Trans: Z – Beta: Jung.
Địa điểm tổ chức họp báo của “Lọ lem vườn trường” và “Dưới ánh nắng chói chang” không chỉ ở thành phố S, mà còn là hai khách sạn đối diện. Nghe nói “Dưới ánh nắng chói chang” cũng đã lên kế hoạch phát hành ngay sau “Lọ lem vườn trường” một tuần trên đài Z.
Độ thu hút người xem của đài Z khá lớn, ngôi sao quảng bá cũng nhiều, tuy khung giờ của “Lọ lem vườn trường” có ưu thế hơn, nhưng muốn xem ai là người chiến thắng, thì còn phải đợi thời gian quyết định.
Vì thế hai đoàn phim phải dựa vào buổi họp báo ra mắt phim để phân cao thấp trước.
Bên phía “Dưới ánh nắng chói chang” sẽ mời ảnh đế Cố Tư Thần trợ giúp. Ban đầu “Lọ lem vườn trường” cũng tính mời diễn viên cấp thần, nhưng vị này đột nhiên thông báo hủy bỏ lịch trình, vốn người không đến thì bên này vẫn sẽ bắt đầu.
Nhưng giờ bên kia lại có Cố Tư Thần, nếu bên này không có khách quý quan trọng, toàn bộ giật tít trên báo đều bị lấy hết thì còn lợi lộc gì nữa?!
Vì thế tổ sản xuất phải liên lạc khẩn cấp cho một diễn viên nữ đang có lịch trình ở thành phố S mời đến thảm đỏ. Tuy không cùng một đẳng cấp với Cố Tư Thần, nhưng có còn hơn không.
Họp báo sẽ diễn ra vào mười giờ sáng hôm sau, đoàn phim của Tô Cách được đưa về khách sạn nghỉ ngơi.
Không ngờ lúc check-in, lại phát hiện ra hội Trần Mục Dương cũng ở đây, sao lại trùng hợp đến thế cơ chứ!
Đạo diễn Vương của “Lọ lem vườn trường” cùng đạo diễn Từ của “Dưới ánh nắng chói chang” không phải mới chạm trán nhau lần đầu.
Lần đụng độ này lại là đợt tranh miếng ăn của nhau, không tránh khỏi có chút đỏ mắt.
“Ồ, đây không phải đạo diễn Từ sao? Không ngờ được diện kiến anh ở đây, anh là đạo diễn phim này hả?” Chưa đợi người kia nói gì, đạo diễn Vương đã nói tiếp: “Không ngờ anh vẫn còn tham gia mảng phim truyền hình đấy, tôi nghe nói anh đã chậu vàng rửa tay với màn ảnh nhỏ, trung trinh với màn ảnh lớn cơ mà?”
Có thể nói hai người này bắt đầu sự nghiệp cùng thời, nhưng nói đúng ra thì đạo diễn Vương ra mắt sớm hơn một chút. Nhưng đạo diễn Vương cắm rễ ở mảng phim thần tượng, tuy cũng có cái danh “Ông trùm phim thần tượng”, nhưng trong giới chuyên môn thì lại chẳng là nhân vật đao to búa lớn gì.
Mà đạo diễn Từ ban đầu chuyên về phim truyền hình, đương nhiên không có sức hút bằng đạo diễn Vương, thanh danh cũng không lớn như người kia. Nhưng sau đó lại chẳng biết nhúng tay vào phim điện ảnh từ lúc nào, nam chính Cố Tư Thần, mà Cố Tư Thần là ai chứ, chính là gương mặt bảo đảm doanh thu trăm phần trăm. Cho dù có đóng một bộ phim máu chó như “Lọ lem vườn trường” thì tuyệt đối cũng sẽ có thương hiệu hơn.
Cho nên đạo diễn Vương vẫn luôn oán hận bất bình, cho rằng đạo diễn Từ không dựa vào năng lực, mà Cố Tư Thần vừa vặn ở trong phim đó, nên đối thủ mới được bước chân vào giới điện ảnh.
Sau đó đạo diễn Từ chỉ sản xuất phim điện ảnh, rất ít khi sang mảng truyền hình. Lần này y lại về máng cũ nên đạo diễn Vương đương nhiên phải tranh thủ cơ hội chế nhạo một phen, phô ra cái uy của mình.
Đạo diễn Từ bất động thanh sắc nhìn đạo diễn Vương, bình tĩnh nói: “Chẳng sao, chỉ cần là kịch bản hay thì tôi sẽ tham gia, không thích kịch bản tạp, vớ bừa.”
Đạo diễn Từ cũng đang xỉa xói đạo diễn Vương tám trăm năm chỉ biết bám lấy phim truyền hình thần tượng não tàn.
Mặt đạo diễn Vương tái mét, nhưng đạo diễn Từ không nói tên chỉ họ, ông cũng không thể tự mình thừa nhận được.
May mắn là khách sạn thông báo cả đoàn có thể nhận phòng, ai nấy đều nhận thẻ mở cửa mới xị mặt tách ra. Tô Cách nhìn Trần Mục Dương, anh đang nói chuyện với Lục Phàm, cho nên mới không thấy.
Tô Cách có chút thất vọng quay đầu, mà Trần Mục Dương như thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, nhìn qua, nhưng cậu đã cúi đầu mất rồi.
Phòng đôi, Tô Cách ở cùng Dương Dương.
Dương Dương đối với Tô Cách không yêu cũng chẳng ghét, chính là không quan tâm, Tô Cách chẳng biết mình chọc cậu ta chỗ nào.
Ngồi trên giường, cậu đang định ngủ một giấc, dù sao cũng không muốn đi đâu.
Đúng lúc này có người gõ cửa, Dương Dương ra mở, bên ngoài là Chu Chỉ Huyên: “Nè, hai cậu có muốn đi chơi không?”
Tuy Chu Chỉ Huyên chẳng mấy để ý hai người, nhưng lúc đi chơi xung quanh có mấy hộ hoa sứ giả, có thể ưỡn nguc ngẩng đầu cũng là chuyện không tồi.
Dương Dương nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Chu Chỉ Huyên tựa đầu vào cửa, hỏi Tô Cách: “Cậu có muốn đi không?”
Cậu lắc đầu, đáp: “Mọi người đi đi, em không đi đâu.”
Lần trước đi với Hàn Vũ đã gây ra rắc rối rồi, lần này còn đi với Chu Chỉ Huyên nữa… cậu cảm thấy cô gái này nguy hiểm hơn Hàn Vũ nhiều.
“Tô Cách là bé ngoan đó, cậu ta sẽ không đi lung tung với chúng ta đâu.” Dương Dương dùng ngữ khí tự giễu, lại như ngầm châm chọc Tô Cách.
Cậu cũng hiểu được ý tứ của cậu ta, cảm thấy có chút kỳ diệu, không nói gì, cúi đầu nhìn điện thoại.
Dương Dương đi theo Chu Chỉ Huyên, bây giờ cậu mới được yên tĩnh nằm.
Vừa mới nằm chưa được bao lâu thì có cuộc gọi đến, là Trương Tiêu Nhiên.
Cậu chả muốn nghe, nhưng mà người này lại không nề hà đọ sự kiên nhẫn, cuối cùng không thể chịu được nữa, đành phải nhận điện.
“Alo?”
“Em ở trong phòng à?”
“Ừm.” Cậu lười biếng đáp.
“Em không thoải mái à? Anh thấy em không đi chơi với mọi người…” Không biết hắn nghe Dương Dương nói thế nào mà lại gọi điện.
“Tôi không sao, chỉ hơi mệt thôi, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Ồ…” Trong giọng nói của hắn có chút thất vọng, bảo: “Vậy em nghỉ đi.”
Tô Cách vừa mới ngắt máy thì lại có người gọi tới, mà đó chính là Trần Mục Dương.
Chưa cần đến một giây, cậu đã nhận ngay.
“Vừa nãy gọi ai vậy? Quyến luyến không rời thế?”
Tô Cách suýt nữa thì sặc nước bọt, cái gì mà “quyến luyến không rời”?? Ai mà lại đi hình dung cảnh người yêu mình gọi điện cho người khác bằng cụm từ như thế không biết nữa?
“Không phải ai cả, chỉ là diễn viên cùng đoàn thôi.” Tô Cách nói có sai đâu.
Trần Mục Dương im lặng một chút, hỏi: “Anh định ra ngoài, em có muốn đi không?”
“Ừm… đi đâu vậy?” Đi cùng Trần Mục Dương thì đương nhiên cậu nguyện ý rồi.
“Không biết, Lục Phàm nhất định đòi chúng ta đi.” Anh dùng từ “chúng ta”, xem ra Lục Phàm còn rất nhớ thương Tô Cách.
“Ồ! Được thôi! Anh ở phòng nào thế, em qua tìm anh!” Tô Cách vui vẻ nói.
“Không cần, năm phút sau chờ ở sảnh chính.”
Cậu thấy mình bị ngắt giữa chừng, có chút kinh ngạc. Cái tên Trần Mục Dương này đúng là quá lãnh đạm, sao phải giận lâu như thế chứ! Anh giận thì em cũng giận!
Lúc Tô Cách đi xuống, sợ đụng phải hội Chu Chỉ Huyên thì lại không biết giải thích thế nào, vì vậy liền đội mũ, cúi đầu đi vào thang máy.
Không ngờ lại đụng phải Trần Mục Dương và Lục Phàm. Lục Phàm mặc quần áo trắng đơn giản, đeo kính râm, mười phần khí chất ngôi sao. Còn Trần Mục Dương một chút dấu diếm cũng không có, chẳng quan tâm xem có ai nhận ra mình, nói thế nào vẫn là vai diễn khiến người khác hốt hoảng.
Tô Cách lo lắng thay anh: “Anh không đội mũ à? Nếu có người nhận ra thì phải làm sao?”
Lục Phàm cũng tiếp lời: “Đúng đấy! Tôi đã sớm nói với cậu đừng có kiêu ngạo đi ra ngoài như này! Cứ không nghe tôi cơ~”
Anh bất đắc dĩ nhún vai, còn bị chính sự chu đáo của bản thân làm cho cảm động.
Đầu Trần Mục Dương cũng chẳng thèm quay: “Vậy rõ ràng không cần ra ngoài.”
“Sao có thể thế được! Đang có cosplay festival đó!” Lục Phàm sốt ruột nói.
Bây giờ cậu mới biết mình cần đi chỗ nào, hóa ra là đi xem cosplay: “Cosplay?”
“Đúng thế! Festival lần này diễn ra ở thành phố S, sao lại không đi xem được? Tôi nói nè, cosplay hay lắm đó! Có rất nhiều trò hay, không chừng lại gặp được thần tượng…” Lục Phàm cực kỳ hưng phấn: “Nhanh nhanh nhanh! Chậm là hết bây giờ…”
Lời còn chưa dứt thì thang máy lại mở, Cố Tư Thần xuất hiện trước mặt ba người.
“Á!” Lục Phàm đột nhiên hét lên khiến Tô Cách giật cả mình.
“Sao vậy?” Cậu lo lắng hỏi.
“Sao người kia lại xuất hiện trước mặt tôi? Chắc chắn là tôi đang mơ đúng không?” Lục Phàm uể oải, nghiêm mặt hỏi cậu.
“Thế có cần tôi véo má anh không?” Tô Cách rất sẵn sàng cống hiến sức mọn.
Cố Tư Thần bình tĩnh đi vào thang máy, hắn mặc một thân đen nhưng thật ra lại giống quần áo đôi với Lục Phàm, cả người toát ra khí chất không ai bì nổi.
“Câm miệng của em lại, muốn dẫn mọi người đến đây à?” Một câu của hắn khiến anh ngậm miệng, nhưng vẫn tức giận bất bình.
“Đúng là cái tên âm hồn bất tán, tôi nhất định vẽ một bức tranh nguyền rủa hắn!”
Ngay cả Tô Cách cũng cảm thấy đầu Lục Phàm làm từ gỗ à?!
“Nè! Anh đi theo chúng tôi làm gì?” Lục Phàm mất kiên nhẫn hỏi Cố Tư Thần.
“Tôi đương nhiên phải đi theo em, để tránh việc trước lễ ra mắt em gây chuyện, phải trông chừng em mới được.”
“Tôi sẽ gây chuyện gì chứ, có mặt anh mới khiến tôi thấy phiền đấy!” Lục Phàm còn rất không có tâm gật đầu, chứng tỏ mình thật là đúng đắn.
Thái dương Tô Cách đổ mồ hôi, nhìn Lục Phàm ngây thơ đấu võ mồm với Cố Tư Thần.
Cho dù anh có liều mạng phản kháng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể địch lại Cố Tư Thần, bị hắn kéo vào xe riêng.
Lái xe chính là trợ lý của hắn: “Anh Tư Thần, chúng ta đi đâu vậy?”
Trợ lý lập tức nhìn thấy rất nhiều người lên xe, Lục Phàm vẫn đang giãy dụa trong lồng nguc của Cố Tư Thần, có điểm phá hình tượng. Nhưng vì đã qua sự rèn giũa nghề nghiệp, nên vẫn thong dong hỏi lại: “Anh, chúng ta đi đâu?”
“Đến cosplay festival.” Cố Tư Thần ôm chặt Lục Phàm trong nguc, như thể chút sức lực còm cõi của anh không xi nhê với hắn.
Tô Cách và Trần Mục Dương ngồi đối diện hai người, cậu một bộ muốn xem trò hay thì lại nhận được ánh mắt đe dọa của hắn, lại không dám nhìn Trần Mục Dương, nên đành trốn tránh nhìn sau lưng anh vậy.
Trần Mục Dương thì lại nhìn điện thoại, làm như không có ai ở đối diện.
“Đừng ngọ nguậy.” Cố Tư Thần nói nhỏ bên cái tai trắng nõn của Tư Phàm.
Lục Phàm trước mặt hắn chính là tên quậy phá mười phần mười, hắn không cho anh cựa quậy thì anh cứ cựa quậy đấy!
Cố Tư Thần thấy anh không nghe lời, ánh mắt liền tối sầm, nói: “Nếu em còn quậy thì tôi liền hôn em.”
Lục Phàm bị câu này dọa cho ngây ra, lập tức ngồi im trong lòng Cố Tư Thần.
Bấy giờ hắn mới hài lòng xoa xoa đầu anh, để anh ngồi trên người mình, tay vẫn đặt trên lưng đối phương.
Trợ lý lái xe đến quảng trường tổ chức festival, Cố Tư Thần đội mũ, đeo kính râm rồi xuống xe, trong bốn người thì chỉ có Trần Mục Dương chẳng trang bị cái gì, thong thả bước.
Có hủ nữ nhìn thấy, gương mặt nhỏ nhắn chợt kích động chạy lên xấu hổ hỏi: “Xin hỏi anh có phải là Trần Mục Dương không ạ?”
Anh lại chẳng biết xấu hổ, mặt không đổi sắc đáp: “Không phải, bạn nhầm người rồi.”
Cô gái kia đành phải thất vọng quay đầu.
Những fans khác đang hóng hớt câu trả lời đều thất vọng rời đi.
Cả Tô Cách lẫn Lục Phàm đều liếc nhau, không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “Mẹ kiếp, thế mà cũng được hả?!”
– —–oOo——