Lát sau, hạ nhân ra roi thúc ngựa đưa Tuế Yến về phủ.
Ô Danh vào người luôn cần một canh giờ* mới từ từ phát độc nhưng từ phủ tam hoàng tử về hầu phủ không quá ba khắc* Tuế Yến đã thấy trước mắt choáng váng, lúc nhảy khỏi xe ngựa hắn còn suýt ngã xuống nền tuyết.
*Một canh giờ: 2 tiếng
*Ba khắc: 45 phút.
Hải Đường cầm đèn lồng đứng bên ngoài, nhìn thấy hắn quay về thì ngạc nhiên ra đón: “Thiếu gia, sao người về sớm vậy?”
Tuế Yến chỉ bận áo ngắn tay rộng khiến cho thân hình càng thêm gầy gò, gió tuyết nương theo tay áo chui vào.
Hắn cũng không biết mình lạnh hay sao mà cả người run rẩy, chầm chậm lắc đầu, khàn giọng nói: “Không có gì.”
Hải Đường thấy sắc mặt hắn không ổn, vừa định dìu người vào đã bị hắn gạt tay ra.
“Thiếu gia?”
Tuế Yến rũ mắt đi về phía viện của mình: “Không cần theo ta.”
Hải Đường còn định nói gì nữa Tuế Yến đã nhanh chóng đi vào rừng mai đỏ trong sân.
Có trận gió tuyết quét qua, người đã chẳng thấy đâu nữa.
Tuyết trong rừng mai đã cao đến mắt cá chân, Tuế Yến lảo đảo đi trong ấy có chút thở dốc.
Trong cơn mịt mờ, khuôn mặt hắn bất ngờ bị nhành hoa sượt qua, hắn tránh sang bên mấy bước, chân đứng không vững, cả người ngã ập xuống nền tuyết.
Hắn chẳng khoác áo choàng, thân hình gầy gò cô đơn vùi trong tuyết.
Tuế Yến chống tay lên nền tuyết, từ từ ngồi dậy, hắn ngây ngẩn nhìn mảnh ngọc bội rơi ra khỏi tay áo.
… Đó là lễ vật làm quà sinh thần hắn định tặng cho Đoan Chấp Túc.
Đời trước hắn cũng chuẩn bị mảnh ngọc bội này nhưng vì giữa chừng gặp chuyện Đoan Minh Sùng bị hại nên hắn chưa hề tặng y.
Đời này hắn vốn định bù đắp tiếc nuối, chẳng ngờ giờ đây lại trở thành trò khôi hài lớn nhất.
Càng nhìn Tuế Yến càng thấy nực cười lại bị thương.
Hoa văn trên miếng ngọc là trước khi sống lại hắn tự mình vẽ rồi cho người khắc, nghe lão chủ tiệm ngọc nói hoa văn trên ngọc bội lúc nào cũng là hỉ thước, cá vàng, cây vạn niên thanh, nhành quế, mẫu đơn tam tuế ngày lạnh, cái gì mang ngụ ý tốt đẹp thì khắc cái đó lên.
Tuế Vong Quy của khi đó cảm thấy hoa văn như vậy thì đơn điệu quá, hắn bèn vẽ các thứ hoa ngụ ý tốt đẹp được người ưa thích chung với nhau, vẽ thành con tứ bất tượng, cơ mà tốt xấu gì cũng khắc được.
*Tứ bất tượng: Đi tra thì thấy là con hươu Khương Tử Nha trong Bảng Phong Thần cưỡi, cái này mình không chắc lắm nhưng chắc ở đây ý nói Tuế Yến vẽ nhiều thứ, hoa văn rối tinh
Ấy thế mà khi hắn tới tiệm ngọc đó lần nữa, có nói thế nào ông chủ cũng không tiếp đãi hắn, một dạo làm Tuế Vong Quy chẳng cách nào hiểu nỗi.
Tuế Yến ngơ ngẩn nhìn mảnh ngọc trên nền tuyết, kế đó, hắn như si dại nắm tay thành nắm đấm đấm mạnh vào miếng ngọc bội.
Tiếng “phịch” nặng nề vang lên, miếng ngọc bội bị hắn đấm lún xuống tuyết.
Cú thứ nhất không làm vỡ ngọc bội được, Tuế Yến bèn quỳ xuống, đấm mạnh mấy cái nữa.
Mảnh ngọc bội xuất hiện vết nứt, vỡ thành mấy miếng đâm cho máu tươi chảy ra trên bàn tay tím tái vì lạnh của hắn.
Đôi mắt Tuế Yến trống rỗng, hắn nhìn những mảnh ngọc vỡ đó, ngơ ngác tự hỏi lòng: “Rốt cuộc… làm sao mình lại sống như trò cười vậy nhỉ?”
Lúc hắn uống rượu, hắn trông thấy vẻ mặt của Đoan Chấp Túc và Tống Tiển rất rõ, chỉ là hắn càng nhìn rõ, trong lòng càng bi ai.
Phản ứng đầu tiên của Tuế Yến là: “À, ra là bọn họ biết cả.”
Chỉ có ta không hay.
Sau cơn hốt hoảng là sự sụp đổ không thể nào chế ngự ùa lên.
Tuế Yến hoàn toàn không hiểu tại sao Đoan Chấp Túc lại bắt tay với Đoan Như Vọng cùng nhau bày bố đẩy Đoan Minh Sùng vào chỗ chết trong cảnh này.
Đoan Minh Sùng chết trong tiệc sinh thần của mình thì dù có hàng hà sa số lý do đi nữa, kẻ đầu tiên không thoát khỏi liên can chính là Đoan Chấp Túc y.
Có thể sống sót trong triều bao năm thì Đoan Chấp Túc nào phải thứ ngu độn, tại sao lại làm ra chuyện như vậy kia chứ?
Nếu như đời trước Tuế Yến có thể quan sát được những điều này thì chắc chắn đã thay y suy nghĩ đại cục.
Nhưng giờ đây, thế mà hắn chẳng muốn nghĩ nữa, không muốn thấy cái vẻ đạo mạo* giờ vịt của hai người đó nữa, thậm chí hắn chẳng muốn ở lại bữa tiệc làm người ta buồn nôn đó khắc nào cả.
*Đạo mạo: Trang nghiêm (thường mang ý nghĩa châm biếm
Tuế Yến che miệng, như núi tuyết nứt toạc ra sụp đổ ầm ầm, đánh tan hết thảy sự kiên trì kiếp trước đời này của hắn, chỉ để lại đất vụn.
Chẳng thể nào nhặt lại.
Hắn vừa tuyệt vọng lại uất ức, muốn khóc lại muốn cười.
Hắn nhấc khóe môi cười không ra tiếng, mắt chua chát mà một giọt lệ cũng chảy không ra chỉ có con tim là không dưng đau đớn từng cơn, cả người phát run.
Tuế Yến mịt mờ nhớ lại đời trước ở trên triều hắn vứt hết liêm sỉ tôn nghiêm mưu toan nhiều năm như vậy, biến bản thân mình thành kẻ âm hiểm ngoan độc tiểu nhân mà chính mình cũng chán ghét chỉ vì muốn giúp Đoan Chấp Túc báo thù sửa án oan.
Mà sau khi kẻ không tin quỷ thần như hắn sống lại mới đột ngột hiểu ra tất cả sự kiên trì của đời trước đều là công dã tràng, thậm chí… chỉ bước vào cảnh dối gạt.
Buồn cười xiết bao.
“Dưới vòm trời này còn kẻ nào ngu xuẩn hơn mình không?” Tuế Yến thì thầm hỏi rồi tự mình trả lời: “Làm gì mà ai kia chứ.”
Tuế Yến quỳ trên đất tuyết một chốc, sự cuồng loạn trong mắt cũng dần tan.
“Mình còn chưa chết được.” Hắn nắm nhành mai bên cạnh, loạng choạng đứng lên, hai mắt trống rỗng, hắn thì thầm: “Mình sống lại lần nữa không phải để lại chết uất ức như vậy.”
Sau khi Quân Cảnh Hành tắm gội xong thì thắp đèn xem y thư.
Trong đêm tuyết vạn vật lặng thinh bỗng vang lên tiếng gõ cửa mỏng manh, y cau mày khoác áo ngoài ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Quân Cảnh Hành còn chưa kịp xem gì cả thì đã có một người ngã vùi về phía mình, y đỡ lấy theo bản năng mới giật mình phát hiện đó là Tuế Yến cả người nhuốm gió tuyết.
Tuế Yến mịt mờ nắm tay áo Quân Cảnh Hành, hắn gắng gượng mở mắt, nói đứt quãng: “Ngươi… giải… độc…”
Hắn còn chưa nói xong đã phun ra ngụm máu.
Quân Cảnh Hành hốt hoảng, vội ôm hắn vào phòng.
Tuế Yến nắm chặt cánh tay y, chỉ chốc thôi mà tinh thần hắn đã chẳng còn phân rõ được gì: “Nguyệt, Nguyệt Kiến…”
Quân Cảnh Hành nhìn bộ dáng hắn nôn ra máu không ngừng thì bị dọa muốn điên.
Y cởi quần áo ướt đẫm của Tuế Yến ra, nhét người vào trong tấm chăn ấm áp, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi trúng độc phải không?”
Y đang định gọi người Tuế Yến đã nắm lấy hắn, mặc cho cổ họng đau đớn khó chịu hắn vẫn cố dặn dò, giọng nói yếu ớt: “Không được nói, cho người khác…”
Phí sức nói xong câu này, Tuế Yến mới cảm thấy mình đúng là thấp kém đến tận nhà, lúc này lại còn nghĩ cho Đoan Chấp Túc.
“Tuế Vong Quy, ngươi chết là đáng.” Tuế Yến thầm nghĩ.
Rất nhanh, Ô Danh bắt đầu phát độc, hàn ý và nhiệt nóng thổi toàn thân, cả người hắn sốt đến mơ màng, đau đến mức hận không thể lật giường.
À, đúng rồi.
Trước khi rơi vào cảnh hỗn độn, Tuế Yến bỗng dưng nhớ ra câu nói Đoan Chấp Túc nói với mình năm đó.
Y nói: “Vong Quy, ngươi bằng lòng tin ta không?”
Tuế Yến thuở thiếu niên chưa bao giờ thấy Đoan Chấp Túc có dáng vẻ đó, nhưng hắn không nghĩ gì nhiều, gật đầu thật mạnh.
“Tất nhiên là tin ngươi.”
Tất nhiên là…
Tin ngươi.
Còn ngươi? Ngươi lấy sự tín nhiệm của ta làm ra chuyện gì?
Tuyết vừa rơi là rơi dày mấy hôm, đến trừ tịch*, băng nơi mái hiên đã đông cứng, tuyết trên nóc nhà bị nắng chiếu tan ra, nương theo mấy khối băng óng ánh rơi xuống.
*Trừ tịch: Đêm cuối năm
Sáng sớm, Tuế Tuần thắt áo choàng, chỉnh lại cổ áo mới cau mày, y ngoái đầu hỏi: “Còn chưa tỉnh à?”
Hải Đường ưu phiền: “Dạ, Quân thần y nói đêm đó lúc tiểu thiếu gia về, hàn khí đã vào người, trong một chốc khó mà khỏi, phải cẩn thận chăm sóc kỹ lưỡng mấy ngày mới tỉnh được.”
Sau tiệc sinh thần của Đoan Chấp Túc, Tuế Tuần vẫn mãi bận bịu chuyện cuối năm trong quân, hôm nay là đêm trừ tịch mới về nhà một chuyến.
Ban đầu y còn muốn đưa Tuế Yến vào cung, không ngờ lại được báo là hắn hãy còn đang bệnh.
Tuế Tuần gạt bàn tay đang chỉnh lại dây thắt lưng của Hải Đường, y nói: “Bệnh nặng như vậy cũng không ai nói ta biết.
Bảo xe ngựa chờ một chút đã, đa đi thăm nó.”
Tuế Tuần đi nhanh tới phía đông viện của Tuế Yến, còn chưa bước vào đã ngửi thấy một thứ mùi như trộn lẫn giữa mùi thuốc và máu tanh.
Y đẩy cửa đi vào thì bất ngờ chạm mặt với một người.
Quân Cảnh Hành lùi về sau mấy bước, nhìn thấy người đến là Tuế Tuần thì vội vàng hành lễ.
Tuế Tuần biết Tuế Yến tìm một lang trung trong giang hồ cho ở trong phủ lâu dài cũng không để ý lắm.
Y rũ mắt nhìn chiếc khăn dính máu trong tay Quân Cảnh Hành, đôi mắt biến lạnh căm: “Không phải nói là bệnh à? Sao còn chảy máu nữa?”
Quân Cảnh Hành đáp nhanh: “Chỉ là nôn ra ít máu bầm thôi, không có gì đáng ngại cả.”
Tuế Tuấn nhìn y như nhìn lang băm.
Quân Cảnh Hành vội bê thau đi lấy nước mới.
Tuế Tuần không buồn để ý đến y nữa, nhủ thầm hôm nay vào cung phải mời thái y đến xem bệnh cho Tuế Yến.
Y vừa nghĩ vừa tới cạnh giường, nhìn thấy Tuế Yến mặt mày trắng bệch nằm trên giường thì kinh sợ.
Chỉ mắc bệnh có mấy ngày, dường như Tuế Yến gầy đi trông thấy, hắn cau mày gối đầu lên gối mềm, khuôn mặt tái nhợt nhưng khóe môi lại có màu đỏ tươi không tự nhiên.
Tuế Tuần nhẹ nhàng ngồi xuống giường, y vươn tay sờ trán Tuế Yến, khẽ gọi: “Vong Quy?”
Tuế Yến rên rỉ khe khẽ, hắn mấp máy khóe môi, không biết nói mớ cái gì nữa.
Lúc này Quân Cảnh Hành bê nước ấm đi vào, ngượng ngùng nhìn Tuế Tuần.
Tuế Tuần cau mày, y lấy khăn thấm nước ấm rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh bên thái dương Tuế Yến, hỏi Quân Cảnh Hành: “Chừng nào nó mới tỉnh lại?”
Quân Cảnh Hành nghĩ ngợi xong mới đáp: “Qua hai ngày nữa.”
“Hai ngày…” Tuế Tuần xoa mi tâm, có chút buồn bực, “Nhanh hơn chút được không?”
Quân Cảnh Hành muốn trợn trắng mắt, y nói thầm đệ đệ nhà ngài có bị bệnh bình thường đâu, y trúng độc, có thể cứu mạng đã là tổ tiên tích phúc rồi, còn muốn nhanh? Muốn nhanh đầu nhập thiên đường thì ta giúp được.
Nhưng mà trước khi Tuế Yến ngủ mê đã dặn dò y không được nói chuyện này với ai.
Quân Cảnh Hành hiếm được một lần nghe lời, mấy ngày nay luôn có người của hầu phủ đến xem, tất cả đều bị y dùng lý do nhiễm phong hàn để đuổi bọn họ về.
Thời gian không còn sớm nữa, Tuế Tuần phải nhập cung, y không tiện ở lâu thêm nên dặn dò Quân Cảnh Hành mấy lời mới lo lắng rời đi.
Hôm nay đêm trừ tịch, cũng là lễ tế trời ngày đông.
Lễ tế thiên các triều đại đều tiến hành vào buổi sớm của ngày trừ tịch, xây đài tế lộ thiên, trên đài tế đặt nến đỏ, hướng tây nam treo thiên đăng.
Sau giờ thìn* hoàng đế đăng* đàn, thái tử đứng bên đốt chúc văn dán trên chúc bản*, cầu cho năm sau tuyết lành đến, ngũ cốc phong phú*.
*Giờ thìn: 7 giờ đến 9 giờ
*Đăng: đi lên
*Chúc văn dán trên chúc bản: chúc bản là mảnh vuông trên dán hoặc khắc lời chúc dùng trong lễ tế
*Tuyết lành đến ngũ cốc phong phú: Nếu năm nay tuyết rơi dày thì năm sau mùa màng bội thu
Tuế Tuần theo hàng ngũ bách quan văn võ nhìn hoàng thượng dân hương lễ bái liệt tổ liệt tông trên đài tế, trong lòng lo nghĩ đến bệnh của Tuế Yến, khó tránh chó chút lực bất tòng tâm.
Lúc nghênh bái đế thần, y không để ý làm sai nửa bước, Đoan Minh Sùng vừa xuống khỏi tế đàn nhìn y bằng vẻ kỳ quái, hắn nhắc khẽ: “Tương quân, quay về chỗ bái.”
Bấy giờ Tuế Tuần mới tập trung lại, y cau mày về chỗ quỳ ngồi.
Cả quá trình y đều lơ đễnh, ngay cả Đoan Chấp Túc đứng xa cũng thấy rõ, lúc tiếng chuông trong điện Thái Hòa vang lên, y hết nhịn nổi mới quay hỏi Tống Tiển đứng bên cạnh: “Vong Quy vẫn còn bệnh à?”
Tống Tiển nói khẽ: “Điện hạ, trong lúc tế bái không được nói chuyện.”
Đoan Chấp Túc đành quay về chỗ ngồi.
Đại điển hiến tế rườm rà kéo dài hơn nửa ngày, mãi đến buổi trưa mới kết thúc.
Tuế Tuần vội vàng về phủ thăm Tuế Yến, y nói với mấy vị đồng liêu mấy câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài cung.
Lúc ra đến cổng Thừa An, Đoan Chấp Túc bỗng gọi y lại.
Tuế Tuần ngoái đầu, thấy người gọi là hắn bèn hành lễ.
Dường như Đoan Chấp Túc khó mở lời: “Mấy ngày nay Vong Quy vẫn bệnh à? Lễ tế thiên hôm nay y cũng không tới.”
Tuế Tuần nói: “Vâng, đại khái là ngày đó lúc về phủ quên khoác áo choàng nên nhiễm phong hàn, đại phu nói không đáng ngại, qua thêm vài ngày nữa thì có thể tỉnh lại.”
Cuối cùng Đoan Chấp Túc cũng thở phào, hắn miễn cưỡng nở ra nụ cười: “Vậy thì tốt, vài ngày nữa ta sẽ tới thăm y.”
Tuế Tuần “ừ” một tiếng, nói lời cáo từ rồi rời đi.
Tống Tiển từ phía sau đi tới, nhìn bước chân vội vàng của Tuế Tuần thì cau mày: “Sao rồi?”
Đoan Chấp Túc đáp: “Chỉ nhiễm phong hàn.”
Tống Tiển muốn nói lại thôi.
Trên đường hai người sóng vai về phủ, đi được nửa đường, Tống Tiển không nhịn được nữa bèn mở lời: “Điện hạ, người cảm thấy vì sao Tuế Vong Quy lại uống ly rượu đó thay thái tử? Theo như ta biết, hình như y với thái tử không có giao tình gì cả.
Ngài nói xem có khi nào y biết gì rồi không?”
Đoan Chấp Túc sững sờ.
Tống Tiển nói: “Ly rượu đó trộn lẫn thứ gì bên trong, ngài với ta đều rõ.
Cho dù không phải thứ độc chí mạng gì đi nữa nhưng dựa vào tâm tư của Tuế Vong Quy…”
Đoan Chấp Túc đè giọng: “Im miệng.”
Tống Tiển ngậm miệng, nhưng vẻ tức giận trong mắt vẫn như cũ chẳng giảm suy.
Đoan Chấp Túc hít sâu rồi nói: “Chuyện lần này là ta suy nghĩ thiếu sót.
Mấy ngày nữa đi thăm y ta sẽ giải thích rõ ràng.
Ngươi đó, đừng nói linh tinh gì trước mặt y, Vong Quy nhìn việc sáng suốt, tâm tư lại nặng nề, chưa biết chừng nói sai một câu cũng làm lòng y sinh ra cách xa.”.