Trong mắt Kim Đồng đột nhiên lóe sáng, hai đạo hàn quang mịt mờ bay thẳng từ giữa ra, sau khi chớp lên một cái lập tức chém đứt mấy ngón tay màu vàng kim đang bắt lấy nó, tiếp theo tung người nhảy lên, hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng về phía xa.
“Quá diệu kỳ! không thể ngờ được rằng ở hạ giới mà Phệ Kim Tiên lại có thể tu luyện được đến trình độ này, nếu như thu phục mang về Tiên Giới thì chẳng phải là về sau ta lại có thêm một cánh tay đắc lực nữa ư?”
Mã Lương biến thân thành cự nhân lộ ra vẻ kinh hỉ, một cánh tay giơ lên điểm nhẹ vào hư không về hướng đạo kinh hồng phía xa, tức thì tại vị trí đó có vô số điểm kim quang ngưng tụ lại, biến thành một bàn tay khổng lồ màu vàng kim trảo xuống, đồng thời cùng với nó là một cỗ lực lượng pháp tắc cũng chùm lên.
Bên trong đạo kinh hồng phát ra một tiếng tiêm minh, sau khi quay một vòng, đột nhiên nổi lên từng tiếng “Xuy xuy”, từ trong đó bắn ra vô số đạo kiếm khí vô hình, ngàn vạn tia điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng.
Sau một tiếng nổ lớn, bàn tay khổng lồ màu vàng kim bị kiếm khí ào ào chém cho nát vụn, thế nhưng bàn tay khổng lồ lại liên tiếp xuất hiện ở phụ cận xung quanh.
Cùng lúc đó, bên trong đạo kinh hồng, thân hình Kim Đồng bỗng nhiên trầm xuống, lực lượng pháp tắc ập đến làm cho độn tốc thoáng cái trở nên vô cùng chậm chạp.
Trên mặt đất, những ngọn núi lửa màu vàng kim kia sau một hồi ầm ầm nổ mạnh, kim quang chớp động một cái cũng lập tức hóa thành mười mấy tên giáp sĩ màu vàng kim vô cùng cao lớn.
Tiếng xé gió vang lên, những tên giáp sĩ này mặt không chút biểu cảm đều cùng lao thẳng về phía đạo kinh hồng.
Gặp phải tình hình như vậy, khả năng chạy thoát của Phệ Kim Trùng Vương hầu như là hoàn toàn không có.
Mã Lương biến thân thành cự nhân ở phía xa thấy vậy, khuôn mặt không nén nổi hiện ra vẻ tươi cười, nhưng khí tức trên thân rõ ràng là đã suy yếu đi rất nhiều, hiển nhiên là do lúc trước liên tục thi triển đại thần thông đã chịu thụ thương không nhỏ, tiên linh lực cũng tiêu hao rất nhiều, không thể so với lúc đầu tiên được nữa.
…
“Quả thật không sai biệt lắm.”
Trên tế đàn cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, Hàn Lập đang nhìn vào một mặt kính màu xanh trôi nổi trước người, đột nhiên thần sắc trở nên kỳ quái rồi tự nói một câu.
Trên mặt kính hiện ra hình ảnh rõ ràng Phệ Kim Trùng Vương đang hóa thân thành một con quái trùng khổng lồ dài chừng mười trượng, giữa trán phun ra từng đạo tinh quang chiến đấu với đám giáp sĩ khổng lồ màu vàng kim.
Sở dĩ Phệ Kim Trùng Vương xuất hiện ở đó cũng là do Hàn Lập âm thầm phân phó.
Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể nắm rõ tình hình bên kia, để tránh có chuyện bất chợt phát sinh ngoài ý muốn.
…
“Cần phải ra tay thôi! Không thể ngờ được rằng là vẫn phải sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng này, sau trận chiến kinh điển này, xem như là Phong Nguyên Đại Lục đã đại thương nguyên khí, nhưng vì toàn bộ Linh giới, không thể không làm như vậy được.”
Thiên Ngoại Thiên! Một bóng người đang ngồi ngay ngắn trên một tòa pháp trận rất lớn bên trong đại điện u ám vắng vẻ, miệng lẩm bẩm tự than thở một tiếng, cổ tay khẽ run lên đã có một pháp bàn màu bạc tỏa sáng xuất hiện trên bàn tay, vô số phù văn màu bạc từ đó tuôn ra bay xuống nhập vào pháp trận phía dưới.
Bên trong ánh sáng màu bạc chói mắt, khuôn mặt của bóng người bị chiếu sáng rõ ràng lại là một gã Minh Tôn khác.
…
Hai gã Đại Thừa Vâm Đạm, Nguyệt Sơ vốn đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tại mắt trận phụ trách, đột nhiên cảm thấy thiên đại nguyên khí xung quanh biến động, tế đàn khổng lồ cùng với tám cái trụ cực lớn bộc phát ra một cỗ lực lượng pháp tắc chấn động kinh khủng.
Hai người đều thất kinh, đồng thời mở hai mắt.
Hơn ngàn tên vệ sĩ Thương Minh ở gần đó cũng phát giác ra có chuyện không ổn, lập tức trở nên hỗn loạn, đa số đều lộ ra vẻ sợ hãi.
“Nguyên khí ở nơi này sao tự nhiên lại trở nên cuồng bạo như thế này!” Vân Đạm thoáng cái đã đứng dậy, kinh nghi bất định nói.
“Chẳng lẽ Lưỡng Nghi Diệt Trần trận này xảy ra vấn đề gì rồi” Nguyệt Sơ lộ ra vài phần lưỡng lự.
“Tình hình có chút bất thường, tại sao luồng lực lượng pháp tắc này lại ngưng tụ trên đầu chúng ta, giống như là đặc biệt nhằm vào chúng ta vậy. Mau đi nhanh!” Có vẻ là kiến thức của Vân Đạm cao hơn một bậc, ánh mắt quét nhanh vài lần lên không trung, sắc mặt bỗng đại biến nói.
Hai người vốn là huynh muội, từ trước tới nay tất nhiên là Nguyệt Sơ đều tin lời của Vân Đạm, sau khi nghe thấy vậy liền cả kinh, không chút do dự nâng tay áo lên bắn ra một chùm ánh sáng màu đen, sau khi quay tít một vòng liền hóa thành một chiếc phi xa trước mặt hai người.
Cả phi xa toàn một màu đen thui, hai bên trang bị tất cả là ba cặp cánh màu bạc, trông hoàn toàn khác với bình thường.
Nhưng hai người Vân Đạm còn chưa kịp lên phi xa thì tế đàn cùng với tám cây cột trụ đã run lên, từ đó phun ra một cột sáng năm màu thẳng lên trên bầu trời.
Một tiếng sét đánh giữa trời quang.
Chấn động pháp tắc trên bầu trời ngưng tụ lại, bỗng nhiên hiện ra một cái quang trận cực lớn đường kính lên đến hơn mười dặm.
Quang trận này phát ra tiếng kêu “ Ông ông”, lập tức ở trung tâm quang trận xuất hiện một vòng xoáy, bên trong phát ra tiếng nổ ầm ầm, tiếp theo từ đó phun ra một vòng hào quang màu máu diễm lệ thẳng xuống phía dưới mắt trận.
Sau khi hào quang màu máu lóe lên, một màn sáng hình bán nguyệt bỗng nhiên được hình thành, nhìn giống như là một cái bát úp ngược khổng lồ vây hết tất cả đám vệ sĩ Thương Minh cùng Vân Đạm Nguyệt Sơ lại một chỗ.
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng pháp tắc tuôn ra ngập tràn bên trong màn sáng màu máu.
Hai người Vân Đạm Nguyệt Sơ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, pháp lực bên trong thân thể không thể ngưng tụ lại được.
“Không hay rồi, mau đi xuống phía dưới.” Vân Đạm gầm nhẹ một tiếng, một tay kéo lấy Nguyệt sơ, mơ hồ một cái cả hai người đã cùng xuất hiện bên trong phi xa.
Nguyệt Sơ cuống quít bấm pháp quyết, phi xa lập tức hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen bay thẳng xuống phía dưới mặt đất.
“Phanh” một tiếng.
Mặt đất lặng lẽ hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh làm cho đoàn ánh sáng màu đen bị bắn ngược trở lại, phi xa lại một lần nữa hiện nguyên hình trên không trung.
Vân Đạm gầm lên một tiếng, cánh tay khé đảo, đột nhiên trong tay xuất hiện một chiếc giáo dài gần một trượng màu vàng óng. Hắn vận sức vung lên, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng kim hung hăng đâm thẳng xuống mặt đất.
“Oanhhh” Một tiếng động thật lớn vang lên.
Đoàn ánh sáng màu vàng kim nổ tung trên mặt đất, sóng khí tỏa ra bốn phía làm cho một ít vệ sĩ Thương Minh ở gần đó ngả nghiêng, không thể định trụ được thân mình.
Nhưng khi Vân Đạm vẫy cánh tay thu hồi lại chiếc giáo, đoàn ánh sáng màu vàng kim trên mặt đất cũng thu hồi lại, mặt đất chỗ đó phù văn màu xanh chớp động không ngừng, nhưng lại hoàn hảo không bị tổn hại chút nào hết.
“Sao lại như vậy được! Linh Quang Qua của đại ca là vật không gì không thể phá.” Nguyệt Sơ trông thấy như vậy thoáng cái thất thanh nói.
“Vẫn chưa hiểu rõ sao, Chúng ta đều đã rơi vào đại kế hoạch của gã Minh Tôn kia rồi. Nơi này đâu phải là trận nhãn gì, rõ ràng là chuyên môn thiết lập tuyệt địa cho huynh muội chúng ta.” Vân Đạm gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất đang ẩn hiện ánh sáng màu xanh, sắc mặt khó coi dị thường nói.
“Vì sao hắn phải làm như vậy, vây chúng ta ở chỗ này thì có thể có được chỗ tốt gì cơ chứ? Hơn nữa mặc dù cấm chế này lợi hại, nhưng có thể vây khốn được huynh muội chúng ta sao.” Nguyệt Sơ đầu tiên ngơ ngác, nhưng lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cấm chế này không cần phải thực sự vây khốn chúng ta, chỉ cần làm cho hai người chúng ta không lập tức rời đi được là được, còn lý do tại sao thì….”
Tinh quang trong hai mắt Vân Đạm chớp lên, đột nhiên cánh tay trở nên mơ hồ một lần nữa, lại ném cây giáo về phía tế đàn.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên.
Ánh sáng màu vàng lại lóe lên trên tế đàn rồi nổ tung, vô số đá vụn bắn tung tóe, tại chỗ chỉ còn lưu lại một hố sâu cực lớn mà thôi.
“Đây là…” Nguyệt Sơ chằm chằm vào hố to, có vài phần bất ngờ.
“Căn bản là Minh Tôn kia không có để lại đây Huyền Thiên Chi bảo gì hết. Chỉ sợ rằng hắn muốn đem huynh muội chúng ra làm vật thay thế cho Huyền Thiên Chi Bảo!” Vân Đạm nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
“Hắn thật dám làm như vậy! Đã như vậy, nhất định huynh muội ta không thể ở lại nơi này, phải lập tức rời đi mới được..” Nguyệt Sơ quá sợ hãi nói.
“Không cần sợ. Tuy rằng ta không biết Minh Tôn bố trí cạm bẫy này, nhưng đã dám mang ngươi tham gia Đại Chiến Diệt Tiên lần này thì tất nhiên cũng phải chuẩn bị một ít hậu thủ”
Vừa dứt lời, Vân Đạm hé miệng phun ra một viên hạt châu màu đen nhạt.
Một tay hắn bắt lấy hạt châu, trên mặt hiện vẻ dữ tợn, lập tức ném hạt châu về phía màn sáng ở gần đó.
Cơ hồ cùng một thời gian, màn sáng chớp lên một cái, đột nhiên bên trong đó xuất hiện một cỗ ánh sáng màu máu chập chờn, nơi nào mà nó đi qua thì đám vệ sĩ Thương Minh ở nơi đó ào ào nổ tung thành huyết vụ.
Mà viên hạt châu màu đen kia còn chưa tới kịp đánh lên màn sáng, cũng đã bị cỗ ánh sáng màu máu cuốn luôn vào trong.
“Phốc” một tiếng, hạt châu màu đen chỉ xoay tròn được hai vòng đã lập tức biến trành làn khói đen tiêu tán đi mất.
“Không có khả năng!”
Vân Đạm trông thấy cảnh này, sắc mặt thoáng cái trở nên không còn giọt máu, không còn có thể bảo trì vẻ trấn định được nữa.
Nguyệt Sơ thì dưới sự kinh hãi, hai tay vung ra liên tiếp, lập tức bắn ra bốn phương tám hướng mấy chục kiện bảo vật, nhưng chúng vừa mới bay ra không được bao xa cũng đã đồng dạng bị nổ tung.
Lúc này, tất cả đám vệ sĩ Thương Minh ở địa phương khác cũng đã đều hóa hết thành huyết vụ, cỗ chấn động quỷ dị kia theo bốn phương tám hướng cuốn về phía hai người.
Vân Đạm Nguyệt Sơ sau khi nhìn lẫn nhau một cái, đều thấy được một tia tuyệt vọng ở trong mắt đối phương.
Nếu vào thời điểm thực lực của bọn họ hoàn hảo, cũng chưa chắc đã không có thủ đoạn để ứng phó với công kích quỷ dị này, nhưng bây giờ quả thật chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Hai người cắn răng một cái, một hơi phóng ra tất cả các loại bảo vật, đồng thời thúc dục tất cả pháp lực còn sót lại trong cơ thể quán trú vào trong linh quang hộ thể.
Ánh sáng màu máu chớp lên một cái, hai người đã chìm vào bên trong chấn động quỷ dị đó.
Kết quả chỉ một lát sau về sau, bên trong màn máu vang lên hai tiếng “Phanh phanh” trầm đục, sau khi huyết vụ bên trong cuồn cuộn ngưng tụ lại đều bị vòng xoáy trên không trung hấp thụ hết.
…
Ở mắt trận bên kia, toàn thân Hàn Lập ở trong một màn sáng ngăn cách lại trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên quang trận rất lớn đang “Ông ông” trên trời cao, thần sắc ngưng trọng vạn phần.
Nơi này ngoại trừ hắn ra, tất cả vệ sĩ Thương Minh khác cũng đều hóa thành huyết vụ rồi bị vòng xoáy trên không trung hấp thụ hầu như không còn gì.
“Phốc” một tiếng.
Quang trận trên không trung chớp lên một cái rồi biến mất vào hư không.
…
Kim Đồng bị vài tên giáp sĩ khổng lồ màu vàng ép lại, cùng lúc trong hư không xuất hiện vài tia ánh sáng màu tím vàng, từng đạo bay đến bên người cuốn xung quanh quanh.
“Ha ha, ta đang ở bên trong Linh Vực, cho dù bây giờ ngươi có thiên đại bản sự cũng vô dụng mà thôi, bây giờ xem ngươi có thể chạy được đi đâu.” Mã Lương biến thân thành cự nhân, cười ha ha bay thẳng về phía Kim Đồng.
Đúng lúc này, ở phía dưới bỗng nhiên chấn động, một cái siêu cấp quang trận cơ hồ phân bố hơn nửa Minh Sát Chi Địa hiện lên trên mặt đất, vừa vặn lấy nơi cự nhân màu vàng làm trung tâm.
“Không tốt ”
Mã Lương rùng mình, thần niệm vừa mới đảo qua quang trận trên mặt đất, lập tức sắc mặt trở nên đại biến thất thanh nói.
Cơ hồ cùng một thời gian, trung tâm quang trận phía dưới bắn ra một tia sáng lóng lánh, sau khi chớp động một cái lập tức xuyên qua hư không xuyên suốt toàn bộ trời đất.
Mã Lương nhìn thấy ánh sáng này, đồng tử đột nhiên co rụt lại hệt như rắn rết, không chút do dự hiện lên độn quang, hóa thành một đoàn kim quang bắn thẳng về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!