Ngó lên chạn, hắn lắc đầu:
– Hết thức ăn rồi!
Nó ngồi ở bàn ăn, vừa nhóp nhép ăn hoa quả vừa nói:
– Đi…đi mua!
Hắn ờ ờ rồi toan đi ra siêu thị, nhưng nhìn thấy con dao sắc bén nằm trên bàn kia, hắn lại thấy bất an. hắn chạy lại, kéo tay nó đi:
– Đi cùng tôi! Ở nhà không an toàn!
Nó không nói gì cũng đi theo hắn. Ra cửa, nó thấy hắn đi vào nhà xe, nhăn mặt:
– Định làm gì thế?
Hắn thản nhiên:
– Lấy xe đi!
Nó thở hắt ra, bực mình nói:
– Anh đi xe thì đi một mình đi! Tôi đi bộ! Có đoạn thôi mà cũng xe xe pháo pháo, phiền phức!
Nói rồi nó ngúng nguẩy đi trước. Hắn ở đằng sau tức xì khói:
– Nhỏ cứng đầu!
Nhưng mà, hắn vẫn vứt chìa khóa ở nhà và chạy theo nó ^-^
Nó vừa đi vừa hát ngâm nga, hắn đi đằng sau cứ cười tủm tỉm. Nó hát…không đến nỗi tệ đâu chứ nhỉ??
Xoay một vòng, đập vào mắt nó là hắn đang đi đằng sau. Nó loạng choạng suýt ngã, ú ớ hỏi:
– Ớ? Tưởng Dương thiếu không đi bộ chứ?
– Đột nhiên có nhã hứng ngắm cảnh. Với lại để một con ngốc như em ra đường. Hát hò í ới, quay quắt ngang dọc như thế thì cũng không yên tâm!
Mặt nó tối thui lại…Nhã hứng cái đầu anh ý!
Cứ thế, nó và hắn cứ đi, không ai nói với ai một lời.
Và thế là…hắn là túi đồ di động của nó…
Nó nói là ” vừa mới xuất viện, tình trạng sức khỏe không được tốt, nên nhờ anh ‘giúp một tay'”
Mà đây là giết người chứ không có phải “giúp” nữa!
Nào khoai tây, trứng, rau củ, thịt các thứ đủ loại, hoa quả thì không phải nói rồi, vân vân và mây mây. Nó cứ chọn rồi vứt lên người hắn. Hắn chỉ còn biết nuốt giận chứ làm sao. Đợi nó đi xa rồi, hắn mới rút điện thoại ra:
– Cho người đến siêu thị X khiêng đồ về!
Nói xong, hắn tắt máy luôn. Người gì mà bất lịch sự thế không biết??
Hắn lại khom lưng xuống, khiêng đồ đuổi theo nó.
15p sau…
Nó ra ngoài đợi hắn, cười vui vẻ. Hôm nay cho anh mệt chết đi! Xiiii….
Nhưng…hắn…vẫn phong thái đó…lạnh lùng, bất cần. Tay đút túi quần thong thả đi ra.
Nó bất động…hắn…làm sao…
Nó gọi với lên:
– Ê!! THỨC ĂN ANH ĂN HẾT RỒI HẢ???
Hắn không trả lời, tiến lại gần nó. Khi khoảng cách là 1m rồi, nó lại hỏi:
– Đồ anh để đâu hết rồi? Tôi nói anh khiêng về cơ mà??
Hắn nhếch mép, nụ cười nửa miệng nhưng thật mê hồn làm nó…ngứa cả mắt.
Rồi…hắn hất hàm về phía trước…
Rồi…nó lại bất động lần 2…
Rồi…1 đoàn người đi ra, khiêng trên tay những túi đồ to tướng…
Nó hết nhìn đoàn người kia lại nhìn hắn chăm chằm. Hắn bật cười. gian manh nói:
– Sao cứ nhìn tôi vậy? Bị tôi quyến rũ rồi à?
Vô sỉ! Quá vô sỉ! Sao trên đời lại có loại người như hắn ta cơ chứ?
– Anh điên à? Hứ!
– Em nghĩ tôi khờ đến mức khiêng từng ấy đồ về nhà sao??
Phải! Nó đã sai…
Sai khi nghĩ hắn ngốc như thế! Đáng ra nó phải lường trước tình huống này chứ!
Xấu hổ quá, nó liệng liệng chuyển chủ đề, xách dép chạy về ( không đến mức đó đâu ahihi)
Do chạy nhanh quá, khi đi qua một bãi cỏ, nó vấp phải một cục đá rồi ngã lăn quay ra đấy…
Hắn thấy nó gã sóng soài, muốn đỡ nó dậy, nhưng chợt nảy ra một ý. hắn vẫn cứ thong thả đi qua.
Nó bất mãn hét lên:
– Dương Hàn Phong! Đồ vô nhân tính! Anh định bỏ mặc tôi ở đây đấy à??
Đến lúc này hắn mới quay lại, rồi vờ tròn mắt lên:
– Ớ? Ra em vẫn ở đây à? Tưởng ai đó mắc cỡ quá nên vác cổ chạy về nhà rồi chứ?
Nó thầm nghĩ ” Tên khốn! Dám nói móc bà nữa chứ! Ai zuuu….sao chân mình đau quá vậy nè? Huhu…”
hắn nói tiếp:
– Em cũng rảnh quá ha! Giờ này vẫn còn hứng thú hái hoa bắt bướm!
Nó giận tím mặt:
– Hái hoa bắt bướm? Hái cái đầu anh á! Rõ khùng!
– Thôi được rồi! Không đùa nữa! Đứng dậy đi!
– Tôi cũng muốn dậy lắm, nhưng cái chân của tôi…nó…nó…
Chưa để nó nói hết câu, hắn đã chạy đến chỗ nó. Nhìn chân nó, phán:
– Trật chân rồi!
– Xời ạ! Ai mà không biết! Đợi anh nói chắc!
Hắn tỉnh bơ:
– Thế thì thôi! Định có lòng tốt cứu ai đó, nhưng ai đó biết rồi thì thôi vậy! Tôi vè trước!
Hắn đứng lên, toan bỏ đi. Đi được ba bước thì có ý ngoải lại xem nó thế nào. Rồi lại hoảng hồn khi có một vài giọt nước ấm trên khuôn mặt nó.
Hắn cất công chạy lại, cúi xuống:
– Nín đi! Ai làm gì em đâu mà khóc! Em mít ướt vừa thôi!
Trời ạ, nó cứ khóc thế này chắc hắn điên lên mất. Tim hắn cứ nhói nhói rồi giật giật vài cái làm hắn không chịu được. Chết tiệt! làm sao vậy chứ!
Nó lại càng khóc to hơn, hắn sững người, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật có lỗi.
– Xin lỗi! Tôi dọa em sợ rồi?
Nó không nói gì…đầu lắc liên tục.
Hắn thở dài, tay áp vào má nó:
– Tôi xin lỗi! Thôi, không khóc nữa! Đứng lên!
Rõ ràng là giọng nói thản nhiên đấy, nhưng trong lòng thì cuống hết cả lên rồi!
Nó vật vờ đứng dậy, nhưng rồi lại suýt nữa thì ngã xuống, may mà có hắn đỡ, không thì đã hôn đất rồi!
hắn lại thở dài, rồi khom lưng lại:
– Leo lên!
– Hả?_ Nó nói, rồi lại nấc
– Tôi cõng em!
– Hở?
– Tôi không đùa đâu đấy! Leo lên!
Hắn nghiêm túc quá, làm nó xém xíu nữa lại khóc nữa rồi…
Nó đành ngoan ngoãn leo lên lưng hắn. Giờ hắn hăm dọa thế thôi, chứ thật ra là sợ nó lắm rồi! Nó khóc thế chắc hắn không chịu nổi quá!
Nó thì cười tủm tỉm, không biết là vì cái gì nữa…
Đi được một đoạn, hắn quay lại hỏi:
– Bài văn vừa rồi…là em nói thật đấy à?
– Tôi đã nói rồi! Tôi thích tắc kè đấy! Thì sao?
– Không phải! Ý tôi là…vụ…tôi hay cái gắt các kiểu ấy!
– Ừ thì đúng rồi mà!
Hắn không hỏi nữa, tiếp tục đi.
Đi được một đoạn nữa, hắn lại hỏi:
– Này, bộ…em ghét tôi lắm hả?
– Còn phải nói! tất nhiên là rất rất ghét luôn!
Hắn buồn buồn nhưng vẫn ra vẻ ta đây không quan tâm, lạnh giọng:
– Em nói gì? Tôi cho em xuống bây giờ!
– Ấy ấy…đừng manh động thế chứ! Thì, ghét cũng có ghét! Nhưng tôi chỉ…hơi hơi ghét thôi à!
– Hơi hơi? Là sao?
– Thì anh suốt ngày la tôi, còn cố ý hành hạ tôi nữa! Mà từ khi quen anh tôi chưa được hôm nào yên ổn cả. Cũng tại anh mà tôi phải nghỉ học đến hơn 1 tháng, lại còn vào viện liên miên nữa! Tất cả là tại mấy anh đó! Phải chi hôm đó tôi không ngứa miệng mà chửi anh là đồ “bình hoa di động”, phải chi hôm đó tôi không đánh lại tụi kia thì đâu có quen biết tụi anh! Haizz…đúng là rắc rối mà!
Hắn im lặng không nói gì, hơi thở cũng lặng đi. Tim hắn hơi nhói thì phải! Hắn…đang đau sao??
Thấy không khí im lặng như thế, nó chẳng quen tí nào, lay lay vai hắn, hỏi nhỏ:
– Ê, này! Giận rồi à!
-……….
– Này!
-………
– Ê! Này! Này! Làm gì mà dễ giận thế?_ Nó vùng vẫy
Hắn bỗng gắt lên:
– Tôi không có thừa hơi mà đi giận hờn vu vơ như em! Im lặng đi!
Nó lại dỗi, không thèm nói câu nào nữa. Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi về đến nhà hắn…
_______hết Chap 38_______