Về đến nhà hắn, hắn thả nó cái BỘP xuống ghế sofa. Nó bị đau, kêu lên một tiếng rồi nhìn hắn oán trách. Hắn không quan tâm (GIẬN DAI) rồi đi xuống bếp.
Đồ đạc nó vứt cho hắn đã được bọn người kia khiêng về đến nhà. Hắn chăm chú thái thịt, nhặt rau, nấu cái nọ xào cái kia v.v…
Nó ngồi ở ghế cũng thấy buồn chán, ngó xuống nhà bếp thì nghe thấy tiếng cắt thái leng keng, vui vẻ định đi xuống. Nhưng chân nó vẫn chưa khỏi, vừa đặt xuống đất đã phải nhấc lên vì đau. Nó đành phải nhảy lò cò xuống dưới nhà bếp…
Lọc cọc…
Lạch cạch…
– Em làm cái gì ở đây thế?_ Hắn liếc qua nó một cách thờ ơ rồi quay qua xào nấu tiếp
– Tôi…
Nó thực không biết làm thế nào. Hắn giận sao? Giận vì cái gì chứ? hắn hỏi thì nó trả lời thôi! Sự thật mất lòng mà! Con người này thật là…
– Ở đây không có việc của em! Lên nhà đi!_ hắn vẫn không quay qua nhìn nó một cái
Nó khổ sở nói:
– Thôi mà! ở trên đó chán lắm!
– Tiểu Bảo Bảo đâu? Hai con mèo kinh dị ấy đâu?_ hắn vẫn chủ tâm cắt cắt thái thái, rồi lại bỏ vào chảo. Mặc nhiên không để ý đến nó.
Ngoài mặt thì không để ý thôi, nhưng thực ra muốn quay lại lắm rồi đấy!
Muốn nói với ai đó là hắn đang giận lắm, còn dám chọc tức hắn hả?
Muốn nói là hắn không tồi như nó nghĩ…
Muốn nói là nếu phải chọn lại từ ngày hôm ấy, hắn vẫn chọn cách bắt nó làm thư kí cho hắn.
Muốn nói với nó thật nhiều, nhưng mà….
…sĩ diện! Đánh chết cũng không được mất!
Nó rầu rầu:
– Anh vốn dĩ coi tôi là đồ vô dụng, không làm được gì cả!
bây giờ hắn mới phủi tay, quay lại nhìn nó một cái. Khuôn mặt tròn phúng phính kia méo xệch.
– Thì em làm được gì đâu cơ chứ?
– Anh đừng có phán đoán lung tung! Món này của tôi là tuyệt phẩm đấy nhá!
Nó phân bua.
– Món gì?
– Khoai tây chiên trứng!
– Hả?
Lần đầu hắn được nghe tên món ăn này, cảm thấy kì lạ, và cũng muốn “nếm” thử nữa, liền khiêu khích:
– vậy em làm thử tôi xem!
Nó cười nửa miệng, rồi khập khiễng đi lấy khoai.
Hắn nhìn theo, rồi đẩy nó ngồi xuống ghế:
– Đưa chân đây!
– Hả?
– Đưa cái chân bị đau ra đây!
Nó rón rén trưng cái chân lên. Cổ chân nó sưng vù, đỏ rát. Thấy vậy, hắn lại phán:
– Đi đứng cũng không cẩn thận nữa…haizz…
– Là vì chạy trốn an…h…
Nói đến đây, nó tịt luôn. Haiz….thật xấu hổ! Nó chẳng muốn nhắc lại nữa!
– Trốn ai cơ á?_ hắn xấu xa, tỏ vẻ không hiểu.
– Trốn trốn cái đầu anh á! Tôi nói là tôi…chạy…nhốn nháo ấy!
Hắn cười như vỡ bụng trong lòng ” Hahaa…chạy nhốn nháo…”
Rồi hắn cầm cái chân nó lên, bẻ một cái…
RẮC!!!
– AAAAAAAAAAAA!!_ Nso vừa kêu vừa la ( khác nhau không?) rồi quẫy túi bụi:
– Huhu…đau quá!! Huhu…
– Giờ còn đau nữa không?_ Hắn vội đứng lên để tránh tình trạng nó quẫy “hăng” quá mà vào mặt thì khổ!
Nó cựa quậy cái chân. Oa…chân nó bình thường lại rồi!
– Sao anh không làm luôn từ lúc ở ngoài đường đi! Làm tôi đau nhức cả tiếng! Rõ ràng là muốn hành hạ tôi mà!
Hắn cũng không biết tại sao phải để về nhà rồi mới chữa chân cho nó nữa. Nhưng lúc ấy hắn chỉ biết chìa lưng cho nó leo lên, dù việc này đến Hoàng Yến cũng chưa bao giờ…
– Ừ! Là tôi muốn hành hạ em đấy!
Nó càu nhàu:
– Tôi nói có sai đâu mà…
Nói xong, nó vùng dậy đi tìm khoai để gọt. Cầm con dao gọt hoa quả sáng loáng trong tay, đột nhiên cảm thấy chói mắt. Hắn giằng lấy con dao, rồi đẩy nó ra:
– Tôi gọt cho! Mắc công lại “liệng” vào tay!
Nó lại được ăn không ngồi rồi. Ngồi chán, nó lại đi đánh trứng.
Hắn gọt có 5 củ khoai tây to bự choác. Nhưng tầm này không đủ cho nó ăn. Nó rêu rao:
– Có tí này tôi ăn sao đủ?
– Thì còn có món khác mà! Đâu chỉ có món khoai tây của em đâu!
Nó bắt tay vào việc làm, kiểu như rất chuyên nghiệp. Nấu gì cũng dở tệ nhưng cái phần nấu ăn vặt này của nó thật là siêu đẳng. Cả 4 năm cấp hai nó toàn trốn mẹ giấu củ nọ củ kia đi để khi nào rảnh thì ăn vặt nên trình độ của nó đạt đến “siêu cấp” rồi!
Hắn cũng vẫn làm, rồi nhìn món ăn kia. Mũi cứ hít hà…hít hà…không thôi. Mùi thơm kia cứ lởn vởn quanh mũi hắn làm hắn không tài nào tập trung nấu nướng được!
Nó vẫn chăm chú nấu ăn, nó quyết tâm rồi! Nấu cho bằng được…nấu bằng cả trái tim…
Chỉ 30p sau…
– Zê! bữa trưa đã xong!_ Nó kêu lên, rồi bưng một mâm đầy ụ thức ăn ra bàn.
Hắn ngồi đối diện với nó, ánh sáng trưa chiếu vào không gắt lắm mà tạo ra một vệt sáng loáng, nhìn đẹp mắt vô cùng. Nó hãnh diện nhìn dĩa khai tây chiên trứng của mình:
– Đẹp không?
– Đẹp! Nhưng không nên trông mặt mà bắt hình dong chứ!_ hắn vừa lấy chén vừa nói
– Ăn được mà!_ Nó cười
– Liệu có bị “tào tháo đuổi” không đây?
– Ngon mà! Anh cứ phải nói là yên tâm!_ Nó chắc nịch
– Thôi! Khỏi tự đắc đi! Ăn hộ cái!
hắn cũng phải nói là háo hức ăn món kì lạ của nó lắm rồi, nói xong liền xóc ngay lấy một miếng, ăn liền…^_^
– ừm…ngon…ngon quá!_ hắn buột miệng khen
– Ngon hả?_ Nó hớn hở
– Ừ! Quả nhiên em cũng được coi là hữu dụng!
– hừ! Không ăn thì đem đây!
Nó giằng dĩa khai tây về phía mình, hắn liền giật lại:
– Ấy ấy, trả cho tôi chứ!
hắn cứ ăn hì hục, thoáng chốc đã hết sạch sành sanh đĩa khoai, lòng thật hối tiếc tại sao hắn chỉ gọt có 5 củ chứ! haizz…
– Anh ăn hết của tôi rồi!_ Nó phụng phịu
hắn nhét vào miệng nó một miếng thịt bò, cười tươi:
– Thôi! Ngoan! Lần sau lại làm cái này nữa nhá!
Nó nhai nhồm nhoàm, nói:
– Ngon…thế cơ…à?
hắn thật lòng:
– Ừ! Ngon lắm! Món ngon nhất mà tôi từng ăn luôn!
Nó sững người, lòng khẽ run lên vài cái.
– vậy hằng ngày tôi sẽ nấu!_ Nó cười
– Nhớ nhé! Giữ lời đấy!
– Ưm! Hứa!
Bữa ăn cứ thế vui vẻ trôi qua. Haizz…vừa gần một tiếng trước còn giận dỗi không thèm nhìn mặt nhau, bây giờ lại nằng nặc đòi người kia nấu cho mình ăn mỗi ngày. Hai người này…thật là…
______Hết chap 39__________