn nhắm mắt, nhìn kĩ còn thấy cả người đang run run.

“Mình điên rồi à? Rốt cuộc mình đang làm cái gì vậy?” Tuế Yến run rẩy, “Anh mình còn sống anh mình còn sống, mình đã không còn muốn chết nữa, mình muốn sống.

Sao lại uống ly rượu kia thay y cơ chứ? Bài học năm đó lẽ nào còn chưa đủ ư?”
Không biết có phải ảo giác của mình không, hắn cứ cảm thấy ly rượu ấy trôi xuống cổ họng, cơn đau kịch liệt lại thêm cảm giác ngứa ngáy chua chát khiến hắn cứ muốn cào rách cổ họng mình.

“Tuế Vong Quy Tuế Vong Quy!”
Hắn thầm thì đọc tên hình hết lần này đến lần khác, đầu óc mông lung.

Thậm chí hắn còn không phân rõ rốt cuộc bản thân mình không muốn rơi vào vết xe đổ với Đoan Chấp Túc lần nữa hay là từ tận đáy lòng, hắn không muốn Đoan Minh Sùng chết nên mới cam tâm tình nguyện uống hết ly rượu độc này.

Trong một thoáng, lời hắn nói với Đoan Minh Sùng mấy ngày trước lại vang lên bên tai.

“Điện hạ người trạch tâm nhân hậu, xem như giúp ta một lần này đi, ngày sau nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp cho.”
Tuế Yến nghĩ ngợi, không dưng hắn nở nụ cười rầu rĩ, lòng nhủ: “Coi bộ không thể thiếu nợ nhân tình lung tung, không để ý là phải trả bằng cả tính mạng đấy chứ.”
“Không lời chút nào.” Hắn nghỉ trong lòng.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Tuế Yến đã không màng được nữa.

Hắn miễn cưỡng chống đỡ, chờ tới khi Đoan Như Vọng rời khỏi mới loạng choạng đứng dậy, không nói lời nào quay người đi.
Tuế Tuần cau mày kéo hắn lại, y nói: “Rốt cuộc hôm nay ngươi làm sao vậy?”
Tuế Yến mặt mày trắng bợt, nhẹ giọng đáp: “Đệ, đệ muốn về nhà.”
Tuế Tuần nói: “Muốn về cũng phải nói với tam điện hạ một tiếng.

Không nói gì đã đi mất, quá thất lễ đấy…”
Tuế Yến mấp máy môi, hắn chua chát đáp: “Huynh trưởng đi nói với y một tiếng đi, đệ đi trước.”
Hắn nói xong, áo choàng cũng chẳng khoác đã bước nhanh vào giữa trời tuyết thét gào bên ngoài.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.