Thụ trước đây là người trần, mồ côi cha mẹ, phấn đấu lên làm bộ khoái (kiểu giống cảnh sát đi tuần), tinh thần chính nghĩa rất cao, cả đời liêm chính, truy bắt bọn xấu không nương tay, yêu thương động vật nhỏ (từng cứu 1 con mèo đen sắp thành tinh, sau này ảnh làm tiên thì mèo đen bám không rời), và, đúng kịch bản hảo nhân nan vi – làm người tốt thiệt khó, ảnh bị bọn xấu ám toán. Kiếp sau ảnh cũng tiếp tục phát huy bản chất tốt, thấy thú bị thương sắp chết là liền cứu, vì thế mới rước hai thằng công một cáo một mèo về nhà.
Truyện không phải đa công, vì em mèo không đánh nổi hồ ly chín đuôi nên em mèo bị lép vế, ko sờ mó được gì người ta, đành làm sủng vật.
Quá trình cáo và thụ sống chung thật là vô cùng dễ thương, lớn tướng rồi, to đùng rồi mà hay dỗi, cứ để thụ phải ôm (hay vác) mình về, lông xù xù to đùng, nặng chết, mắc cười quá, cứ tưởng tượng là ta… Đến khúc cuối thật cảm động vô cùng, ngay cả khi biết là con cáo già nghìn tuổi giả bộ làm trẻ em kia đang lừa mình chắn thiên kiếp cho nó, cũng nghĩ, hắn không cần thiết phải lừa ta, chỉ cần hắn nói ra, ta chắc chắn sẽ giúp hắn. Ai~ cha mẹ tốt, người tốt là thế này đây, yêu thụ vô cùng.
Bình luận