Phong Nguyệt Trái

Chương 20



Theo lời Tần Thanh, y nhận mình là huyền hồ tộc, xem ra những lời Tần Thức kia nói cũng chưa chắc là bịa đặt. Nhưng Tần Thức nói y là huyền hồ chủ gần nghìn năm đạo hạnh, Tần Thanh sao lại không thừa nhận?

Lục Cận vốn đang nắm bàn tay Tần Thanh, chậm rãi buông xuống, mỉm cười: “Có thật… chỉ là một huyền hồ tinh bình thường?”

Tần Thanh sững sờ.

“Không phải huyền hồ chủ?”

Sắc mặt Tần Thanh trong nháy mắt đã thay đổi. Y nên nghĩ đến từ sớm, Lục Cận vô duyên vô cớ đột nhiên hỏi y chuyện này, nhất định là có nguyên do. Trách không được sau khi trở về nét mặt liền có chút khác với ngày thường, chẳng lẽ là… ở chỗ Án Chỉ Hoài nghe được cái gì? Dù sao khám phá ra thân phận huyền hồ chủ của y, cũng chỉ có sơn thần kia mà thôi.

Thầm mắng một câu đa sự, Tần Thanh vội ôm Lục Cận vào lòng, cười nói: “Những lời nhàm chán này là ai nói cho ngươi nghe? Ai, không phải ta cố tình giấu ngươi, kỳ thực năm đó khi ngươi nhìn thấy ta là ta bị đồng tộc ám toán, sa sút thành bộ dạng như thế, còn bị mấy con dã cẩu đuổi theo khi dễ, bộ mặt huyền hồ chủ của ta biết để đi đâu? Sợ bị ngươi chê cười, cũng chỉ đành giả dạng thành một con hồ ly bình thường. Vả lại, là huyền hồ chủ thì sao? Tâm ý của ta đối với ngươi vẫn không thay đổi”

Lục Cận vẻ mặt mê man, nếu đổi lại là ngày thường, Tần Thanh nói ra hắn cũng sẽ dẹp bỏ nghi ngờ. Nhưng những lời Tần Thức nói lúc trước hắn vốn không muốn tin, bây giờ Tần Thanh lại tự mình từng câu từng câu thừa nhận là sự thực.

Nếu không phải hắn truy hỏi tới cùng, sợ rằng Tần Thanh còn muốn tiếp tục lừa gạt hắn đi? Vì sao phải giấu diếm hắn? Lẽ nào thực sự… vì muốn lừa hắn ngoan ngoãn cản thiên kiếp cho y?

Tần Thức từng nói với hắn, Tần Thanh tu luyện tới nay, chỉ còn một thiên kiếp sau cùng, đủ một nghìn năm đạo hạnh, y sẽ tu thành huyền thiên hồ. Nhưng trong hồ tộc, có mấy ai đi tới cuối con đường, đắc thiên đạo. Đa số đều chịu không nổi, giữa thiên kiếp hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn. Tần Thanh lo sợ mình không chịu nổi, mới tìm tới Lục Cận, muốn mượn tiên cốt của hắn bảo hộ cho y, có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này.

Là sợ mình biết y thân là huyền hồ chủ, thiên kiếp tới không phải chuyện đùa, sợ mình không chịu hộ y độ thiên kiếp, cho nên mới chết cũng che giấu mình? Nếu quả thật như vậy, Tần Thanh… thực là làm chuyện dư thừa rồi. Y là hồ tinh bình thường cũng được, là huyền hồ chủ yêu lực cao thâm cũng được, mình đều nhất định không cự tuyệt. Đã hạ quyết tâm cùng y trường tương tư thủ, sao có thể nhìn y gặp nguy hiểm mà không quan tâm, cho dù y không mở lời, mình cũng sẽ tìm mọi cách giúp y vượt qua thiên kiếp.

Thế nhưng, nếu như ngay từ đầu đối đãi nhau bằng chân tình, Tần Thanh cần gì phải trăm phương ngàn kế che giấu hắn. Những lời thích hắn, muốn cùng hắn bên nhau một đời, lẽ nào thực sự chỉ vì ngày sau dễ dàng lừa hắn cam tâm tình nguyện giúp y qua thiên kiếp?

Như vậy thiên kiếp qua, có phải hay không Tần Thanh sẽ quay về Thương Lôi sơn, tiếp tục làm chức huyền hồ chủ của y?

Khóe miệng Lục Cận hiện một tia cười gượng, chầm chậm nhấc tay, khe khẽ vuốt chải mái tóc Tần Thanh.

“Kỳ thực… Mặc kệ ngươi có phải huyền hồ chủ hay không, trong lòng ta, ngươi mãi mãi cũng chỉ là Tần Thanh”

Tần Thanh ngẩng đầu lên, bên trong con ngươi loang loáng ý vui mừng, mọi bất an đều nhờ những lời này mà bị quét sạch khỏi đầu, ngay cả trái tim cũng trở nên ấm áp. Đang muốn cọ cọ thân mật với Lục Cận một phen, lại nghe Lục Cận nói tiếp: “Nếu ngươi quả thực muốn nhờ ta giúp ngươi qua thiên kiếp, ta cũng sẽ không từ chối, vì sao phải cực khổ dối gạt ta, nói là thích ta chứ?”

Sắc mặt Tần Thanh trong một sát na [1] liền cứng ngắc, rất lau sau, mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi rốt cuộc… là đã gặp ai, lại ở chỗ nào nghe được những lời này?”

Lục Cận lắc đầu, thở dài một tiếng: “Những cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần trả lời ta một câu — Tần Thanh, có phải hay không thiên kiếp của ngươi, đã sắp đến ngày rồi?”

Tần Thanh lộ ra khuôn mặt xám đen, hồi lâu, nghiến răng cười nói: “Ta biết rồi, nhất định là Tần Thức tới tìm ngươi, có đúng không? Ngươi tin gã, cho rằng ta ở bên ngươi, chỉ vì muốn lợi dụng ngươi giúp ta qua thiên kiếp?”

Lục Cận lãnh đạm nói: “Ta không tin gã, nhưng cũng không biết, phải thế nào tin ngươi”

Tần Thanh nghe vậy càng thêm tức giận khó nén, y đích thật là muốn nhờ tiên thể của Lục Cận giúp y qua thiên kiếp. Theo lý với tu vi của y, nếu chưa bị ám toán, y còn có vài phần nắm chắc. Hiện giờ cố gắng điều dưỡng nhưng nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ. Nếu không tìm được ai có thể bảo hộ y độ kiếp, lần thiên kiếp này đối với y, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Lục Cận mặc dù thần cách thấp, nhưng tốt xấu gì vẫn là tiên thể, sẽ không sợ thiên lôi. Nếu thực lòng thương y, nhất định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của y. Mà y sau khi tu thành huyền thiên hồ, thoát khỏi yêu thể, giống như Lục Cận cũng là một thần tiên. Nếu tâm ý của mình không đổi, quả thực không đành dứt bỏ Lục Cận, từ nay về sau sẽ làm bạn tiêu dao, khoái hoạt một đời, chẳng phải là kết cục trọn vẹn nhất sao.

Nhưng lời nói Lục Cận ngày hôm nay, rõ ràng là không còn tin y.

Tuy nói rằng mình không nên tự cho thông minh để rồi bị chính thông minh làm hại, lừa gạt người trước. Nhưng Lục Cận lại tùy tiện coi tất thảy những gì y làm trước đây, đều cho rằng đó là mưu mô lợi dụng, lẽ nào vài phần thực tình của mình, trong mắt Lục Cận, cũng không chịu nổi?

Cười lạnh một tiếng, Tần Thanh buông lỏng cánh tay ôm bên hông Lục Cận, nói: “Không sai, thiên kiếp của ta sắp tới, đích thật là muốn nhờ người bảo hộ, giữ lại tính mạng này. Chỉ là những lời ta nói thích ngươi cũng không phải dối gạt. Ngươi ngày hôm nay đã không còn tin ta, ta cũng không cần ngươi tương trợ. Ta sẽ rời đi, ngươi yên tâm, cho dù ta có bị thiên lôi đánh chết, cũng tuyệt không trở lại đây quấy rầy ngươi”

Nói xong, Tần Thanh không chút do dự đứng dậy bỏ đi, Lục Cận ngẩn ngơ, vô thức vội vã giơ tay muốn níu kéo, nhưng Tần Thanh đã sớm lao ra khỏi động, tiêu thất tự lúc nào.

Lục Cận hoang mang đuổi theo, đã không còn thấy thân ảnh Tần Thanh ở bất cứ đâu. Hắn vạn lần không ngờ Tần Thanh lại tức giận đến như vậy, chẳng lẽ… mình vặn hỏi Tần Thanh vì sao phải lừa gạt, thế cũng là sai sao?

Nếu như Tần Thanh quả thực là thực tâm với mình, chỉ cần y giải thích rõ ràng, mình cũng sẽ không sống chết không chịu tha thứ. Rõ ràng là y đuối lý trước, vì sao lại giống như mình thiếu nợ y?

Lục Cận thất thần đứng ngây ngẩn một chỗ, Lục Hắc chạy đến, cắn tà áo rủ xuống của hắn, nhẹ kéo, dường như muốn an ủi hắn.

Chậm rãi cúi người xuống, Lục Cận bế chó con lên, khẽ giọng nói: “Ta có phải đã… trách lầm Tần Thanh?”

Lục Hắc liều mạng lắc đầu, ư ư kêu loạn, thầm nghĩ y đi là tốt nhất! Sớm biết y không tốt đẹp gì mà, hóa ra là muốn lợi dụng ngươi chắn thiên kiếp cho y, Lục Cận ngươi cũng đừng ngây ngẩn nữa, cũng đừng tìm y!

Đáng tiếc là Lục Cận lại thực sự là một kẻ ngốc, vừa thả nó xuống đất, liền quay người lấy trường kiếm trên vách động xuống, đi ra ngoài. Lục Hắc gấp đến độ sủa loạn lên, đành phải chạy đuổi theo.

Chú thích:

[1] sát na: chỉ thời gian rất ngắn. “Theo nghĩa rốt ráo, mỗi sát na của sự sinh tồn rất ngắn ngủi, chớp nhoáng như một ý niệm phát khởi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.