Phim Giả Tình Thật

Chương 49



Trans: Z – Beta: Jung.

Ai cũng không nghĩ đến một minh tinh không nguỵ trang sẽ xuất hiện ở Cosplay festival đông người, nên lúc Trần Mục Dương phủ nhận thì chẳng ai quan tâm thật hay giả nữa.

Lục Phàm là fan cuồng của cosplay, lôi kéo Tô Cách đi tìm đủ mọi loại cosplayer.

“Trời ơi! Là Hạ Na kìa! Tôi còn chưa từng thấy bản này, mấy bản liền toàn không mua được… Uhuhu… thật quý giá… Ông chủ… Đây… đây… còn cái này nữa, lấy hết!”

Tuy không thể thấy mặt Lục Phàm, nhưng từ giọng nói kích động thì vẫn có thể cảm nhận được anh đang high thế nào.

Tô Cách nhíu mày nhìn con búp bê bé tí, thứ này giá niêm yết mấy trăm, thậm chí có cả loại mấy ngàn, hơi bị đắt tiền đúng không? Cậu một chút cũng không hiểu mua cái này có lợi gì, không thể ăn, cũng không chơi được, ôm ngủ thì… cũng hơi nhỏ đi.

Trần Mục Dương đứng một bên, không chuyển mắt, không có hứng thú với mấy thứ cosplay này. Tuy Tô Cách thấy mấy nhân vật rất tinh tế đáng yêu, nhưng cậu không hiểu lắm, chẳng giống Lục Phàm thuộc như lòng bàn tay, hai mắt sáng quắc.

Cố Tư Thần dù hơi thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn đi theo Lục Phàm, thi thoảng giúp anh xách đồ, thật ra cũng là một tiểu công đủ tư cách.

Tô Cách nhìn Cố Tư Thần một mực chăm sóc Tư Phàm, có chút ghen tị nói với Trần Mục Dương: “Anh xem người ta đi, toàn chủ động đón gói to gói nhỏ. Anh thì sao, đi siêu thị mua đồ ăn toàn bắt em xách mà!”

“Đã thế toàn là thứ Lục Phàm mua mà, Cố Tư Thần còn giúp anh ấy xách bọc to chứ?” Tô Cách không phục nói.

“Nếu em mua một đống đồ vô dụng như thế, anh nghĩ em dám cho anh ăn à?”

Lục Phàm vừa nghe vậy, nhịn không được nắm tay phản bác: “Cậu dám nói mấy thứ này vô dụng sao? Những bé gấu này cũng đều có sinh mệnh, có linh hồn cả đấy! Nếu không vì sao các bé ấy lại đáng yêu, trông sống động như vậy được?”

Trần Mục Dương ngó lơ Lục Phàm, quay đầu nói với Tô Cách: “Anh đi đây, em có muốn đi không?”

Tô Cách đương nhiên là theo bước Trần Mục Dương, Lục Phàm thấy hai người cứ thế bỏ đi, oán hận kêu gào: “Này!”

————

Tô Cách đi theo Trần Mục Dương gọi: “Này, anh có thể đi chậm chờ em được không?”

“Chân ngắn không theo kịp sẽ oán người khác đi quá nhanh.” Tuy Trần Mục Dương nói như vậy, nhưng bước chân vẫn giảm xuống.

Tô Cách căm giận đuổi theo, phản bác: “Sao anh lại nói em như người thế, em là người yêu của anh ấy! Anh không thể dịu dàng với em hơn một chút được à? Em đã không so đo chuyện bạn gái cũ của anh rồi, em chỉ đi cùng Hàn Vũ đến quán bar một lần mà anh vẫn giận đến bây giờ. Nào có tiểu công nào nhỏ mọn như anh, nếu sớm biết thế, em đã phản công từ lâu rồi…”

Trần Mục Dương đột nhiên dừng lại: “Em nói gì?”

Tô Cách ngừng cằn nhằn, nhát gan chối: “Không… không có gì…”

Anh thản nhiên quét mắt qua cậu rồi mới tiếp tục bước.

Bên ngoài festival là một công viên, hai người liền vào đó.

Bây giờ đang vào tiết xuân, nắng ấm vây quanh người, Tô Cách rốt cuộc đã thoát được khỏi đông lạnh cóng, cơ thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Vặn lại thắt lưng, cậu xoay xoay cổ một chút, cây anh đào trong công viên đã nở rộ hoa, những cánh hoa hồng nhạt chầm chậm bay xuống đất theo chiều gió.

Thật sự rất đẹp, nhưng quan trọng hơn chính là cảnh đẹp mà được ngắm cùng mình yêu thì sẽ càng vui mắt hơn.

Tô Cách nhìn Trần Mục Dương trước mặt, đột nhiên tự mình rộng lượng nghĩ: “Thôi bỏ đi, tha thứ cho anh ấy là được mà.”

Trần Mục Dương đang đi đằng trước thì đột nhiên dừng lại, Tô Cách cũng tò mò dừng gheo, anh xoay người, đôi mắt đen thẳm nhìn cậu, đáy mắt có chút ánh sáng nhảy nhót, nói: “Trước kia anh chưa từng thích con gái, bây giờ và về sau cũng sẽ như vậy, cho nên em không thể so đo chuyện bạn gái cũ được.”

Trần Mục Dương đang hứa hẹn với cậu ư?

“Còn nữa, anh không giận em việc em đi quán bar với Hàn Vũ, mà là do em không thể tự bảo vệ mình, khiến bản thân bị thươn. Chẳng lẽ em không biết như vậy khiến lòng anh rất khó chịu?”

Tô Cách bị những lời Trần Mục Dương nói dọa cho sợ, cậu chưa từng nghĩ đến lý do anh tức giận, chỉ đơn giản nghĩ anh thấy mình không nghe lời mà chạy tới mấy chỗ hỗn loạn như quán bar.

Hóa ra là do mình không thể tự bảo vệ bản thân, khiến anh lo lắng…

Tô Cách có chút rưng rưng nhìn Trần Mục Dương, người đàn ông này bình thường vẫn rất lạnh lùng, gần như đối với ai cũng như khiếm khuyết dây thần kinh cảm xúc. Nhưng đây là lần đầu tiên anh chủ động nói ra suy nghĩ của mình, thật sự khiến Tô Cách rất cảm động.

“Vậy… anh tha thứ cho em rồi?” Cho dù Tô Cách có cảm động đến bao nhiêu thì vẫn nói được một câu mất não như thế, khiến Trần Mục Dương lập tức đen mặt, sự dịu dàng nọ gần như biến mất không còn tung tích.

“Coi như anh cái gì cũng chưa nói.” Anh xoay người, tiếp tục bước.

“Nói thì đã nói rồi, sao có thể đổi ý được?!” Tô Cách lại lải nhải đi theo: “Hơn nữa khó có dịp anh tâm tình với em, bây giờ lại còn đổi ý, anh có phải là đàn ông không hả?”

“Có phải không… em hẳn là rõ hơn người khác.” Anh lại liếc cậu một cái.

Gương mặt Tô Cách đỏ bừng: “Em nói là phong độ, là sự tiết chế!”

“Im!” Trần Mục Dương lạnh giọng: “Hay anh ném em xuống hồ nhé?”

————

Sáng sớm hôm sau, Tô Cách được staff đánh thức, đưa mọi người đi trang điểm.

Thợ trang điểm đương nhiên sẽ ưu tiên cho diễn viên chính, tuy Tô Cách cũng đến đúng giờ, nhưng vẫn phải chờ. Phong cách trang điểm đương nhiên sẽ phải cực kỳ nud3, nam phải tỏa sáng như ánh nắng, nữ càng tự nhiên càng tốt.

Chu Chỉ Huyên thường bị đồn cô nàng phẫu thuật thẩm mĩ, vẫn một mực nói rằng mình là tự nhiên, nhưng Tô Cách cũng cảm thấy mặt cô nàng có vài chỗ là lạ.

Thi thoảng cười không nổi, lúc lại cười cực khoa trương, miệng không khép được, phải mất vài phút mới bình thường trở lại.

Tô Cách gà gật ở một bên, nhìn thợ trang điểm bận rộn chạy qua chạy lại.

Vốn có thể đợi trang điểm xong cho diễn viên chính rồi chạy qua hội Tô Cách, nhưng ai lại vất vả vì mấy diễn viên phụ chứ.

Không biết Dương Dương đã chạy tới chỗ người mà cậu ta gọi là quý nhân từ lúc nào, Tô Cách ngồi trên ghế sofa, nghĩ thầm thôi cứ ngủ một lúc đi.

Trên thực tế, đúng là cậu ngủ ngồi trên sofa luôn.

Đợi đến lúc cậu được gọi tỉnh thì nhận ra những người khác đều đã trang điểm xong, ngay cả Dương Dương cũng đã đổi trang phục và đạo cụ, đẹp trai hơn không ít.

Như vậy chỉ còn cậu là chưa làm gì cả.

Trợ lý đẩy cửa phòng trang điểm ra, nói: “Họp báo sắp bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị xong chưa?”

Thợ trang điểm vội vàng xách Tô Cách lên ghế, trang điểm qua loa cho cậu, nói: “Xong rồi, xong rồi.”

Cũng may trang phục đã được chuẩn bị từ trước, Chu Chỉ Huyên mặc váy loli giống với tạo hình nhân vật trong phim, Trịnh Diệc Hiên và Trương Tiêu Nhiên mặc tây trang một trắng một đen, trông rất xa xỉ.

Dương Dương và Tô Cách cũng đều có tây trang, còn mấy diễn viên khác cũng không khác biệt lắm.

Mọi người lại được đưa tới hội trường tổ chức họp báo, Tô Cách thì vẫn mơ màng, Dương Dương ghét bỏ nhìn cậu, chậc chậc: “Sắp bắt đầu rồi, cậu có thể chuyên nghiệp hơn được không, đừng có mà yếu ớt, thoi thóp như thế chứ.”

Tô Cách yên lặng ngồi đúng vị trí, hội Trương Tiêu Nhiên không ngồi cùng xe, cho nên không thể nghe được lời cậu ta, nên cậu ta nhân cơ hội này thị uy một chút.

Tới khách sạn tổ chức họp báo, Dương Dương dẫn đầu đoàn ra ngoài.

Thái độ kiêu ngạo của cậu ta khiến những diễn viên khác có chút bất mãn, dù gì cũng chỉ là nam ba, chẳng khác gì các vai nam khác. Tô Cách nghe những lời nói xấu Dương Dương, lại không biết giúp người ta phản bác thế nào.

Nhưng điều khiến đoàn phim “Lọ lem vườn trường” bất ngờ chính là đoàn phim “Dưới ánh nắng chói chang” cũng tổ chức họp báo ở hội trường bên cạnh, trong cùng một khách sạn.

“Không phải là ở khách sạn bên cạnh sao, sao bây giờ lại biến thành hội trường bên cạnh?” Nhân viên công tác hậu trường nhỏ giọng thảo luận, Tô Cách tai thính nghe được.

“Không biết nữa, hình như khách sạn kia hôm qua xảy ra một vụ cháy nhỏ, hội trường đặt trước đã bị cháy một phần, chỉ có thể đổi địa điểm ngay lập tức. Khách sạn gần nhất đương nhiên chính là nơi tiện nhất.”

Đạo diễn Vương đến hội trường, nhìn thấy hai cái thảm đỏ, suýt nữa thì tức đến cháy hết chỗ tóc còn lại.

“Chuyện gì thế này? Cái đoàn kia đúng là không biết xấu hổ, chỗ nào cũng đối đầu với tôi, mà bây giờ còn công khai bắt nạt tôi nữa! Hai thảm đỏ đấy! Sao lại thế này?”

Một người nọ hiến kế cho đạo diễn Vương: “Đạo diễn, không bằng thế này, chúng ta ghép hai thảm thành một, hai đoàn làm phim đi chung một thảm, như thế thì Cố Tư Thần cũng giúp chúng ta đánh bóng, chúng ta vẫn chiếm được nhiều tiện nghi hơn.”

Đạo diễn Vương vừa nghe, cảm thấy cũng ổn ổn, cho nên gật đầu nói: “Vậy thì cũng phải nói qua với Từ Trường Hậu, tôi không muốn nói với cậu ta!”

Trịnh Diệc Hiên vừa nghe, chủ động hiến thân: “Đạo diễn, tôi từng hợp tác với đạo diễn Từ, để tôi đi nói xem thế nào.”

Gọi là hợp tác thì cũng chỉ là gặp nhau qua bộ phim cỏn con mà thôi.

Nhưng bây giờ có cơ hội đi cùng Cố Tư Thần, ai lại không muốn chứ. Chẳng cần biết là ai, chỉ cần xuất hiện bên người hắn một chút thì cũng đã có tít hay hơn vài lần. Lục Phàm kia không phải dựa vào Cố Tư Thần mà nổi lên đấy sao?

Nếu Trịnh Diệc Hiên nguyện ý đi hỏi thăm thì đạo diễn Vương cũng thừa cơ hội biết thời biết thế: “Nếu thế thì cậu đi nói chuyện đi, nhớ phải thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh đấy.”

Trịnh Diệc Hiên gật đầu nói đã biết, rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.

Chưa được bao lâu thì người đã quay lại, sắc mặt không quá tốt.

Người khác hỏi kết quả thì y mới quanh co nửa ngày nói đại khái, đạo diễn Từ không thích mấy cái kịch bản phim thần tượng mất não của đạo diễn Vương, cảm thấy nếu chung mâm sẽ mất giá. Huống hồ người ta có Cố Tư Thần, còn có Lục Phàm là hai đại vương bài, mà Trần Mục Dương cũng là một diễn viên mới nổi với diện mạo giật ch3t người, cho nên chẳng sợ hãi gì, quyết tâm đánh đấu với bên này.

“Hừ! Có gì hơn người chứ!” Đạo diễn Vương thở hổn hển giậm chân: “Chu Chỉ Huyên, còn có cô kia, kéo váy cao lên trên một chút, cổ áo thấp xuống một chút.”

Chu Chỉ Huyên nhìn lễ phục của mình, đỏ mặt nói: “Đạo diễn, không được đâu, cổ áo của tôi đã đủ rộng rồi, kéo xuống nữa thì lộ hết.”

“Lộ hàng” có thể nào là sự ô nhục của một sao nữ, nếu không phải bất đắc dĩ thì các cô sẽ không bao giờ làm như vậy.

Huống hồ Chu Chỉ Huyên vẫn luôn mang hình tượng nữ sinh trong sáng, dùng phương pháp “lộ hàng” để thu hút người khác tuyệt đối không phải là cách tốt nhất.

Dương Dương đột nhiên nói: “Đạo diễn, tôi nghe nói Tô Cách với nam hai bên kia quan hệ không tệ, không bằng bảo Tô Cách đi nói thử xem?”

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, Dương Dương đột nhiên lại nhắc đến cậu và Trần Mục Dương, điều này khiến cậu có chút sợ.

Đạo diễn Vương xua tay: “Thôi đi, cái tên Từ Trường Hậu đó nhất quyết chỉnh tôi. Chúng ta cần gì phải để diễn viên nhà mình đi nhìn sắc mặt người ta chứ? Chúng ta không đáng để bị coi thường.”

Tô Cách cực kỳ biết ơn đạo diễn Vương.

Cậu đột nhiên nghĩ tới một ý: “Đạo diễn, tôi đã xem một vài buổi thế vai nam nữ, nếu không, chúng ta thử cách này xem sao.”

Đạo diễn Vương cau mày: “Ý cậu là…”

Ý của Tô Cách rất đơn giản, nếu muốn tranh tít, không bằng để nam nữ đổi vai lên thảm đỏ. Nam mặc đồ nữ, nữ mặc đồ nam, như thế có thể sẽ đạt được nhiều sự chú ý hơn.

Đạo diễn Vương nghĩ ngợi, đấy cũng không phải ý tồi.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.